Khương Bồng Cơ dứt khoát vung tay, để bọn họ ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm.
Nhà nào dạy dỗ ra được kiểu người chuyên đào bẫy người khác như thế thì nhà đó đến đón về mà tự xem xét lại.
Đây đã là cách làm ổn thỏa nhất rồi, không đắc tội ai cả.
Bởi vậy, Hoàng Tung về nhà đoàn tụ với vợ và con gái, Phong Giác cũng được đóng gói gửi đến phủ của Phong Nhân, còn Trình Tĩnh thì tạm thời ở lại phủ ân sư.
Hoàng Tung ngạc nhiên nhíu mày: “Về nhà gì chứ?”
Bá trưởng nói: “Mới nhận được tin tức, tôn phu nhân đã dẫn theo vài vị lang quân và nữ lang đặt chân vào thành rồi.”
Hoàng Tung nghe vậy, trái tim đang treo lủng lẳng mới được hạ xuống, anh ta không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Được, vậy thì trở về.”
Lúc Hoàng Tung đến huyện Tượng Dương, Kỳ Triêu Lan đã dẫn bọn trẻ đến đây ở được bảy, tám ngày rồi.
Lúc cô ta biết chồng mình chưa chết, mấy ngày nữa là có thể gặp nhau, Kỳ Triêu Lan suýt nữa òa khóc.
Chồng mình thoát khỏi nguy hiểm, Kỳ Triêu Lan tràn đầy vui vẻ chờ anh ta trở về.
Chỉ là...
Lúc Hoàng Tung mệt mỏi, người đầy gió bụi đi đến nhà mới, lão quản gia dẫn anh ta vào trong nhà, anh ta lại phát hiện thê tử và các con đều không có ở nhà.
“Phu nhân đi đâu rồi?”
Lão quản gia nói: “Phu nhân bận tâm về chuyện học hành bài vở của hai tiểu lang quân, muốn tìm gia sư qua các mối quan hệ, ai ngờ huyện Tượng Dương lớn như vậy lại không thể tìm được gia sư tốt. Sau khi biết Uyên Kính tiên sinh và các vị đại nho đang dạy học ở thư viện Kim Lân, phu nhân đã dẫn các lang quân, nữ lang đi tham gia kỳ thi nhập học rồi.”
Kỳ Triêu Lan vừa ra ngoài không bao lâu thì Hoàng Tung về nhà, đôi vợ chồng này đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại mà họ mong chờ từ lâu.
Hoàng Tung khó khăn nói: “Đưa đi... thi nhập học á?”
Lão quản gia nói: “Năm ngoái lúc thư viện Kim Lân tuyển sinh, bọn họ có nói là sẽ mở rộng phạm vi tuyển học sinh, nên ngoại trừ danh sách cố định ban đầu, thì sẽ tuyển thêm năm mươi người nữa, chỉ cần là trẻ con ở độ tuổi phù hợp đều có cơ hội nhập học. Để công bằng thì tất cả học sinh đều phải làm bài thi đầu vào.”
Xuất thân học sinh của thư viện Kim Lân lúc đầu toàn bộ là trẻ mồ côi con của các tướng sĩ chết trận, hàng năm tuyển hai trăm người.
Năm nay điều kiện tuyển thả lỏng hơn, thêm năm mươi người vào danh sách trúng tuyển.
Vì số năm mươi người tuyển thêm này, rất nhiều đứa trẻ phải cạnh tranh kịch liệt, rất có dáng vẻ của kỳ đánh giá.
Hoàng Tung nhíu mày nói: “Lan Đình đúng là hồ đồ, sao lại có thể mở ra tiền lệ này trong khoảng thời gian như vậy chứ?”
Ngoại trừ số ít con nhà quan (giống như bọn Phong Nghi), phần lớn học sinh còn lại ở thư viện Kim Lân đều là con cái của tướng sĩ chết trận.
Nếu như đặt bọn họ vào giữa những đứa trẻ có xuất thân cao quý hoặc là nhà có tiền bạc thì không phải đang kéo dài khoảng cách giữa các học sinh với nhau ra sao?
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lúc khoảng cách giữa các học sinh càng ngày càng xa, không khí của thư viện chắc chắn sẽ không được tốt như xưa nữa.
Nào ngờ, con hồ ly như Khương Bồng Cơ trước giờ chưa từng chịu thua lỗ, cô đồng ý mở ra tiền lệ như vậy, chắc chắn vì muốn câu cá.
Nếu Hoàng Tung biết được gia thế của những đệ tử nhập học, ít nhiều gì anh ta cũng sẽ hiểu được suy nghĩ của Khương Bồng Cơ thôi.
Năm mươi người, ngoại trừ hai mươi người thật sự có bản lĩnh vào học được, phần lớn ba mươi người còn lại đều có xuất thân con nhà giàu, bọn họ chỉ có tiền thôi. Sĩ, công, nông, thương, địa vị xã hội của thương nhân là thấp nhất, cho dù bọn họ có dùng rất nhiều tiền để mời gia sư đi nữa thì cũng sẽ chỉ mời được người đọc sách bình thường đến dạy thôi. Đại nho thật sự có tiếng tăm căn bản không vừa mắt, không muốn giao tiếp với thương nhân. Đừng nói là mang tiền tới mời, ngay cả tư cách bước chân vào cửa nhà người ta cũng không có.
Trong hành động của Khương Bồng Cơ luôn chứa đựng tính toán của riêng cô.
Nếu nói theo cách của khán giả xem livestream thì đó là kêu gọi thương gia lấy vốn đầu tư.
Cho những thổ hào này chút ngon ngọt, sau đó mới để lộ bộ mặt thật, để họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền đầu tư xây các phân viện của thư viện Kim Lân.
Làm thế nào để thổ hào chịu bỏ tiền?
Cho bọn họ thứ họ muốn nhất.
Thương nhân có tiền, nhưng lại không có quyền thế, không có thanh danh, nhưng chỉ cần Khương Bồng Cơ tung ra lời đồn, nói với bọn họ là thương nhân đầu tư vào các phân viện, sau khi hoàn thành có thể nhận được danh hiệu viện trưởng danh dự của thư viện, quan phủ còn đích thân trao hoành phi khen ngợi, cho nên người mong muốn bỏ tiền ra rất nhiều.
Đương nhiên, điều mà Hoàng Tung lo lắng, Khương Bồng Cơ cũng đã nghĩ đến rồi.
Lần này mở rộng phạm vi tuyển sinh, lấy cớ là ăn mừng đại thắng, đến năm sau lại khôi phục cách tuyển sinh như trước.
Hoàng Tung hỏi quản gia: “Thư viện Kim Lân ở đâu?”
Quản gia lập tức chuẩn bị xe ngựa để Hoàng Tung ra ngoài, kết quả đi được nửa đường thì bị chặn lại.
Quản gia quan sát tình hình, rồi ngập ngừng nói: “Có không ít thương nhân nghe được tin tức này, nên đã đến ở nhà nghỉ xung quanh thư viện Kim Lân từ sớm. Vì thế, gần thư viện có cực kỳ nhiều người, không bằng lão gia chờ đợi một lát, để binh lính tuần tra dọn đường cho xe ngựa đi.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Bởi vì chuyện mở rộng tuyển sinh này, con đường xung quanh thư viện Kim Lân thường xuyên bị tắc đường.
Hoàng Tung đợi một lát, sau đó quyết định xuống đi bộ, quản gia giao xe ngựa cho người lái xe, nhắm mắt đi theo Hoàng Tung.
Không đi theo không được, Hoàng Tung có biết đường đâu.
“Sao lại có nhiều người như thế chứ?”
Hoàng Tung thấy bên ngoài thư viện Kim Lân có rất nhiều người chen chúc nhau, da đầu anh ta ngứa cả lên.
Dường như mỗi học sinh đến đây thi đều dẫn theo rất nhiều người nhà, bên cạnh còn không thể thiếu nha hoàn và tiểu tư đi theo hầu hạ, đông đến mức lấp kín con đường rộng bảy trượng trước cửa thư viện Kim Lân lại. Hoàng Tung tưởng tượng cảnh phu nhân dẫn ba đứa nhỏ và nha hoàn chen chúc trong dòng người này mà vô cùng đau lòng.
Thật ra thì do Hoàng Tung nghĩ nhiều thôi.
Kỳ Triêu Lan là phu nhân của anh ta, thân phận đặc biệt.
Cô ta muốn dẫn con đến đây thi, chắc chắn sẽ có con đường khác nhanh hơn.
Để tránh việc thi cử làm ảnh hưởng tới các học sinh khác trong thư viện học tập, mỗi thí sinh chỉ có thể dẫn theo một vị phụ huynh vào cùng, không có bất kỳ tiểu tư hay nha hoàn nào được phép đi vào. Sau khi Hoàng Tung đợi một lúc lâu thì cuối cùng cũng đến lượt anh ta. Gác cổng nhìn anh ta, hỏi: “Đứa nhỏ nhà ngươi đâu?”
Hoàng Tung nói: “Phu nhân của ta đã dẫn đứa nhỏ vào rồi.”
Tên gác cổng chỉ có thể nói lại quy tắc vào thi với anh ta một lần nữa: “Thí sinh chỉ được dẫn theo một vị phụ huynh vào cùng, ngài đến nhà nghỉ bên ngoài ngồi chờ tin tức đi.”
Hoàng Tung ngạc nhiên tới độ mắt trợn tròn lên.
Anh ta bị một tên gác cổng chặn ngoài cửa đấy à?
“Không, không phải...”
Hoàng Tung còn chưa nói xong, người gác cổng đã nói: “Người tiếp theo!”
Phụ huynh phía sau nói: “Nhìn ngươi ăn mặc có vẻ khá giả, sao lại không hiểu quy củ như thế chứ, dạt sang một bên đi!”
“Đừng có chậm trễ thời gian của người khác, nếu đứa nhỏ nhà ta bỏ lỡ cuộc thi, ngươi có bồi thường được không?”
Hoàng Tung: “...”
Cho ngươi cằn nhằn đấy, nếu là hai tháng trước có người dám nói với anh ta như vậy, chắc chắn sẽ bị đập vỡ đầu!
Hoàng Tung phiền muộn bị đẩy ra khỏi đám người, quần áo bị chen chúc lộn xộn cả lên, lão quản gia cũng bị đẩy ra theo.
“Lão gia, ở đây nhiều người lắm, không bằng lão gia về phủ chờ phu nhân được không?”
Hoàng Tung thở dài: “Đành vậy.”
Gần về tới nhà, từ xa anh ta đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng chờ trước cửa, người đó đang cầm đèn nhìn ra xa, giống như đang chờ đợi gì đó.
“Phu nhân!”
Kỳ Triêu Lan dẫn đứa nhỏ về nhà, thấy người hầu bảo chồng mình đã trở về, cô ta vui tới mức suýt nữa rơi lệ.
Lúc đầu Kỳ Triêu Lan còn bảo nha hoàn ra cửa đứng chờ tin tức, lúc sau cô ta đứng ngồi không yên, quyết định tự mình ra cửa chờ chồng.
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, cô ta quay đầu nhìn về phía âm thanh vọng đến.
“Bá Cao!”
Kỳ Triêu Lan có nhiều điều còn chưa kịp nói ra đã bị Hoàng Tung kéo vào cái ôm quen thuộc.
Đến một lúc lâu sau, Kỳ Triêu Lan mới đỏ mặt nói: “Nơi này là đường lớn đấy, thiếp thân cũng không muốn để người khác nhìn thấy rồi chê cười đâu.”
Hoàng Tung cố đè cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình xuống, cười nói: “Được được được, chúng ta vào nhà rồi tính tiếp.”