Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1315

“Chỉ thu hoạch một huyện Trủng Hà đã có thể nuôi sống được cả một châu rồi, lúc trước chỉ nghe nói quận Hứa thu hoạch tốt thế nào, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Bây giờ được chứng kiến, mới biết được lời đồn không sai.” Phe Hoàng Tung đang gấp gáp thu hoạch lương thực hoa màu, Khương Bồng Cơ mang đầy ác ý nhằm vào anh ta, người không mù cũng nhìn ra được, trong lòng anh ta cũng rất rõ ràng. Quá trình thu hoạch lương thực hoa màu đã diễn ra suốt hai ngày nay, số lượng thu hoạch được làm anh ta không ngừng kinh ngạc, cảm thán.



Quận Hứa đã từng là một nơi làm cho người ta nghe đến đều phải biến sắc mặt, ai ngờ sau khi được Liễu Xa chấn chỉnh lại, nơi này lập tức từ nơi hoang phế trở thành bảo vật.



Cho dù thiên hạ thái bình hay chiến tranh loạn lạc, lương thực vẫn là đồng tiền mạnh và cứng hơn vàng.



Trên tay có lương thực, trong lòng sẽ không phải hoảng sợ lo lắng.



Nhưng bây giờ, thứ Hoàng Tung túng thiếu nhất chính là lương thực, may mà chịu đựng được đến ngày mùa thu hoạch, huyện Trủng Hà này có thể thu được trên hai, ba triệu thạch gạo mới.



Bởi vì phải đánh trận sớm, nên dân chúng các vùng phụ cận đã được sơ tán từ lâu, mấy tháng nay, ruộng đồng không có người xử lý.



May mà vị trí địa lý của huyện Trủng Hà thuận lợi, năm nay, ông trời lại rất nể tình, thu hoạch miễn cưỡng đạt giá trị bình quân những năm trước.



Ngày đầu tiên đã thu được hơn hai trăm năm mươi nghìn thạch lương thực hoa màu!



Lúc nghe thấy con số này, Hoàng Tung liền bắt đầu cảm thán.



Khó tránh đêm dài lắm mộng, Trình Tĩnh chia nhân thủ thành bốn đợt, thay phiên nhau lao động, thu hoạch lương thực hoa màu cả ngày lẫn đêm.



Không gấp gáp không được, căn cứ vào tin tình báo của lính trinh sát, hai ngày nay, Khương Bồng Cơ đã điều động binh mã rất nhiều lần, trông có vẻ như đang mài dao soàn soạt mà nhắm vào heo cừu. Bây giờ không vội vàng thu hoạch lương thực, sau khi khai chiến rồi, vừa thu hoạch lương thực vừa chống cự các đợt tấn công điên cuồng của Khương Bồng Cơ thì làm sao chống đỡ nổi?



Trình Tĩnh và cả những người khác dưới trướng Hoàng Tung đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Ánh nến trong lều vải suốt đêm không tắt, khi bầu trời sáng lên lại tiếp tục bận rộn.



Công việc bộn bề, nên Trình Tĩnh không có thời gian chăm sóc ngoại hình, màu xanh bên dưới mắt càng thâm hơn, mắt đầy tơ máu.



Anh ta vất vả, người bên ngoài cũng vất vả, ví dụ như Nguyên Xung tuần tra canh gác, mỗi ngày mệt mỏi đến mức vừa ngả đầu xuống là ngủ ngay, cơ thể to lớn cũng gầy đi mấy cân.



Thế lực dưới trướng Hoàng Tung giống như cỗ máy khổng lồ vận hành tốc độ cao, mỗi một bộ phận đều hoạt động trong thời gian dài và quá tải. Lấy lời nói của khán giả trong kênh livestream để hình dung, Khương Bồng Cơ chính là thanh kiếm Damocles treo trên đỉnh đầu bọn họ, bọn họ không thể không ép năng lực tiềm tàng của bản thân.



Trình Tĩnh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, dựa theo tính toán và kế hoạch của anh ta, nửa tháng nữa là có thể kết thúc ngày mùa thu hoạch, nhưng hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai, bọn họ vẫn phải lo lắng đề phòng, thần hồn nát thần tính mười ba ngày nữa. Coi như anh ta đã biết được cái gì là “Sống một ngày như một năm”.



Anh ta vừa mới tính toán xong lương thực thu hoạch được ngày thứ hai thì lỗ tai nhạy bén bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa chạy nhanh đến.



Tiếng vó ngựa gấp gáp khẩn trương, Trình Tĩnh vừa nghe thấy liền lập tức đi ra khỏi quân trướng, nhìn thấy lính trinh sát chạy thẳng đến chỗ lều vải của chủ công, anh ta lập tức chạy tới.



Lính trinh sát điều tra tình hình quân địch chợt kéo mạnh dây cương, không kịp lấy hơi đã xoay người xuống lưng ngựa, mũ giáp đã bị mồ hôi nóng của hắn thấm ướt.



“Tiền tuyến có tin khẩn phải báo cho chủ công!”



Binh lính bảo vệ chủ trướng không dám chậm trễ, lập tức chuyển tin tức cho Hoàng Tung.



Lúc Trình Tĩnh chạy đến, Hoàng Tung ném mạnh thẻ tre xuống đất với vẻ mặt tràn đầy giận dữ, đôi mắt trợn trừng, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.



Bước chân anh ta dừng lại một chút, tiến lên khom lưng nhặt cuộn thẻ tre tình báo cỡ lòng bàn tay kia lên, lướt nhanh đọc đến cuối cùng.



Kích thước của thẻ tre không lớn, nội dung ghi chép bên trong cũng không ít, sau khi xem xong, Trình Tĩnh mới biết vì sao Hoàng Tung lại tức giận như vậy.



Cuốn thẻ tre này viết ba tin tức, mỗi một tin đều rất xấu, cũng cực kỳ bất lợi cho Hoàng Tung.



Thứ nhất, chiến tuyến Hoàn Châu giằng co mấy tháng nay đã có biến động, Kỳ Quan Nhượng biến phòng thủ thành tấn công, giả vờ trước mặt Phong Giác, “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*”, chiếu ngược Phong Giác một quân. Đại quân dưới trướng Phong Giác tan tác, buộc lòng phải rút lui về sau hai mươi dặm, tinh thần của binh sĩ tụt dốc.




* Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: nghĩa là giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương, ý chỉ kế dương đông kích tây mà Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.



Thứ hai, Phong Cẩn trông coi vững vàng Thương Châu và Kham Châu, tập hợp một trăm nghìn binh mã, chỉ kiếm về Hạo Châu, tướng lĩnh trông giữ Hạo Châu chịu không ít thua thiệt, nghìn dặm cấp báo.



Thứ ba, Khương Bồng Cơ sẵn sàng ra trận, trải qua mấy phen điều động, tập hợp chỉnh đốn một trăm hai mươi nghìn binh mã ngồi đợi ở quận Hứa, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vào huyện Trủng Hà.



Trình Tĩnh đọc những tin này, âm thầm cảm thấy lại thêm một tin tức xấu.



Thứ tư, đám người Mạnh Hằng vẫn đóng giữ ở hẻm núi Tam Sơn từ đầu đến cuối, không hề rút lui, một khi Khương Bồng Cơ tấn công, bọn họ cũng sẽ thừa cơ xuất binh, tấn công cả hai mặt.



Mỗi một tin tức đều có thể mang đến cho người ta áp lực tinh thần khổng lồ, chớ nói chi là chúng đều cùng được đưa đến trước mặt Hoàng Tung.



Hoàng Tung chỉ tức giận ném thẻ tre xuống đất, vậy đã xem như kiềm chế lắm rồi.



Trình Tĩnh cẩn thận đọc kĩ mấy lần, nhạy bén phát hiện có nhiều chỗ bất thường.



Ví dụ như tin tức thứ hai, về số binh mã bên Phong Cẩn, nếu tính toán chi tiết thì không thể quá ba mươi, bốn mươi nghìn người được, tại sao lại lên đến một trăm nghìn người?



Trên thực tế, đúng là binh mã Phong Cẩn không nhiều, nhưng anh cũng tính cả tù binh và tàn quân Hoàng Tung vào.



Phong Cẩn dùng một, hai tháng để huấn luyện những tù binh và đào binh này thật tốt, lúc tấn công Hạo Châu thì đẩy bọn họ lên tiền tuyến làm bia đỡ đạn.



Dưới thời buổi loạn lạc, mạng người là thứ rẻ rúng nhất, dùng người của kẻ địch làm bia đỡ đạn để kéo dài thời gian, tranh thủ không gian cho quân đội tinh nhuệ, đây là hành động cực kỳ bình thường.



Một trăm nghìn binh mã của Phong Cẩn có bảy, tám phần đều chỉ là “rót nước”, nhưng một trăm hai mươi nghìn quân tinh nhuệ mà Khương Bồng Cơ kéo qua lại không giống thế, bọn họ thật sự đều là quân tinh nhuệ. Toàn bộ một trăm hai mươi nghìn quân tinh nhuệ nhìn chằm chằm Hoàng Tung. Hoàng Tung bỗng dưng có ảo giác rằng kết cục đã định... có lẽ, đây không phải là ảo giác.



Hoàng Tung hung hăng đè ép suy nghĩ trong lòng mình xuống, trước khi kết cục còn chưa thật sự xuất hiện, anh ta không thể nhận thua, càng không thể sợ hãi trước mặt thuộc hạ của mình được!



“Chủ công?”



Trình Tĩnh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Hoàng Tung.



Hoàng Tung ngẩng đầu nhìn Trình Tĩnh, nói: “Tình hình bây giờ như vậy, Hữu Mặc có cách nào đối phó không?”



Trình Tĩnh nói: “Đánh Hoàn Châu lâu như vậy mà vẫn không chiếm được, tiếp tục giằng co cũng vô nghĩa thôi, chẳng thà bảo Hoài Giới lui quân về trông giữ Hạo Châu.”



Anh ta cũng hiểu biết đôi chút về Kỳ Quan Nhượng, người này có tính cách ẩn nhẫn, có thể ngấm ngầm chịu đựng, không ra tay thì thôi, chứ vừa ra tay thì chắc chắn sẽ là một đòn trí mạng. Kỳ Quan Nhượng chịu đựng mấy tháng, phòng thủ Hoàn Châu kiên cố mà không chịu xuất chiến, có thể tưởng tượng ra được trong lòng anh ta đang kìm nén bao nhiêu ngọn lửa, mà Phong Giác lại chính là đối tượng phát tiết tốt nhất.



Vào lúc này, Kỳ Quan Nhượng thay đổi sách lược, chuyển phòng thủ thành tấn công, điều đó chứng tỏ anh ta đã bắt được điểm yếu của Hoàng Tung, cho nên nhân cơ hội này gây khó dễ.



Phong Giác không có khả năng công phá được phòng tuyến Hoàn Châu chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Khương Bồng Cơ lại có thể trong thời gian ngắn công phá huyện Trủng Hà.



Sau lưng không còn nỗi buồn phiền nào, Kỳ Quan Nhượng đương nhiên sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn phòng thủ nữa mà chủ động ra trận, bẫy Phong Giác một phen.



So với Kỳ Quan Nhượng, Trình Tĩnh càng hiểu rõ Phong Giác hơn.



Không chín chắn chu đáo giống Phong Cẩn, Phong Giác bây giờ vẫn còn rất trẻ, không phải nói tuổi của anh ta nhỏ mà là tính tình còn trẻ.



Bởi vì thiên phú tuyệt vời nên Phong Giác học cái gì cũng nhanh, anh ta không cần học hành cực khổ mà đã có thể đánh bại vô số bạn bè cùng trang lứa, khiến người ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng ấy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Quá trôi chảy sẽ nuôi ra tính cách tự cao, cho nên Phong Giác không có cách nào chịu đựng nổi sự thất bại của mình, càng khó chấp nhận được chuyện mình sẽ thất bại.



Phong Giác cậy mạnh giằng co với Kỳ Quan Nhượng trên chiến tuyến Hoàn Châu, chưa chắc không phải do tính khí bướng bỉnh của Phong Giác phát tác.



Lúc này mà bảo anh ta buông bỏ, phải xám xịt lui về quận Hà Gian, trở về trông giữ Hạo Châu, Phong Giác không tức điên lên mới là lạ.



Nghĩ đến đây, Trình Tĩnh cảm thấy đầu mình hơi đau.



Cục diện còn có thể bết bát hơn bây giờ không?

Bình Luận (0)
Comment