“Tướng quân, quân địch đã có chuẩn bị từ trước. Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nhìn thấy quân địch càng ngày càng đông, quân mình gặp phải trở ngại vô cùng mạnh mẽ, khó có thể tiến thêm nửa bước, ngược lại có xu hướng bị quân địch áp chế.
Mắt thấy tình hình này, tướng lĩnh phụ trách đánh lén tức đến nổ đom đóm mắt nhưng vũ khí trong tay hắn chưa từng dừng lại, máu tươi nhuộm ướt đất.
“Vừa đánh vừa rút!”
Hắn là một trong số ít võ tướng không xuất thân từ Nguyên thị dưới trướng Hoàng Tung, tính cách cực kỳ quyết đoán. Thấy quân địch đã sớm mai phục, hắn lập tức quyết định rút lui. Nhưng hắn không ra lệnh cho các tướng sĩ xoay người bỏ chạy mà rút lui một cách có trình tự. Chỉ cần bọn họ có thể bảo toàn đại bộ phận binh lực rút lui trước khi kẻ địch tăng binh vẫn có thể tạm chấp nhận. Bên Khương Bồng Cơ tuy số lượng người đông nhưng không có cách nào lập tức chặn kịp.
Đương nhiên, nếu thời gian kéo dài càng lâu thì binh sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ có thể hao tổn hết binh lực của hắn.
Thời gian cấp bách như vậy, quân địch lại từng bước bức ép, quân đánh lén đối mặt với quân địch đang không ngừng tăng lên, không kìm được sự tuyệt vọng trong lòng.
Khương Bồng Cơ là người đầu tiên phát hiện tình hình chiến trận, thấy tướng lĩnh quả đoán rút lui, cô khẽ nhíu chân mày.
Nhân tài dưới trướng Hoàng Tung không ít, nhưng vì những nguyên nhân nào đó mà không được trọng dụng cho lắm nên không ít người chẳng có danh tiếng gì.
Không nói đi đâu xa, chỉ nói đến năng lực phán đoán thời gian chuẩn xác như vậy, người này mạnh hơn Nguyên Tín rất nhiều rồi.
Nhưng...
“Chỗ ta chẳng phải nhà nghỉ, lý nào lại muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Khương Bồng Cơ cười một tiếng, ra lệnh cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thay đổi dáng vẻ ngoan ngoãn, vội vã chạy về phía Đông Bắc.
Đánh lén vô cùng đột ngột, dù cho có lời cảnh cáo trước của Khương Bồng Cơ thì hai quân giao chiến khó tránh khỏi thương vong.
Lúc Khương Bồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch tới thì cách đại doanh hai mươi trượng về phía Đông Bắc đã vô cùng hỗn độn, vũ khí mũi tên rơi tán loạn, trên đất đều là thi thể quân địch quân ta, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, trong không khí oi nồng mang theo mùi máu tanh.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng, không nói lời nào liền cầm đao Trảm Thần gia nhập vào hỗn chiến. Lưỡi đao hệt như pháp khí đoạt hồn của Hắc Bạch Vô Thường, một đao chém xuống là một đầu người. Tiểu Bạch phối hợp với cô nhiều năm, một người một ngựa phối hợp tác chiến vô cùng ăn ý, cô chém người, Tiểu Bạch phụ trách xông tới và giẫm đạp.
“Chủ công!”
Tạ Tắc phụ trách đại doanh Đông Bắc, khi hắn nhìn thấy chủ công nhà mình cũng có mặt thì đột nhiên sợ đến nỗi tim cũng muốn đình công luôn.
Khương Bồng Cơ khẽ vung đao Trảm Thần, máu tươi văng xuống đất thành một vệt dài, thân đao trút đi máu đen, sáng bóng như cũ.
“Nguyên Quy, tập hợp một đội quân theo ta!”
Trong lòng Tạ Tắc kiềm nén bao nhiêu lời chửi thề, nhưng cuối cùng lại nói ra: “Mạt tướng tuân lệnh!”
Hắn quay đầu gọi một đội binh mã, tập hợp hơn nghìn tinh nhuệ với tốc độ nhanh nhất.
Tuy Tạ Tắc không bị chứng quáng gà, nhưng phạm vi nhìn trong đêm của hắn cũng chỉ như người thường. Không được xem là mù mắt nhưng cũng nhìn không rõ đồ vật ngoài phạm vi hai trượng. Hắn cũng biết tác chiến trong đêm nguy hiểm đến chừng nào! Sơ sẩy một cái là rất dễ bị kẻ địch phản công, sao chủ công lại không hiểu chứ?
“Toàn bộ theo sát!!!”
“Chủ công, chuyện truy sát giặc giao cho mạt tướng là được rồi, ngài cần gì phải đích thân mạo hiểm?”
Tạ Tắc có nghĩ thế nào cũng không ngờ được mình có ngày lại lo lắng chủ công cướp chén cơm của mình.
Chủ công dũng mãnh thiện chiến, là một võ tướng hắn cảm thấy cực kỳ hổ thẹn!
“Bọn chúng đang cắt đuôi cầu sinh đấy, chấp nhận từ bỏ một phần binh lực ở phía sau kéo dài thời gian, quân tiên phong nhân cơ hội nới rộng khoảng cách. Bây giờ đêm đen như mực, chỉ cần chúng có thể nới rộng tầm ba bốn mươi trượng thì muốn đuổi theo chúng càng khó khăn rồi.” Khương Bồng Cơ nói: “Theo sát, đừng để mất dấu!”
Ban đêm không bì được với ban ngày, tầm nhìn có hạn.
Quân địch chỉ cần cố chạy về phía trước còn quân truy cản lại phải lo lắng nhiều phương diện.
Khương Bồng Cơ rất rõ, thậm chí là Tạ Tắc mang quân đi truy đuổi thì cùng lắm chỉ có thể mang về một hai trăm thi thể, còn kẻ dẫn đầu thì để chạy thoát.
Tạ Tắc nói: “Chủ công, bên ngoài nguy hiểm khó lường, ngài vẫn nên...”
Khương Bồng Cơ nói: “Mắt của các ngươi không tốt, để các ngươi đi đuổi theo thì quân địch đã thoát từ lâu rồi.”
Tạ Tắc: “...”
Khả năng nhìn trong đêm của Khương Bồng Cơ tốt, cho dù thân xác là của Liễu Hi thì tầm nhìn ban đêm của cô vẫn tốt hơn người thường rất nhiều. Ngoài ra, quân địch dù chạy nhanh thế nào thì chúng cũng không thể nào nhanh hơn năng lượng tinh thần của cô được! Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lượng tinh thần của cô, lúc nào cô cũng có thể tìm được vị trí của đối phương.
Chẳng bao lâu sau Tạ Tắc đã hiểu được lý do vì sao chủ công nhà mình nói mắt của bọn họ không tốt rồi.
Binh sĩ truy đuổi đã bị mất dấu quân địch, Khương Bồng Cơ lại chỉ ra phương hướng của chúng một cách chắc chắn, thẳng đường mà đi!
Chẳng mấy chốc Tạ Tắc đã nghe thấy động tĩnh của quân địch.
Khương Bồng Cơ vừa cưỡi ngựa vừa lấy cung tên bên yên ngựa lên, giương cung, lắp lên một nắm mũi tên.
Những mũi tên lao thẳng khỏi cung tên, như có mắt bắn trúng lưng của nhiều kẻ.
Đột nhiên trúng phải đột kích, cơ thể những tên lính bị mũi tên bắn trúng bỗng ngã dúi về phía trước theo quán tính, mặt nện trên mặt đất bị kéo đi một quãng. Những tên bên cạnh phát hiện điều này lập tức biết quân truy đuổi đã theo sát, trong lòng kinh hãi.
“Tướng quân, quân địch đuổi đến rồi.”
Tiếng vó ngựa phía sau khiến chúng hoảng loạn, khó khăn lắm mới thoát khỏi truy binh, vì sao họ lại tìm được rồi.
Tướng quân nói: “Nghe động tĩnh của quân địch thì chắc truy binh không đông, có thể chiến một trận!”
Khương Bồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch xông lên mấy trượng, khi oan hồn dưới đao của cô tăng thêm vài chục người, thì phát hiện quân địch phía trước ngưng bỏ chạy, đang muốn bày trận chống địch. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười khát máu, vung tay quơ đao chuẩn xác đánh rớt mũi tên nhắm vào mình, giơ cao đao lên.
“Giết!”
Nơi cách đại doanh Đông Bắc nghìn trượng, hai quân xung đột, phát động tấn công mãnh mẽ.
Khương Bồng Cơ khoái trá cắt đầu người, thật sự khổ cho Tạ Tắc phải lo lắng cho cô, chỉ sợ một sơ suất nhỏ khiến chủ công nhà mình bị thương.
“Đúng là một kẻ điên!!!”
Tướng lĩnh quân địch xanh mặt. Hắn làm sao có thể ngờ Khương Bồng Cơ chỉ mang theo một hai nghìn binh mã mà dám chạy ra khỏi đại doanh, truy kích chặn đánh chúng?
Nếu là ban ngày thì cũng thôi đi, tầm nhìn ban đêm hạn chế, rất dễ mất dấu quân địch, còn có thể sẽ gặp nguy hiểm bất ngờ.
Khương Bồng Cơ như đứa mất não vậy, thế mà vẫn có thể chính xác đuổi theo kịp bọn chúng.
Đương nhiên, lúc này hắn vẫn chưa biết “kẻ điên”, “đứa mất não” trong miệng hắn chính là tử địch của Hoàng Tung!
Hai quân giao chiến, chẳng mấy chốc đã chém giết thành một đống, hệt như hai màu sắc xung đột bị dung hòa vào nhau.
Trong hỗn chiến rất dễ ngộ thương phe mình, Khương Bồng Cơ lại không lo vấn đề này, một đao là một bạn nhỏ ra đi, có khi là còn là một chuỗi.
Tạ Tắc chỉ có thể khổ tâm dẫn theo thân tín theo sát chủ công. Chủ công chơi đùa ở chỗ nào thì hắn đi chỗ đó giúp xử lý đám lâu la.
Hắn làm vậy là để bảo vệ Khương Bồng Cơ, nhưng cũng để lộ vị trí của cô.
Quân địch không biết thân phận của Khương Bồng Cơ nhưng có thể khiến nhiều binh sĩ bảo vệ như vậy nhất định phải là một con cá bự!
Vô tình, Khương Bồng Cơ lại là người kéo thù hận, cho dù quân địch kẻ trước người sau tiến lên thì vẫn chẳng có ai có thể làm cô bị thương. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Trận chém giết này kéo dài đến hơn nửa canh giờ, Khương Bồng Cơ ung dung lập công đầu, Tạ Tắc bên cạnh thì vừa thở dốc vừa run tay.
Ánh mắt hắn nhìn Khương Bồng Cơ mang theo vài phần kinh hãi.