Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 131

Khi Khương Bồng Cơ mới tới Liễu phủ có đứng ra giành lại công bằng cho tỳ nữ này.

Đúng thế, tỳ nữ này chính là người bị cưỡng hiếp đó.

Nhưng Khương Bồng Cơ nhớ, lúc đó cô đã lệnh cho quản gia chuyển tỳ nữ này từ phòng bếp sang bên viện dành cho khách rồi mà.

Tỳ nữ nọ ngẩng đầu lên, những lời muốn nói cứ tắc nghẹn ở cổ họng, không biết nên nói từ đâu.

Càng không biết nói từ đâu thì càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không điều khiển được mình.

Cô vốn tưởng rằng lang quân sẽ nổi giận, nhưng không ngờ rằng lang quân chỉ dịu dàng nhìn mình, nhẹ nhàng an ủi: “Cứ bình tĩnh, có gì cứ từ từ nói.”

Phép tắc trong Liễu phủ không quá nghiêm khắc, nhưng phân công công việc và phạm vi làm việc đều cố định.

Góc váy và tất của tỳ nữ này dính vết bùn khô và bụi bặm. Trong vườn có thợ làm vườn chăm sóc nên bùn đất thường vón thành từng cục lớn và ẩm ướt. Cho nên, bụi bặm dính trên người cô hẳn là do dọn dẹp ở viện cho khách.

Ở viện dành cho khách của Liễu phủ hiện tại chỉ có Mạnh Lượng và người hầu của hắn, quần áo trong tay tỳ nữ cũng là của Mạnh Lượng...

Trang phục trên người tỳ nữ này vẫn còn chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng không có dấu vết đã tắm rửa qua, chứng tỏ chải chuốt từ sáng xong cũng không động tới. Biểu cảm có hơi kích động nhưng cũng không có vẻ gì là tuyệt vọng hay bị sỉ nhục, hẳn không phải bị chủ tớ Mạnh Lượng ức hiếp rồi mới tìm cô, vậy thì tại vì sao?

Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày, từ đó suy ra, chỉ có một cách giải thích duy nhất là cô bé này đã nghe được lời gì đó từ đôi chủ tớ kia rồi.

“Cứ nghĩ đi, rồi muốn nói gì thì cứ nói, ta ở đây chờ nghe.”

Lúc này, cô tỳ nữ mới vượt qua được nỗi sợ hãi và căng thẳng, vất vả thuật lại những gì mình đã nghe được.

Khương Bồng Cơ nghe xong cũng không có biểu hiện gì, như thể những gì tỳ nữ vừa nói cô đã liệu trước được cả rồi.

Trên thực tế cũng không khác là bao, đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi. Cặn bã như Mạnh Lượng thì có thể nói được lời nào tốt đẹp chứ?

Cô bĩnh tĩnh gật đầu: “Tối nay ngươi ở lại đây đi.”

Mặt tỳ nữ đột nhiên trắng bệch, như thể đang nhớ tới chuyện gì khiến bản thân khó chịu.

Khương Bồng Cơ biết cô bé hiểu nhầm nên bổ sung một câu: “Ta tự có cách giải quyết đôi chủ tớ ấy. Bọn chúng cũng không phải hạng tốt lành gì, nếu ngươi vẫn tiếp tục dọn dẹp bên đó chỉ tổ thiệt thân thôi. Ngày mai ta sẽ nói với quản gia để ông ấy điều ngươi đến viện của ta. Ngươi truyền lời đến đúng lúc lắm, nếu không báo trước, ta cũng không ngờ được bọn chúng lại điên rồ đến mức độ ấy.”

Tỳ nữ tất nhiên không có phản đối gì với quyết định của Khương Bồng Cơ, trong lòng còn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vì cô đã từng chịu tổn thương nên càng mẫn cảm với cảm xúc của người khác, đôi chủ tớ kia căn bản không phải hạng tốt lành gì, ở lại nơi đó thêm ngày nào thì sống trong lo sợ ngày ấy. Giờ được điều đến viện của Nhị lang quân, khác nào được thăng chức, có được đãi ngộ tốt hơn.

“Nô đa tạ lang quân.”

Khương Bồng Cơ hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Dạ, nô tên A Trúc.” Tỳ nữ cung kính trả lời.

“A Trúc à?” Khương Bồng Cơ nghĩ ngợi rồi lại hỏi, “Có ý nghĩa đặc biệt gì không? Ai đặt tên cho ngươi vậy?”

Tỳ nữ lắc đầu, thành thật đáp: “Trước khi nô vào phủ thì không có tên, có một dì tốt bụng ở phòng bếp thấy nô đáng thương quá nên mới đặt tên cho.”

“Nếu vậy thì đổi tên đi.” Khương Bồng Cơ nghĩ nghĩ, bên cạnh cô đã có Đạp Tuyến Tầm Mai, thêm một người nữa thì..., “Lộng Cầm.”

Tỳ nữ không biết chữ, cũng không biết hai chữ Lộng Cầm ngang dọc tròn méo ra làm sao, chỉ là thấy nó nghe hay hơn tên A Trúc.

Khương Bồng Cơ không còn thấy buồn ngủ nữa, cô ngồi nói chuyện với Lộng Cầm.

“Lộng Cầm, lúc ở nhà em thường xuyên phải làm mấy việc nặng nhọc à?”

“Nô không có tài cán gì, chỉ được cái khỏe mạnh.”

Đừng nhìn cô trông gầy gò ốm yếu chứ thực ra khỏe lắm. Chính xác là, khỏe hơn phụ nữ bình thường một chút, nếu không lúc trước sao có thể một mình vác gậy đánh chết tên gia đinh kia, nhưng cô cũng ăn nhiều hơn người bình thường một chút.

Khương Bồng Cơ bị câu trả lời của Lộng Cầm chọc cười, gật gù khen ngợi: “Có sức khỏe là tốt.”

Lộng Cầm được khen thì ngại ngùng, từ nhỏ đến giờ, vì ăn được nên bị cha mẹ mắng mỏ suốt, bà nội còn coi cô là sao Thái Bạch trong nhà. Cuối cùng, người nhà nghe lời một mụ buôn người mà đem cô bán đứt đi, không chỉ có tiền bán mình, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp gửi về. Còn cuộc sống của Lộng Cầm ra làm sao, bọn họ không quan tâm.

Khương Bồng Cơ hỏi Lộng Cầm: “Em có muốn theo ta học võ không?”

Cô phải thay đổi thế giới này, bắt đầu từ những người xung quanh.

Ai nói nữ không bằng nam?

Chỉ cần đừng khiến cô thất vọng là được.

Tuy đến tuổi này mà tập võ thì đã muộn, nhưng cái cô cần là không sợ chết và có sức mạnh, những thứ khác có thể tính sau.

Lộng Cầm ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu. Mạng hèn này của cô là do lang quân cứu, thì chính là của lang quân rồi.

“Muốn ạ!”

Khương Bồng Cơ cười: “Được lắm.”

Lộng Cầm không biết vì sao lang quân lại cười vui vẻ đến thế, nhưng thấy lang quân vui, cô cũng thấy vui theo.

Tuy chỉ là cất nhắc một tỳ nữ nhưng cũng tính là thay đổi nhân công trong Liễu phủ, vẫn cần phải báo cho quản gia một tiếng.

Sáng hôm sau, khi Đạp Tuyết biết chuyện thì kinh ngạc tới mức hai mắt trợn tròn.

“Lang quân muốn đích thân dạy võ cho Lộng Cầm sao?”

“Cũng không tính là đích thân, chỉ thi thoảng chỉ dạy chút thôi.” Khương Bồng Cơ cười, “Đó là một cô ngốc.”

Vì ngốc, nên Khương Bồng Cơ sắp xếp huấn luyện ra sao, Lộng Cầm dù phải liều mạng cũng sẽ hoàn thành. Đây cũng là một trong những lý do cô chọn cô bé ấy.

Tầm Mai ngồi một bên làm nữ công, tức giận liếc qua: “Rõ ràng là một cô nương, lang quân bắt cô ấy tập võ làm gì? Nghịch giáo nghịch côn, sau này gả đi thì biết hầu hạ cha mẹ chồng thế nào? Làm sao biết giúp chồng dạy con? Đến lúc ế chỏng chơ ra đấy còn không oán trách lang quân sao?”

Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại: “Tại sao phải hầu hạ cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con?”

Tầm Mai đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhớ ra giới tính thật của lang quân nhà mình, trong lòng thầm nghĩ chết chắc rồi.

“Báo hiếu biến thành hầu hạ từ lúc nào vậy, sao ta không biết? Con gái ở nhà được yêu chiều, đi lấy chồng lại phải hầu hạ người khác, này chẳng phải là coi thường chính mình sao.” Khương Bồng Cơ cười lạnh, tâm trạng vốn đang vui giờ lại thành u ám.
Bình Luận (0)
Comment