Cái gọi là “ngon nhất không gì bằng sủi cảo, thích nhất không gì bằng chơi chị dâu”, cái đám đó âm mưu cưỡng bức vợ của Tứ đương gia cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Thế nên, Khương Bồng Cơ mạnh dạn thăm dò, quả nhiên phát hiện biểu cảm của một vài kẻ trong số đó xảy ra thay đổi rất nhỏ nhặt, cô ghi nhớ tất cả đặc điểm của những kẻ đó lại, còn về phần có “chứng cứ” hay không. Theo quan sát của cô, tính cách của gã Tứ đương gia này khá là nóng nảy, bởi vậy không loại trừ khả năng hắn ta có thói quen bạo hành phụ nữ.
Đàn ông ấy à, đặc biệt là đàn ông ở cái nơi như thế này, có đôi khi là một kẻ có mâu thuẫn tương đối phức tạp. Trong lúc ngấp nghé người phụ nữ của kẻ khác, đồng thời cũng quản lý vợ mình rất chặt. Một tên thổ phỉ không có đầu óc lại còn có tính chiếm hữu nặng, làm sao mà chịu đựng được việc người đàn bà của mình đều bị đám huynh đệ của mình chơi qua rồi? Hơn nữa căn cứ vào tính cách của người này thì khả năng hắn ta làm ầm lên là rất lớn.
Tổng kết lại kích động là ma quỷ, nếu như ra ngoài mà quên mất não ở nhà ấy à, tốt nhất là nên kiềm chế tình tính của mình cho tốt vào.
“Được rồi, tao kể xong rồi, mày có thể an tâm nhắm mắt rồi, xuống địa ngục đoàn tụ với mấy thằng huynh đệ của mày nhé.”
Hệ thống: “... Cô cũng tốt bụng thật đấy, bằng lòng lãng phí thời gian để hắn ta chết được nhắm mắt...”
Khương Bồng Cơ: “Sai rồi, tao lãng phí thời gian chỉ muốn để cho hắn biết chết vì ngu là chết như thế nào thôi.”
Hệ thống: “...” Cái ệch, còn không bằng chết không nhắm mắt cho rồi.
Hệ thống: “Ký chủ, cô thật sự không cân nhắc tìm một vị Hoàng đế có thuộc tính bá đạo rồi xây dựng một tình yêu thuần khiết để cứu rỗi tam quan của cô à?”
“Còn lắm mồm nữa, tao đập chết một thằng Hoàng đế cho mày xem luôn đấy.” Khương Bồng Cơ chán ghét cau mày, trong đầu như thể có thêm một con chim sẻ ríu rít ầm ĩ không khống chế được, thật đúng là phiền chết được.
Hệ thống lập tức im thin thít như gà luôn.
Lúc này vị khán giả duy nhất - [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi], sau khi yên lặng một lúc lâu liền âm thầm comment: Bác Streamer ơi, bác dẫn dắt thế này không phải rất dễ gameover à?
Nếu là tỉ mỉ phân tích ra thì, những gì Khương Bồng Cơ nói, căn bản là rất nhiều lỗ hổng trong logic, nếu như không cẩn thận đoán chệch một cái thì kết cục của cô chính là bị abc xyz. Nhưng mà... nghĩ đến việc bác Streamer này dám livestream cả cảnh giết người, tay đặt trên bàn phím của anh ta không khỏi run rẩy.
[Streamer V]: Vốn dĩ kiểu phân tích tâm lý này chính là mạnh dạn phỏng đoán sau đó cẩn thận kiểm chứng. Thay vì nói là tôi đoán được không bằng nói là những tên đần đó chủ động nói cho tôi. Còn về phần có gameover được không? Đã chơi thì phải có cảm giác kích thích, chứ cứ chắc chắn một trăm phần trăm thì chán chết được.
Phải làm sao cho mỗi lần đều có cảm giác như đang làm xiếc đi trên dây, cái cảm giác kích thích mà chỉ cần sai một bước là có thể rơi từ thiên đường xuống địa ngục thật sự khiến cho người ta say mê.
[Streamer V]: Muốn lừa được đối thủ, đầu tiên ngay đến cả bản thân mình cũng phải bị lừa, để người khác tin tưởng chắc chắn rằng một chữ mà mình nói ra đều thật như vàng như bạc. Bởi vì trong lúc bạn đang quan sát đối phương thì bọn chúng cũng đang quan sát bạn. Chỉ cần sơ suất sẽ bị bọn chúng lừa ngược lại ngay.
Trước đây Khương Bồng Cơ đã từng tình cờ gặp phải một gã cũng có sở thích chơi trò suy luận khẩu vị nặng kiểu này, đó cũng là lần duy nhất cô thất bại, sau đó liền bị đối phương lừa ngược lại. Tiếp đó ấy hả, cô rút ra được bài học, nghiêm túc suy xét bản thân rồi mới tìm ra được nguyên nhân mấu chốt của thất bại.
Hệ thống: “...” Tự dưng cảm thấy bản thân mình không cẩn thận chọn nhầm phải ký chủ có khuynh hướng tâm lý biến thái thì phải? Cô nàng này thực sự thích hợp với cung đấu à?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: “...” Chả kịp chuẩn bị gì, tự dưng bị một lão phịch thủ già đời lão luyện phổ cập khoa học về tâm lý tội phạm đầy mặt.
Sau khi bổ một nhát đao cuối cùng, Khương Bồng Cơ bước ra khỏi căn nhà đầy ngập mùi máu tanh, tiếp sau đây... cô còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
“Cô... cô... Liễu Hi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Một đám quý nữ ở hậu đường đứng ngồi không yên, bên ngoài ngoại trừ tiếng gió xào xạc ra căn bản là không còn âm thanh nào khác, thậm chí ngay đến tiếng bước chân thổ phỉ và những tiếng cười nói dâm dục cũng biến mất. Nhưng mà, bọn họ vẫn không dám đi ra ngoài, trừ việc phải cố mà thức ra, căn bản là không dám có cử động nào khác. Mãi cho đến khi Liễu Lan Đình như chúa cứu thế đi về phía bọn họ, nói với bọn họ rằng đã an toàn rồi thì bọn họ mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Nhưng mà, không đợi mọi người vui quá mà khóc, Liễu Lan Đình đã đề nghị bọn chuyển sang một chỗ khác.
“Chỗ này có hơi chật, chuyển sang phòng khác rộng hơn. Lo sợ cả một ngày trời rồi cũng nên nghỉ ngơi cho tử tế.”
Hệ thống: “... có dự cảm không lành... sao tui lại thấy rợn người thế này, cô mà tốt bụng như thế á...”
Khương Bồng Cơ hơi cúi đầu xuống, đi trước dẫn đường. Trong màn đêm, khóe môi cô cong lên, trong đầu tặng cho phán đoán của hệ thống một like, “Không tồi, phản ứng cũng nhạy bén phết.”
Hệ thống phát hiện ra Khương Bồng Cơ dẫn mọi người đi đến căn phòng vừa xảy ra trận hỗn chiến vừa rồi, nếu như mà nó có cái mặt, chắc có lẽ bây giờ đã đen đến mức vắt ra được mực viết rồi.
Tuy rằng mấy vị quý nữ đều cảm thấy kỳ quái, nhưng xét thấy Liễu Lan Đình vừa mới cứu bọn họ, trên người đối phương cũng dính máu hơn nửa, thế nên không ai dám nói một câu phản đối nào, tất cả đều nơm nớp lo sợ đi theo.
Nhưng mà, bọn họ nhanh chóng cảm thấy hối hận vì hành vi của mình.
Còn chưa bước vào trong căn phòng tối, mùi máu tươi xộc thằng vào mũi khiến cho các cô tái nhợt cả mặt mày lại. Lúc bọn họ không cẩn thận đạp phải một cái tay đứt lìa của mấy gã thổ phỉ trượt ngã, liền sợ đến mức hét ầm lên, thậm chí có vài người còn không nhịn được mà òa khóc lên.
“Kẹt” một tiếng, Khương Bồng Cơ đóng cửa lại rồi thắp sáng từng cái đèn dầu một lên, để cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng một cách triệt để.
Thế nên... tiếng hét lại càng chói tai.
Chậc, lúc này mà có người ở gần trại thổ phỉ mà nghe được những tiếng hét thê lương này, tám phần sẽ nghĩ rằng ở đây có một lũ ma nữ tụ tập.
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ quay sang phía Ngụy Tĩnh Nhàn và Thượng Quan Uyển, vẻ mặt bọn họ hơi tái đi nhưng thần sắc vẫn còn rất bình tĩnh, không hề lên tiếng can ngăn.
Đợi mấy cô nàng hét chán rồi, Khương Bồng Cơ mới vừa nghịch dao găm vừa lạnh lùng nhìn đám quý nữ.
“Ta muốn làm gì à? Các cô nên hiểu rất rõ mới phải...” Khương Bồng Cơ chỉnh lại cổ áo xộc xệch của mình, sau đó dùng mấy miếng vải còn thừa lại túm gọn hết mái tóc đen dài ra sau gáy, vấn lên một cách đơn giản, “Mọi người đều là người thông minh cả, có những chuyện không cần nói thẳng ra mới đúng.”
Khương Bồng Cơ xem qua ký ức của Liễu Hi, thời đại này hà khắc với nữ giới hơn nam giới nhiều, cô cảm thấy khôi phục lại thân phận nữ chả có lợi gì cho mình cả. Hơn nữa, Liễu Hi giả nam là cũng là vì có nỗi khổ riêng, lúc này mà bị vạch trần thì chỉ có mang lại rắc rối cho cô mà thôi.
“Cô đang uy hiếp chúng tôi?” Một vị quý nữ trong số đó vẻ mặt tái trắng, dường như không dám tin.
“Đúng thế.” Khương Bồng Cơ cực kỳ vô sỉ mà thừa nhận, cười nói: “Không phải là uy hiếp thì chẳng lẽ là đang tán tỉnh mấy cô chắc?”
Vẻ mặt của các cô gái gần như là không thể nhìn nổi được nữa.
Hệ thống không nhịn được mà che mặt, tình hình chiến đấu nghiêng hẳn về một phía kiểu này, thật đúng là quá thê thảm mà. Tổn thọ mất thôi, Khương Bồng Cơ, cô có bản lĩnh ở đây uy hiếp mấy cô nhóc này sao không đi cung đấu cho tôi nhờ!