Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1345

Ngay trước lúc Hạo Châu bị đánh hạ, tin tức Hoàng Tung bị bắt đã lan truyền ra ngoài.



Không nghi ngờ gì, tin tức này với Kỳ Triêu Lan mà nói chính là sét đánh ngang tai, cho dù có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cô ta vẫn đau thương đến nỗi không kìm nén được.



Phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là đi theo Hoàng Tung, ngược lại cô ta chọn cách mang bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ một chuyến, cầu xin cha mẹ anh em chăm sóc cho con cái của cô ta.



Kết quả, người cha bình thường vô cùng thương yêu cô ta đóng cửa không gặp, người mẹ nhìn cô ta muốn nói rồi lại thôi, mấy huynh trưởng thì rối rít than thở tiễn khách.



Người mẹ nói với cô ta: “Phụ thân con nói... Đại cục Đông Khánh đã định, Liễu Hi nhớ đến giao tình ngày xưa, có lẽ sẽ không làm khó con và mấy đứa nhỏ.”



Đôi mắt Kỳ Triêu Lan khô khốc, giọng nói gần như bất lực: “Nếu như Bá Cao mất mạng, Liễu Hi thật sự sẽ không làm khó con và mấy đứa nhỏ, nhưng tương lai sau này của bọn chúng rất đáng lo ngại. Nếu như phụ thân mẫu thân đồng ý thu nhận, nuôi dưỡng bọn chúng thành tài, một chi này của Bá Cao sẽ có thể vực dậy...”



Nếu như Hoàng Tung gặp chuyện không may, cô ta là một người phụ nữ trong nhà không có cách nào cho bọn nhỏ sự giáo dục toàn diện nhất, luôn phải có người đàn ông ở bên cạnh đốc thúc giáo dục. Cô ta cũng coi như xuất thân trong gia tộc lớn, được gia tộc giáo dục đầy đủ. Vì vậy cô ta muốn cho con mình nương nhờ gia đình bên ngoại, nuôi dưỡng giáo dục mấy năm.



Lý do sĩ tộc có thể duy trì niềm kiêu hãnh mấy trăm năm, còn không phải là vì trong tay bọn họ nắm giữ đặc quyền giáo dục mà người bình thường không có cách nào hưởng thụ sao?



Kỳ Triêu Lan không muốn sau khi Hoàng Tung chết đi, con cái dưới gối lại chậm trễ học vỡ lòng.



Bọn chúng không thành tài, một hai thế hệ trôi qua, một chi này của Hoàng Tung liền bị phế bỏ hoàn toàn.



Ngoài ra, cô ta cũng lo lắng chiến tranh loạn lạc bên ngoài sẽ làm tổn thương đến bọn nhỏ, cho nên muốn để ở nhà mẹ đẻ tránh nạn một chút.



Nào ngờ vẻ mặt người mẹ gượng gạo, nói cho cô ta biết một sự thật tàn khốc.



“Con gái à, con cũng biết thái độ Lan Đình Công Liễu Hi đối với sĩ tộc thế nào. Ngày xưa, nhà chúng ta qua lại với Bá Cao rất thân, khó đảm bảo Lan Đình Công sẽ không vì chuyện này mà nhắm vào nhà chúng ta. Không phải phụ thân con không thương yêu con, nhưng ông ấy cũng vì suy tính kế hoạch lâu dài cho gia tộc, không thể thu nhận con của Bá Cao.”



Ai cũng không biết thái độ của Khương Bồng Cơ đối với Hoàng Tung ra sao.



Dựa theo ý nghĩ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, con cái của Hoàng Tung chưa chắc sẽ có kết cục tốt đẹp, cho dù có thể sống sót thì cuối cùng cũng bị nuôi cho hư hỏng.



Thời buổi loạn lạc thế cục hỗn loạn, có vài người ra sức đánh cược một trận, có vài người lại sống chết mặc bay, còn có người cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm sự cân bằng giữa hai loại người đó.



Kỳ thị của Kỳ Triêu Lan chính là ví dụ điển hình, vừa muốn hưởng thụ lợi ích của sự phát đạt mang đến, đồng thời lại không muốn chấp nhận rủi ro tương ứng.



Lúc trước cha của Kỳ Triêu Lan liếc mắt đã chọn trúng Hoàng Tung, cảm thấy người tuổi trẻ này có tiền đồ, trùng hợp Kỳ Triêu Lan cũng chọn trúng đối phương, người cha sáng suốt làm mai cho hai người bọn họ. Liên tiếp mấy năm, Hoàng Tung không làm cho người cha vợ này thất vọng lần nào, ngoài sáng trong tối cung cấp không ít lợi ích.



Không ngờ…



Ngay đến cả cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mình, cha cũng muốn chối bỏ chặn ngoài cửa.



“Cái gì gọi là ‘con của Bá Cao’? Mẫu thân, chẳng lẽ bọn chúng không phải là ngoại tôn và ngoại tôn nữ ruột thịt của ngài sao?” Kỳ Triêu Lan vốn đã kiệt sức, lúc này không kìm nén được nữa, hốc mắt mịt mờ hơi nước: “Con gái chỉ cầu xin phụ mẫu tạm thời thu nhận bọn nhỏ, nếu như Liễu Hi thật sự giận cá chém thớt, chắc chắn con gái sẽ đón mấy đứa nhỏ trở về, tuyệt đối không liên lụy đến phụ mẫu và gia tộc. Đến như vậy... cũng không được sao?”



Mặc dù Kỳ Triêu Lan là con gái được cưng chiều nhất trong nhà, nhưng lòng dạ cha mình lạnh lẽo cứng rắn, con gái gả ra ngoài chính là bát nước đã hắt đi.



Nếu như chỉ thu nhận Kỳ Triêu Lan, Kỳ phụ sẽ đồng ý, nhưng thu nhận con cái Hoàng Tung, ông ta sẽ không đồng ý.



Tuyệt đối không thể gây rắc rối cho gia tộc!



Mẹ Kỳ Triêu Lan luôn nghe theo lời nói của chồng, nhìn con gái khóc lóc kể lể, bà cũng đau lòng, nhưng đau lòng thì có thể làm được gì?



“Lan Nhi, con trở về trước đi, vi nương sẽ khuyên nhủ phụ thân của con.”



Đây hoàn toàn là câu nói qua loa cho có lệ.



Kỳ Triêu Lan nghe xong hoàn toàn từ bỏ ý định, mang theo ba đứa trẻ ngồi xe lên đường về phủ.



Trẻ con tính tình nhạy cảm nhất, trưởng tử và thứ tử chỉ hơn kém nhau một tuổi, học vỡ lòng cũng đã ba năm rồi, nhìn chín chắn hơn những đứa trẻ bình thường một chút.



“Mẫu thân, chúng ta không gặp ngoại tổ sao?”



Mỗi lần bọn chúng đi theo mẹ tới đây đều sẽ nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại hiền từ dịu dàng, nhưng hôm nay chỉ nhìn thấy bà ngoại.



Kỳ Triêu Lan vực dậy tinh thần, dịu dàng nói: “Thân thể ngoại tổ không khỏe, không muốn lây bệnh qua cho các con, sau này gặp cũng được.”



Lúc cô ta nói chuyện với mẹ, ba đứa nhỏ đều đang ở phòng bên cạnh chơi đùa với tỳ nữ, cho nên vẫn không biết xảy ra chuyện gì.



Thứ tử nói: “Mẫu thân, trong phủ nuôi dưỡng một thầy thuốc có y thuật rất tốt, chi bằng để cho ông ấy xem bệnh cho ngoại tổ một chút đi?”



Thứ nữ mới ba tuổi, cũng là đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn, mở to đôi mắt giống như ngọc trai đen nhìn mẹ và hai anh.



Cô bé hồn nhiên hỏi nhỏ: “Ngoại tổ bị bệnh sao?”



Nước mắt Kỳ Triêu Lan vừa mới ngừng lại có khuynh hướng vỡ đê.



Nếu không có bọn nhỏ thì cô ta muốn cùng sống cùng chết với Hoàng Tung, nhưng đã có bọn nhỏ, cô ta thế nào cũng không dám làm điều đó.



Mất đi cha chính là đã mất đi sự che chở, nếu như lại không có mẹ, sau này chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, chịu hết khổ sở.



Kỳ Triêu Lan vực lại tinh thần, để cho ba nghìn bộ khúc của mình gia nhập đội ngũ thủ thành.



Cô ta không tinh thông binh pháp nhưng dù sao cũng hơn nhiều người bình thường khác.



Thế nhưng thế cục đã mất, cô ta giãy giụa cũng vô ích.



Khương Bồng Cơ chuyển giao phong thư báo cáo tình hình chiến sự này cho Hoàng Tung, Hoàng Tung sốt ruột đến nỗi ngay cả lời nói ra cũng run run, mấy lần cắn phải đầu lưỡi.



“Phu nhân thế nào rồi?”



Khương Bồng Cơ nói: “Hoài Du là người cẩn thận đáng tin cậy, sẽ không làm tổn thương đến phu nhân nhà huynh và bọn nhỏ, bọn họ rất an toàn.”



Trong lòng Hoàng Tung vẫn lo lắng, đường đường là người đàn ông cao lớn lại đỏ mắt ôm lấy báo cáo tình hình chiến sự, dáng vẻ khổ sở tủi thân vô cùng.



Khương Bồng Cơ còn chưa có phản ứng gì mà khán giả trong kênh livestream đã không chịu nổi.



[Nửa Đêm Ăn Quả Đào Vàng]: Hic hic hic, đột nhiên yêu thích cục cưng Hoàng Tung.



[Ăn No Rồi]: Xem ra tình cảm giữa Hoàng Tung và vợ của anh ta rất tốt nha, đàn ông cổ đại có thể làm được điều này rất hiếm có.



[Mạnh Mẽ Giảm Béo]: Tui cảm thấy Hoàng Tung bằng lòng quy phục mà không tự sát, đoán chừng vợ anh ta đã nỗ lực rất nhiều.



Khương Bồng Cơ động viên: “Nếu huynh đã lo lắng như vậy, ta phải nhanh chóng thu xếp để huynh về Hoàn Châu, phu nhân của huynh cũng sẽ được đưa đến nơi ấy.”



Hoàng Tung nói: “Vậy còn cô?”



Khương Bồng Cơ nói: “Quận Hứa, Hạo Châu và Kham Châu có quá nhiều chuyện phải làm, có lẽ không trở lại trước ngày Tết.”



Nếu như đám người ở hậu phương đang làm thêm giờ nghe nói như vậy, đoán chừng sẽ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có thể trải qua một năm mới tốt lành.



Đương nhiên, đám Hàn Úc nghe nói thế, khẳng định không vui nổi.



Làm thế nào để quản lý Trường Dã, Khương Bồng Cơ đã soạn ra chương trình, làm sao đưa nó vào hoạt động chính là chuyện của đám người Hàn Úc.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Chủ công, các mục đã chuẩn bị xong.”



Hàn Úc đưa một cuốn sổ rất dày cho Khương Bồng Cơ.



Quản lý Trường Dã chẳng những phải có người, còn phải làm tốt dự toán khắp nơi, ví dụ như với số lượng nhân công đông như vậy thì một ngày có thể ăn hết bao nhiêu lương thực, một tháng phụ cấp bao nhiêu tiền công, vải vóc quần áo phụ cấp cho mỗi công nhân... Dù sao đã sắp vào đông, cũng không thể để cho bọn họ mặc quần áo rách rưới làm việc.



Trừ những thứ đó ra, Hàn Úc còn tính toán tiến trình làm việc hàng ngày của bấy nhiêu người này, cuối cùng tính ra các khoản chi tiêu cần thiết cho toàn bộ quá trình quản lý.



Các khoản rõ ràng chính xác, càng tỉ mỉ cẩn thận càng có thể sử dụng từng phân từng ly vào con đường đúng đắn, phòng ngừa các nơi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tham ô làm việc bất chính.



Hàn Úc làm người cũng giống như “đạo” của anh ta, không cho phép che giấu chút chuyện xấu nào.

Bình Luận (0)
Comment