Trong khi chiến trường quận Hứa đang ngươi tiến ta lùi thì chiến tuyến ở Hoàn Châu lại có vẻ trầm lắng, không có gì thú vị.
Người trấn thủ chiến tuyến Hoàn Châu là Kỳ Quan Nhượng, tổng chỉ huy là Phù Vọng, những người dẫn đầu đều là tinh nhuệ, cho dù Phong Giác có sử dụng mưu kế cỡ nào để dụ dỗ họ sai lầm, toàn bộ quân đội vẫn chọn cách đấu pháp ổn thỏa nhất. Thật ra, không phải Kỳ Quan Nhượng không muốn đổi phòng thủ thành tấn công, nhưng mà sau lưng anh ta chính là Hoàn Châu.
Quân Hứa rơi vào tay giặc thì cùng lắm chỉ là tổn thất mất vụ thu hoạch của một năm, năm sau thắt lưng buộc bụng là được, nhưng nếu Hoàn Châu bị mất thì chẳng khác gì chiến tuyến hoàn toàn sụp đổ.
Kỳ Quan Nhượng biết rõ chuyện này, cho nên anh ta không dám thả lỏng một chút nào, thường xuyên suy tính chiến thuật của kẻ địch cho tới tận đêm khuya, anh ta bận bịu đến mức quên mất đã để quạt trên tay ở đâu. Đúng, không nhầm đâu, chiếc quạt lông mà Kỳ Quan Nhượng một năm bốn mùa không chịu rời tay cuối cùng cũng đã mất đi vinh sủng của một chính cung.
Đột nhiên nghe thấy chuyện huyện Trủng Hà quận Hứa thất thủ, tổng chỉ huy Phù Vọng không ngồi yên được nữa, Kỳ Quan Nhượng lại vẫn cứ bình chân như vại, không sợ không hãi.
“Quân sư không hề lo lắng chút nào sao?”
“Tất nhiên là ta lo lắng chứ.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Nếu như toàn bộ quận Hứa rơi vào trong tay Hoàng Tung thì không chỉ nhường cho bọn chúng hơn mười triệu thạch lương thực mới mà hàng chục nghìn binh lính tinh nhuệ dưới trướng chủ công cũng sẽ mất. Có điều, nếu mất quận Hứa, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng, nhưng mất Hoàn Châu thì khó mà trở mình được.”
Vùng đất Hoàn Châu này là tâm huyết suốt bảy năm của chủ công nhà mình, giá trị lớn nhất của quận Hứa chỉ nằm ở lương thực thôi.
Hai bên cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Kỳ Quan Nhượng rất rõ ràng.
Nghe xong, Phù Vọng thở dài, thu lại toàn bộ cảm xúc lo lắng và căng thẳng, trông giống như bình tĩnh, nhưng khí chất quanh cơ thể lại có vẻ đáng sợ.
Phù Vọng vừa nghĩ tới các thế lực bản địa ở quận Hứa bị Hoàng Tung xúi giục, trở tay chém bọn họ một nhát ngay chỗ hiểm, khiến phòng tuyến của quận Hứa thất thủ, đại quân không thể không lui về hẻm núi Tam Sơn, gã lập tức nổi giận bừng bừng, hận đến mức nghiến răng: “Nếu như đám người ở quận Hứa kia không...”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày nhìn vào chỗ nào đó trên sa bàn, nhỏ giọng nói một câu: “Có khi chủ công còn đang vui mừng khi nhìn cảnh tượng này đấy.”
Phù Vọng suýt nữa thì nổ tung vì tức giận, sao chủ công lại vui vẻ khi thấy người khác phản bội mình chứ?
“Chủ công nhân cơ hội dọn dẹp Sùng Châu, chứ không tiện ra tay với khu vực quận Hứa này.” Đôi mắt Kỳ Quan Nhượng trở nên âm u, lời nói đầy thâm ý: “Bây giờ có người chủ động muốn chết, tất nhiên ngài ấy không ngại đám người này to gan thêm chút nữa. Nếu như bọn họ chịu biết thân biết phận thì chủ công phải giết ai đây?”
Phù Vọng nghe xong nhíu mày lại, gã vẫn luôn cảm thấy lời nói của Kỳ Quan Nhượng có ẩn ý.
Đừng nhìn bề ngoài cường tráng thành thật của võ tướng, tưởng võ tướng cũng chỉ có tứ chi phát triển, còn đầu óc thì vô cùng đơn giản, trên thực tế thì không phải vậy.
Đầu óc tính toán trên chiến trường không hề ít hơn so với tranh đấu trên triều đình.
Tổng chỉ huy có bản lĩnh thống lĩnh hơn trăm nghìn binh mã tác chiến đều không phải là người có suy nghĩ đơn giản.
Phù Vọng thử thăm dò nói: “Vì sao quân sư lại nói như vậy? Chẳng lẽ chủ công đã sớm biết rõ lòng dạ của những người đó rồi?”
Nếu là như vậy, Phù Vọng lại càng không thể hiểu nổi.
Ngoại trừ lần bị đâm sau lưng một đao này, những lúc khác thì các thế lực ở quân Hứa đều rất biết thân biết phận, chủ công không thể nào có ý muốn diệt bọn chúng từ sớm được.
Kỳ Quan Nhượng ngẩn ra một lát, sau đó khẽ mỉm cười.
“Có lẽ vậy, người ngoài làm sao hiểu được suy nghĩ của chủ công chứ?”
Phù Vọng bị lời nói của anh ta làm cho á khẩu, Kỳ Quan Nhượng đang giả câm giả điếc đây mà.
Rõ ràng anh ta biết rõ mọi chuyện nhưng lại chẳng chịu nói hẳn ra, khiến Phù Vọng ngứa ngáy trong lòng, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại rất kín miệng, không chịu để lộ chút nào.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Biết nhiều cũng không phải chuyện tốt.”
Phù Vọng vừa nghe lời này liền biết mình không nên tiếp tục tò mò nữa, ngay cả Kỳ Quan Nhượng vẫn luôn cẩn thận cũng phải nói như vậy thì nhất định không phải việc nhỏ.
Gã dứt khoát chuyển đề tài, nói về đối thủ Phong Giác.
Nếu như nói phong cách đánh đâu chắc đó của Kỳ Quan Nhượng là lá chắn, vậy thì tên Phong Giác này lại là mũi giáo sắc nhọn, vô cùng có tính tấn công và tính lừa gạt.
Thỉnh thoảng, Phù Vọng cũng sẽ cảm thán rằng Phong Giác đi theo Hoàng Tung thật sự là theo nhầm người rồi, tính cách của người này rất giống chủ công.
“Nếu như Hoài Du không ở Thương Châu mà ở đây thì cảnh huynh đệ đấu nhau sẽ rất thú vị.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công cố ý điều Hoài Du tới Thương Châu, chính là để tránh cảnh huynh đệ tương tàn.”
Phù Vọng ồ một tiếng.
“Đôi huynh đệ Trình Tuần với Trình Viễn không phải là vết xe đổ đó sao?” Kỳ Quan Nhượng nói: “Tuổi tác lão tiên sinh Phong Nhân đã lớn, không chịu được kích thích đâu.” Vietwriter.vn
Cái chết của Trình Tuần khiến Trình Thừa đổ bệnh nặng, bao nhiêu danh y đều nói ông không thể chống đỡ được.
Tình huống tương tự mà xảy ra lần nữa, nếu như lão tiên sinh Phong Nhân lại đổ bệnh thì chưa chắc đã đủ may mắn để bình phục lại.
Phù Vọng nói: “Nói vậy là... Chẳng trách chủ công lại điều Sĩ Cửu tới quận Hứa, trốn tránh Nhiếp Tuân, cũng giống như vậy đúng không?”
Kỳ Quan Nhượng gật đầu.
“Hiếm khi chủ công săn sóc tới vậy.” Phù Vọng duỗi thắt lưng, lên tinh thần rồi nói: “Hai ngày rồi mà quân địch vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ không được bình thường.”
Phong Giác dẫn binh tấn công Hoàn Châu nhưng lại bị Phù Vọng và Kỳ Quan Nhượng ngăn chặn, hai bên không ngừng giằng co.
Trận trước đánh nhau rất hăng, hai ngày nay lại có thái độ khác thường, lặng ngắt như tờ.
Tình hình khác thường, chắc chắn có vấn đề.
Phù Vọng cảm thấy nhất định là Phong Giác đang muốn gây chuyện.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Địch bất động, ta bất động. Chỉ cần không phải nội địa Hoàn Châu xảy ra sự cố gì thì hắn có thể giở trò gì được chứ?”
Quan điểm chính của chiến tuyến Hoàn Châu là phòng thủ, tuyệt đối không thể đẩy chiến trường vào trong nội địa Hoàn Châu được, đây là điểm mấu chốt mà chủ công đã dặn họ.
Phong Giác chịu yên tĩnh một thời gian là tốt nhất, vừa lúc để Kỳ Quan Nhượng có thời gian sắp xếp chuyện khác.
Sự thật chứng minh, Phong Giác là người không chịu ngồi yên, sao anh ta có thể lãng phí thời gian vốn có hạn vào những chuyện vô nghĩa cơ chứ?
Phù Vọng bắt đầu tưởng tượng rồi cười nói: “Nếu như Phong Giác xúi giục Phong thị thì sao?”
“Phù tướng quân có biết Phong thị truyền thừa bao nhiêu năm không?” Kỳ Quan Nhượng lén lút trợn trắng mắt xem thường, khẽ cười nói: “Để Phong Giác có thể thuyết phục được Phong thị thay đổi lập trường, điều kiện tiên quyết là chủ công phải chết, quận Hứa và Hoàn Châu đều phải rơi vào trong tay Hoàng Tung. Chỉ khi đạt được điều kiện này thì Phong Giác may ra mới có khả năng thuyết phục được Phong thị. Phong thị đã trải qua bao nhiêu triều đại, loạn thế mấy lần, nếu ngay cả bản lĩnh giữ lấy mình trước cũng không có, thì làm sao có thể kéo dài tới tận bây giờ?”
Phong thị Thượng Dương không phải là thứ mà đám nhà giàu mới nổi ở quận Hứa kia có thể so bì được.
Phù Vọng hỏi: “Nếu như Phong Giác làm giả thư từ, ép buộc Phong thị thì sao?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Vậy thì lại càng không thể, dù Phong Giác có đi ngược đạo nghĩa tới thế nào thì hắn cũng sẽ không nhẫn tâm kéo cả Phong thị vào tình thế không thể quay đầu như vậy đâu. Tính cách của chủ công thế nào, huynh cũng hiểu rồi đấy, ngài ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua kẻ phản bội đâu, Phong Giác có ngu xuẩn hơn nữa cũng sẽ không làm như vậy. Nếu hắn dám làm vậy, lão tiên sinh Phong Nhân sẽ là người đầu tiên đứng ra gạch tên Phong Giác ra khỏi gia phả, thậm chí là vì đại nghĩa mà diệt thân...”
Phù Vọng vừa nghe vừa gật đầu.
Hai người vừa mới chấm dứt đề tài này không lâu thì bọn họ đã bị “vả mặt” rồi.
“Báo! Bắt được một kẻ gian tế rất khả nghi ạ!”
Phù Vọng vung tay lên, nói: “Gian tế? Mau áp giải lên đây.”
Vừa dứt lời, hai tên tiểu binh áp giải một người phụ nữ mặc áo mỏng vào, cô ta vừa đi vừa giãy giụa.
Phù Vọng nói: “Đây là gian tế?”
Cô gái trông tầm hai bảy, hai tám tuổi, mái tóc đen mềm như mây được vấn lên giống như phụ nữ đã lấy chồng, để lộ cổ và xương quai xanh trắng trẻo. Dáng người cô ta đẫy đà, da thịt mịn màng hồng hào, giống như quả mật đào đã chín vậy. Nhan sắc cũng rất xinh đẹp, đôi mắt cuốn hút động lòng người, dường như có thể hút cả hồn vào trong đó.
Phù Vọng liếc mắt nhìn một cái, gã bỗng chốc dại ra, rồi lại tỉnh táo ngay lập tức.
Binh lính nói: “Tên nữ tặc này rất kỳ quái, ánh mắt giống như có thể ăn thịt người vậy, e là thú dữ hóa thân thành người để dụ dỗ mê hoặc người khác.”