Mạnh Hằng có nghiện đốt hay không, Hoàng Tung không biết được, nhưng anh ta vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Mạnh Hằng không hổ là con trai Mạnh Trạm, biểu ca của Liễu Hi, trong xương cốt đã mang theo bản chất tàn nhẫn, tàn nhẫn với kẻ địch, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Hoàng Tung sợ rồi, ngày nào cũng điều động rất nhiều binh mã đi tuần tra, phòng ngừa có kẻ khả nghi đốt cháy ruộng đồng.
Khương Bồng Cơ giàu có và quyền lực, hào khí ngất trời, mặc cho thuộc hạ đốt chơi hàng vạn ruộng đồng màu mỡ, nhưng anh ta không chơi nổi.
Anh ta lấy lại lý trí, Trình Tĩnh giải thích cặn kẽ hơn thiệt bên trong với Hoàng Tung. Hoàng Tung thở dài một hơi, chỉ có thể nhịn xuống ý định trút giận trong đầu.
Chờ thu hoạch ngày mùa kết thúc, anh ta không cần phải kiêng dè nữa. Nhưng trước lúc đó, phải treo chữ “nhẫn” trên đầu!
Bầu không khí giương cung bạt kiếm ban đầu cứ thế im ắng xuống. Mỗi ngày ngoài luyện binh ra thì là lặp lại nhiệm vụ tuần tra ngốc nghếch.
Nhiệm vụ nhàm chán như vậy, không phải ai cũng thích, có người dần không nhịn nổi nữa...
Nguyên Xung kết thúc luyện binh, mắt sắc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở thao trường. Trong bụng hắn giật thót, có dự cảm chẳng lành.
Người kia không phải ai khác mà chính là trưởng tử của Nguyên Tín... Nguyên Huống.
Nguyên Xung do dự trong chốc lát, liền chủ động tiến lên phía trước chào hỏi, tránh cho Nguyên Huống kiếm cớ khiển trách hắn vô lễ, không coi ai ra gì.
Nguyên Huống trầm mặt, đáy mắt như có hai ngọn lửa đang bốc cháy, trông có vẻ lai giả bất thiện*, trong lòng Nguyên Xung thầm than thở.
* Lai giả bất thiện: Chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
Lúc này, hắn có chút thấu hiểu nỗi uất ức của quân sư Nhiếp Tuân rồi.
Nhiếp Tuân chẳng hiểu tại sao lại bị con chó điên Nguyên Tín bấu víu cắn một phát, hắn cũng chẳng biết tại sao lại bị chó điên nhỏ Nguyên Huống này bấu víu cắn một nhát, cả hai cha con nhà này đều có độc!
Nguyên Huống chủ động khiêu chiến: “Thời tiết hôm nay đẹp trời, chi bằng đường đệ luyện tay với ta một chút đi.”
Trong lòng Nguyên Xung lo lắng bất an, hắn không muốn ứng chiến, thế nhưng ở nơi đông người này, hắn không thể phật ý làm mất mặt đối phương.
“Được! Xin mời đường huynh!”
Nói là anh em họ, nhưng trên thực tế thì hai người đã sớm vượt quá năm đời, quan hệ cũng không gần gũi thân thiết, trước kia cũng không nói với nhau lời nào.
Nguyên Huống theo phụ thân gã, từ nhỏ đã thích tranh giành, hiếu thắng, không chịu thua thiệt. Thời niên thiếu còn hiếu chiến, khoe khoang hung dữ.
Ngày thường, Nguyên Xung đều đi vòng qua đối phương, không ngờ tới hôm nay lại bị chặn đường như vậy.
Hai người đứng trên võ đài ôm quyền làm lễ với nhau, còn chưa đợi Nguyên Xung kịp phản ứng thì Nguyên Huống đã ra đòn phủ đầu, giơ đao xông tới.
Qua hai hiệp, Nguyên Xung âm thầm thay đổi sắc mặt. Bởi vì hắn phát hiện ra Nguyên Huống có ý định giết hắn, tuy nói là “so tài”, nhưng lại chỉ nhằm vào chỗ hiểm của hắn. Nếu không phải võ lực của Nguyên Xung vững chắc thì đã sớm bị đối phương chọc ra mấy cái lỗ máu rồi...
Càng đánh càng tức giận, Nguyên Xung tức giận bức lui Nguyên Huống, thấp giọng chất vấn: “Ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn giết người trước công chúng sao?”
Nguyên Huống lại phi người lên, chiêu thức càng thêm gian xảo sắc bén, dường như không giết được Nguyên Xung thì không chịu dừng tay vậy.
Nguyên Xung cũng nổi cơn giận, hai người ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh không ngừng.
Binh lính đứng bên võ đài xem trò náo nhiệt không biết hành động thật sự của bọn họ, ngược lại còn vỗ tay khen ngợi, náo nhiệt vô cùng.
Nguyên Huống đánh mãi nhưng vẫn không bắt được Nguyên Xung, trong lòng càng lúc càng bực dọc và rối loạn. Trong lúc thất thần, gã sơ ý bị Nguyên Xung bắt được cơ hội, đánh bay vũ khí trong tay.
“Cho ta một lời giải thích! Nếu như không đưa ra được thì chúng ta cùng đi đến trước mặt chủ công nhờ phân xử!”
Nguyên Huống tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Xung: “Nếu như ngày đó, ngươi không nhảy ra tranh công với ta thì ta nhất định có thể đánh chiếm ngay hẻm núi Tam Sơn rồi, đâu thể cho tặc nhân cơ hội châm lửa đốt cháy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ? Bây giờ thì hay rồi, chủ công rơi vào thế bị động, chẳng lẽ đây không phải là sai lầm của ngươi sao?”
Nguyên Xung nghe xong thì ngẩn người một giây, cố gắng tiêu hoá lời nói của Nguyên Huống.
Hắn nhếch mép cười nói: “Chuyện trên chiến trường thường thay đổi trong nháy mắt, lời nói này của ngươi thật khiến cho người ta cười muốn rụng răng!”
Nguyên Huống thật sự tự tin rằng bản thân gã có thể dẫn binh đánh chiếm hẻm núi Tam Sơn ngay ngày đầu tiên sao? Gã coi mình là thần à?
Hẻm núi Tam Sơn đúng là dễ công khó thủ, nhưng tại sao Nguyên Huống không nhìn thử xem người canh giữ hẻm núi Tam Sơn là ai?
Cả một đội quân hùng mạnh tinh nhuệ được bồi dưỡng bằng vô số tài lực, tinh lực!
Cho dù Nguyên Xung đã chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn vẫn không dám nói chắc chắn có thể đánh chiếm hẻm núi Tam Sơn trong vòng một ngày.
Dựa theo tính toán của các vị quân sư, nhanh nhất cũng phải mất bốn ngày mới có thể thành công được.
Trong lòng Nguyên Huống không hề có một chút tính toán suy nghĩ nào sao?
Nếu như đội quân tinh nhuệ này dễ đối phó như vậy, chủ công thống lĩnh bọn họ sao có thể trở thành thế lực mạnh nhất Đông Khánh?
Thế mà Nguyên Huống lại trách móc hắn chuyện này, đúng là không thể hiểu được.
Nguyên Xung âm thầm hít một hơi rất sâu, đè xuống lửa giận đang bốc lên trong lồng ngực, để tránh bản thân mình không nhịn được sẽ xiên Nguyên Huống vài nhát.
Nguyên Huống oán hận trừng mắt nhìn Nguyên Xung: “Ngươi không có năng lực nên không làm được, không có nghĩa là bản tướng cũng không làm được.”
Gã vô cùng tin tưởng vào bản thân mình.
Nếu như người mang binh đi tấn công hẻm núi Tam Sơn hôm đó chính là gã, gã chắc chắn có thể bắt gọn, không cho kẻ địch có cơ hội làm chuyện gian ác.
Nguyên Xung thì sao, lúc đó Nguyên Xung đã viết quân lệnh trạng.
Kết quả thế nào?
Có đánh chiếm được hẻm núi Tam Sơn không?
Tính cách của Nguyên Xung tương đối ôn hòa khiêm tốn, hắn không muốn tranh chấp với người khác. Thế nhưng Nguyên Huống cứ bấu víu cắn lấy hắn không buông, làm cho hắn mệt mỏi vô cùng.
Bất đắc dĩ, Nguyên Xung chỉ có thể âm thầm nhờ Trình Tĩnh giúp đỡ, thông qua Trình Tĩnh để báo cáo chuyện này cho chủ công Hoàng Tung biết.
Hoàng Tung biết được chuyện này, càng thêm nhức trứng.
Sao Kham Châu lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay?
Còn không phải tại vì cha gã Nguyên Tín sao?
Nguyên Huống không biết hối lỗi, khiêm tốn làm người, lại còn nhảy nhót loạn xạ khắp nơi, thật chướng mắt.
Hoàng Tung sẽ giữ lại mấy phần thể diện cho Nguyên Tín, nhưng với Nguyên Huống thì anh ta sẽ không nhẹ nhàng như vậy, gã bị khiển trách, bắt giặt sạch một đống trang phục.
Nguyên Huống uất ức vô cùng.
Bởi vì hẻm núi Tam Sơn an toàn nên Khương Bồng Cơ không phái binh tấn công huyện Trủng Hà nữa, ngược lại còn chuẩn bị nghỉ ngơi tu dưỡng một thời gian, tiện thể quan tâm đến tình hình chiến tranh ở Hoàn Châu, ngồi chờ ngày mùa thu hoạch đến. Bây giờ mà đánh Hoàng Tung, Hoàng Tung có thể dùng 100% binh lực đối phó cô, tất nhiên áp lực cũng lớn hơn.
Vietwriter.vn
Đến ngày mùa thu hoạch, Hoàng Tung không thể không phái binh mã đi thu hoạch lương thực, cô mà xuất binh lúc ấy, hì hì...
Ngoài nguyên nhân này ra, Khương Bồng Cơ vì thống lĩnh binh mã đường dài vừa tập kích vừa liên tục đánh trận nên binh mệt ngựa mỏi, thật sự cần phải có một khoảng thời gian nghỉ ngơi lại sức.
Kết quả là, chiến tuyến quận Hứa nghênh đón thời kỳ hòa bình đầy quỷ dị.
Nơi này hòa bình nhưng nơi khác vẫn tràn ngập mùi thuốc súng như cũ, nồng nặc nhất thuộc về chiến tuyến Kham Châu và Thương Châu.
Nguyên Tín chết ngoẻo ợ ra rắm rồi, để lại một đống bừa bộn cho Nhiếp Tuân. Thế nhưng Nhiếp Tuân “vô mễ chi xuy*”, bị hạn chế khắp nơi.
* Vô mễ chi xuy: không bột đố gột nên hồ, người phụ nữ khéo tay cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo.
Phong Cẩn không muốn kéo dài thời gian, dứt khoát cho người âm thầm tung tin đồn, thông qua miệng trẻ con để lan truyền chuyện Kham Châu thiếu lương thực ra ngoài.
Đến lúc Nhiếp Tuân phát hiện ra thì lời đồn đã tạo thành quy mô lớn, căn bản không tìm ra được ngọn nguồn.
Kho lương thực của Kham Châu không còn chút lương thực tích trữ nào!
Trong lòng dân chúng không khỏi hoang mang lo sợ. Người trong nhà có tích trữ lương thực thì giấu kĩ, đỡ bị người khác cưỡng ép trưng lương. Người không có lương thực tích trữ thì chen chúc trong nhà buôn gạo để tranh nhau mua. Trong mấy ngày ngắn ngủi, nhà buôn gạo lên giá vùn vụt, giá cả lương thực tăng vọt như ngồi bệ phóng tên lửa vậy, dân chúng chỉ có thể cắn răng đi mua.
Dân chúng tranh mua lương thực lấp kín mấy con phố dài gần cửa hàng gạo, chật như nêm cối.
Mọi người chen chúc càng lúc càng đông dẫn tới chuyện chuyện giẫm đạp xảy ra, đến lúc hoàng hôn ngả về Tây, dòng người mới từ từ tản đi.
Chỉ để lại hàng chục đống thịt nát dán sát dưới đất, tình cảnh bi thảm, máu me đầm đìa, ai nhìn thấy cũng phải sinh lòng sợ hãi.