Hầu hết mọi người khịt mũi coi thường, nhưng một vài người phát hiện ra cô gọi Khương Bồng Cơ là “chủ công”.
Nhận ra điều này, lông mày họ không nhịn được co giật.
Người có tư cách xưng hô Khương Bồng Cơ là chủ công đương nhiên là thần tử dưới trướng, nữ quyến như bọn họ, cùng lắm chỉ có thể tôn xưng cô là “Lan Đình Công” thôi.
Lai lịch của người phụ nữ này như thế nào?
Hàn Úc phu nhân càng khẳng định suy đoán của mình, trong lòng muốn phát điên nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt, bước ra tiếp đón.
“Không ngờ Lữ Bá trưởng cũng tới, đây là sơ sót của ta, chậm trễ khách quý rồi!”
Hàn phu nhân cho người phát thiệp mời, cô ta không hy vọng đối phương có thể tới, chỉ là chu toàn lễ nghĩa mà thôi.
Có đồng ý tham dự tiệc trà hay không và có nhận được thiệp mời hay không là hai điều khác nhau hoàn toàn.
Người ta tới tất nhiên là tốt, nhưng không tới cũng không sao, dù sao cô ta cũng đã gửi thiệp mời rồi.
Người phụ nữ thẳng thắn nói: “Phu nhân không phải thần tử dưới trướng chủ công, bây giờ cũng không phải lúc làm việc công, phu nhân cứ gọi ‘Hi Nương’ cho tiện.”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt những phu nhân kia giống như bảng màu, màu gì cũng có.
Ngoài doanh trại thương binh, không mấy ai biết đến cái tên Lữ Hi Nương này.
Các phu nhân muốn tham gia vào vòng tròn khuê mật, đương nhiên phải tìm hiểu rõ tin tức của các phu nhân khác.
Tất cả bọn họ đều biết, phu nhân của Điển Dần trước là bá trưởng nữ doanh, vì bị thương nên chuyển sang làm quân y.
Dù họ không cảm thấy phụ nữ trong quân đội có thể làm nên chuyện lớn gì, nhưng ở đây, chồng của nhiều người còn không lợi hại bằng Lữ Hi Nương đâu.
Bọn họ đắc tội Lữ Hi Nương, không chừng cô và trượng phu Điển Dần sẽ gây khó dễ cho chồng họ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của họ lại càng khó coi.
Địa vị của họ trong nhà vốn đang gặp nguy hiểm, áp lực gia đình rất lớn. Đây là lý do tại sao họ muốn mượn tiệc trà tìm những người có cùng chí hướng để lải nhải một hồi. Nếu chồng họ biết rằng họ đắc tội với người ta, gây ra tai họa cho mình, không chừng sẽ dùng cớ này để bỏ vợ.
Hàn phu nhân chê bai đúng là không sai, thân thế xuất thân của những phu nhân này đều không cao, đồng nghĩa với việc thế lực của nhà mẹ đẻ không mạnh.
Họ có thể bị người chồng đang phát đạt của mình bỏ rơi, nhà mẹ đẻ lại không thể làm chỗ dựa cho họ.
Trong lòng mọi người bồn chồn nhưng Lữ Hi Nương lại không có cảm giác gì.
Hay có thể nói, cô chẳng quan tâm đến chút tính toán ấy của các vị phu nhân ở nội trạch kia.
Cô là một trong những nữ binh đầu tiên trong nữ doanh, nhập ngũ khi chưa đủ mười lăm tuổi.
Những nữ binh cùng thời điểm đó đều bị người nhà bán vào, còn cô thì chủ động xin nhập ngũ, đơn giản vì muốn trốn tránh những trận đòn roi của mẹ kế độc ác.
Mẹ kế thấy chướng mắt cô, muốn bán cô cho lão già không vợ ở khe núi để lấy sính lễ, cưới vợ cho con trai mình.
Cùng đường, Lữ Hi Nương chạy trốn trong đêm, vô tình gia nhập nữ doanh.
Trong một trận chiến không may chân phải của cô bị tàn tật, không thể không xuất ngũ.
Lúc trước, cha, mẹ kế và em trai cô bị Hồng Liên Giáo tai họa, chết đói trong băng tuyết, cô chỉ còn một mình.
Xuất ngũ, Lữ Hi Nương cũng không có chỗ nào để đi, cô dứt khoát vào doanh trại thương binh làm học đồ quân y. Cô là một cô gái chưa gả chồng, hàng ngày lại phải đối diện với nhiều vết thương trên cơ thể thương binh, ban đầu cô còn hơi e ngại, sau đó thì quen dần, chỉ cảm thấy thân thể người nào cũng như lợn sữa bị lột da thôi.
Từ vị trí học đồ trong doanh trại quân y, trở thành quân y chữa ngoại thương xuất sắc, địa vị trong quân đội của cô không lùi mà tiến, cuối cùng, Dương Tư còn làm mai cô gả cho Điển Dần.
Điển Dần là một người đàn ông thô lỗ, nhưng tính tình lại đáng yêu, cô rất thích.
Dù anh ta là con heo sữa đen nhất cẩu thả nhất, cô cũng không chê.
Lữ Hi Nương tham gia tiệc trà thuần túy chỉ vì công việc ở doanh trại thương binh nhàn nhã hơn rồi, cô được nghỉ phép hai ngày.
Còn đang rảnh rỗi, vừa khéo thấy người gác cổng đưa thiệp mời tới, cô cũng muốn xem tiệc trà của các quý phu nhân thế nào.
Ngồi trong góc khuất và lặng lẽ ăn dưa, cô thất vọng phát hiện ra những người phụ nữ này không khác gì mấy thôn phụ mà cô đã từng gặp trước kia.
Dù họ ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, nhưng nói thẳng ra vẫn là những người phụ nữ lo lắng nhan sắc già cỗi sẽ mất đi trái tim của người chồng.
Mất chồng là trời đất sụp đổ, sướng vui giận buồn chỉ vì một người.
Mặt khác...
Không đến thì không biết, không ngờ có nhiều người nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử như vậy.
Có thể cộng khổ nhưng lại không thể đồng cam, lúc phát đạt liền bỏ rơi vợ con, loại đàn ông này mà vào quan trường thì liệu có thể công chính vô tư không?
Vợ cả và con cái dòng chính là đại diện cho chính thống, chính thống trong gia đình nhỏ mà bọn họ còn không tuân theo, liệu có thể trông cậy bọn họ tuân theo cái gì?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lữ Hi Nương giận dữ lên tiếng.
Loại tập tục này mà không chỉnh đốn ngay, về sau phát triển, từ bên trên phổ cập xuống, dân chúng nhao nhao bắt chước thì phải làm sao?
Chủ công hiện tại là nữ đấy, những người này lại dám ngược gió gây án, vứt bỏ người vợ tào khang, thật không sợ bị chủ công chán ghét mà vứt bỏ sao?
Nhân phẩm không tốt, đầu óc lại còn ngu ngốc.
Lữ Hi Nương tìm cái cớ rời đi giữa buổi tiệc.
Lúc rời đi, cô rất thoải mái, không hề ngại ngần che giấu chân phải tàn tật, ở đây không ai dám cười cô.
Vietwriter.vn
Khi Điển Dần về đến nhà thì đêm đã khuya, vừa về đã phát hiện lông mày của vợ nhíu lại, còn tưởng cô bị bắt nạt cơ.
Anh ta hỏi một phen mới biết từ đầu tới cuối.
“Bọn pháo hôi này, muốn chết không toàn thây đúng không?”
Ngoại trừ những người đã có mấy tiểu thiếp trước khi nương nhờ chủ công, đâu có trọng thần nào dám trắng trợn nạp thiếp chứ?
Mấy người như Kỳ Quan Nhượng còn không dám làm bậy, bọn lâu la đó lại dám gây sóng gió sao?
Thiên hạ chưa định đã muốn nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, chờ đợi thiên hạ ổn định, có phải bọn họ còn muốn lấy thiếp làm thê không?
Lữ Hi Nương lại nói: “Tác phong không đúng đắn như vậy không thể cổ xúy được, như thế này mãi, e rằng sẽ ảnh hưởng tới chính sự.”
Đối với nhiều vị phu nhân, thiếp chỉ là một người giảm áp lực sinh dục cho vợ cả, được coi như BCS di động hầu hạ chồng, nhưng BCS mà lật người thành chủ nhân, chồng lấy thiếp làm vợ, hành vi này vi phạm với luân thường đạo lý, đồng thời còn làm loạn tập tục, gây tác động xấu trong xã hội.
Phụ nữ luôn thích oán giận con cá bị đánh cắp thay vì căm hận con mèo thích trộm đồ tanh.
Chuyện này mà bày ra trước mặt chủ công, sợ là những con mèo thích trộm đồ tanh đó sẽ bị lột da sống.
Điển Dần nói: “Ta đi tìm Dương quân sư thảo luận xem sao, để ngài ấy viết giúp một bản tấu.”
Hai nhà cách không xa, đến cửa rất dễ dàng.
Chỉ là...
Động tĩnh trong phòng ngủ làm cho người ta phải đỏ mặt, cẩn thận nghe thì có vẻ giống tiếng thở của nam nữ đang giao hoan.
Nghe tiếng quản gia bên ngoài bẩm báo, động tĩnh kia dần dần lắng xuống, ngay sau đó là tiếng y phục loạt xoạt.
“Tên đần Điển Dần kia, sao giờ này lại tới đây?” Dương Tư thấp giọng, lẩm bẩm với vẻ khó chịu.
Một giọng nữ khàn khàn nói: “Chắc là có chuyện quan trọng.”
Ngáp một cái, cô đứng dậy lấy y phục bên giường mặc vào.
“Nàng cứ ngủ đi, ta xử lý xong sẽ quay lại.”
“Không được, ngày mai trong quân doanh còn có việc.”
Vẫn là giọng nói lạnh tanh, chỉ là hơi khàn khàn, nghe mà khiến người ta thấy ngứa ngáy.
Dương Tư xấu hổ nói: “Nếu không trả lời, có khi cái tên lỗ mãng Điển Dần kia sẽ lên tận phủ làm loạn đấy.”
Làm hỏng chuyện tốt của người ta, thiên lôi đánh xuống!
Gã gặp được một người phụ nữ không giống bất cứ ai, chuyện trên giường của hai người rất hài hòa, nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại không chịu thành hôn.
Gã còn định tận dụng bầu không khí này để dỗ dành cô đồng ý chuyện hôn sự đấy, không ngờ tên Điển Dần kia lại làm hỏng chuyện tốt.
Khương Lộng Cầm nghe xong khẽ nhếch môi, sắc mặt mềm mại hơn.
“Ta đi đây.”
Nói xong không thèm quay đầu lại.
Dương Tư: “...”
“Người phụ nữ cặn bã” này kéo quần lên là bỏ đi luôn! QAQ