Khương Bồng Cơ luôn luôn là một vị chủ công thích đi ngược với thời đại.
Nếu đổi thành những chủ công khác, chỉ cần không phải chuyện lớn trời sập thì đều để lại ăn Tết xong mới xử lý.
Khương Bồng Cơ nhất quyết không chịu, cứ muốn cả nhà đối phương không được ăn Tết thoải mái.
Sáng sớm mùng Một đầu năm, Khương Bồng Cơ phái sứ giả đến tận cửa khiển trách từng nhà một, động tĩnh lớn đến mức toàn huyện Tượng Dương đều biết.
Gần như mỗi hộ gia đình bị khiển trách đều có một tình trạng tượng tự nhau, đó là nam, nữ, già, trẻ, lớn, bé cùng nhau khóc lóc uất ức.
Đây là tin tức đầu tiên của năm mới, quần chúng hóng chuyện nhiệt tình đến quên cả ăn cơm.
“... Con ta luôn luôn trung thành với Lan Đình Công, lập không ít công lao, cưới thêm dăm ba thiếp thất thì sao có thể phạm tội không tuân thủ lễ pháp, lạm quyền vượt quyền gì chứ?” Bà lão bị lời nói của con mình dọa sợ, không thèm đánh con dâu trút giận nữa, dè dặt nhìn sứ giả nói: “Rõ ràng là do bụng con dâu nhà ta không bằng người ta, sinh ra một đứa con trai không có khả năng nối dõi tông đường, vì hết cách nên ta mới phải ép con ta nạp thiếp.”
Bà lão nhận trách nhiệm về việc con trai nạp thiếp về mình, thuận tiện “gắp lửa” bỏ tay con dâu, mượn cớ này ngụy biện một phen.
Sứ giả âm thầm liếc xéo, hắn dẫn người đến hai nhà, gần như đều diễn kịch bản này, có thể đổi kiểu mới hay không?
“Lão phu nhân, tại hạ xin hỏi bà một câu, lệnh lang năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lão phu nhân nói: “Con trai ta năm nay ba mươi ba tuổi.”
Sứ giả nói: “Lão phu nhân, tại hạ lại hỏi một câu nữa, tổ tiên lệnh lang có người được phong vương bái tướng hay không?”
Lão phu nhân ngượng chín mặt nói: “Tổ tiên mấy đời đều cày ruộng và trồng trọt, đời cụ cố mới phất lên thành phú hộ, tổ tiên không phải người có chức tước cao.”
“Tổ tiên không có người được phong vương bái tướng, mấy đời đều trồng trọt cày cấy mới trở thành phú hộ, đó không phải là gia đình thường dân có chút của để dành hay sao?”
“Lễ pháp có viết, thường dân chỉ có một vợ một chồng! Lệnh lang có tư cách gì mà nạp thiếp?” Sứ giả lạnh lùng bắt bẻ: “Bà nói lệnh lang ‘lập không ít công lao’, thử hỏi bây giờ gã có được phong tước bái tướng hay không? Có công thì được thưởng, được phép có thêm tám người thiếp. Lệnh lang công lao ít ỏi, nhưng hậu viện lại không chỉ có tám người thiếp!”
Lão phu nhân nghe xong, sợ đến nỗi trợn tròn mắt.
Bà ta ấp úng nói: “Chuyện đó, chuyện đó... Lão phu nhân không biết chuyện này.”
Thân phận chưa đủ, công lao chưa đủ thì không có tư cách nạp thiếp.
Sứ giả lạnh lùng cười một tiếng: “Lúc trước bọn ta có phái người đi điều tra, phát hiện lão phu nhân quản gia không nghiêm, không biết dạy con, dung túng lệnh lang nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, bức bách con dâu có công sinh dục phải từ chức chính thê, muốn nâng đỡ quý thiếp lên, lấy thiếp làm thê, lẽ nào đây không phải sự thật hay sao?”
Kể cả không cần điều tra, dựa vào hành vi không nói hai lời đã đánh con dâu lúc nãy của lão phu nhân đã đủ để hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Bà lão làm sao dám nhận tội?
Bà ta lắc đầu như trống bỏi.
Bà ta lăn ra đất kêu khóc om sòm, vừa khóc vừa nói: “Những chuyện này đều do lão phu nhân ta nhiều chuyện gây ra, không phải do con trai ta tự nguyện mà!”
Đáy mắt sứ giả tràn đầy vẻ lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng.
Hắn vung tay lên, dự định đi đến nhà kế tiếp.
“Xin sứ giả khoan hãy đi!”
Lão phu nhân còn đang gào khóc, nhưng con trai bà ta cũng không phải người chỉ biết khóc, gã vội vàng kéo sứ giả qua một bên, mượn chiều rộng tay áo che giấu, len lén đưa cho sứ giả hai túi tiền. Hai túi tiền khá dày, ước chừng cũng có sức nặng. Sứ giả vừa ước lượng liền có tính toán trong lòng.
Hắn nhận hối lộ của gã đàn ông kia, gã vui mừng ra mặt, bỗng cảm thấy có hy vọng.
“Sứ giả, xin sứ giả ở trước mặt Lan Đình Công nói tốt vài câu về chuyện này.” Gã đàn ông bình tĩnh nói: “Thật không dám giấu giếm ngài, không phải tất cả những cô gái trong hậu viện đều là thiếp thất của ta, các cô ấy đều là kỹ nữ, đào kép được ta mua về bao nuôi trong hậu viện để hát giải sầu cho người nhà.”
Tội lạm quyền vượt quyền so với tội nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử nghiêm trọng hơn nhiều, nhẹ nhất là liên lụy đến đường làm quan, nghiêm trọng hơn là rước họa cho cả nhà.
Nhưng, nếu những cô ả này không phải thiếp thất mà là kỹ nữ, đào kép được gã bao nuôi, vậy chuyện này lại khác rồi.
Sứ giả nghe xong, trong lòng rét lạnh.
Người đàn ông này cũng thật độc ác, theo sứ giả biết, người phụ nữ đang mang thai sắp sinh đến nơi kia chính là biểu muội ruột của gã đàn ông này. Để giữ được đường làm quan và tiền đồ, gã trực tiếp đánh đồng biểu muội đang mang bầu này và những thiếp thất chính thức khác thành mấy cô đào kép kỹ nữ có thể tùy ý mua đi bán lại kia.
Vượt quá quyền hạn nạp thiếp là họa lớn, nhưng bao nuôi đào kép và kỹ nữ lại không phải chuyện gì to tát.
Trước thời loạn thế, có không ít các gia đình quyền quý coi việc cặp kè với kỹ nữ là trào lưu, đây là chuyện phong lưu mà không phải hạ lưu.
“Nếu là như vậy thì chuyện này hơn phân nửa là hiểu lầm rồi, ngươi mang khế ước bán thân của các cô ấy ra đây để chứng minh trong sạch đi.” Trong lòng sứ giả cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ân cần chỉ điểm cho gã đàn ông kia: “Bây giờ cũng sắp muộn rồi, ta còn phải đến các nhà kế tiếp nữa, nếu không sẽ không kịp báo cáo công việc.”
Gã đàn ông cung kính tiễn sứ giả đi.
Sứ giả cười ha ha rời đi, đến lúc ra khỏi hẻm Trường An hắn mới chán ghét “phi” một tiếng rồi phun một bãi nước miếng.
Hắn tức giận nói: “Ông đây chưa thấy tên đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy. Đưa ít tiền như thế mà đòi mua mạng từ ông đây sao?”
Cả buổi sáng đến bốn năm nhà, sứ giả mang một rương “chiến lợi phẩm” về báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Ngoài hắn ra còn mấy sứ giả khác cũng “thắng lợi trở về”.
“Chậc chậc, đây quả là một công việc béo bở!”
Dương Tư đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu, xem qua từng cái rương một, bên trong đều là hối lộ.
Có vài món trang sức vàng bạc, có vài món là vòng tay châu ngọc quý giá, bất kỳ món nào cũng có thể giúp dân chúng thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Sứ giả cười khổ, chắp tay nói: “Dương quân sư đừng dọa bọn ta, bọn ta nào dám dính tay vào những khoản tiền bẩn thỉu này.”
Việc này ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai, không ai sẽ vì chút ngon ngọt này mà vứt bỏ cuộc sống tốt đẹp đâu.
“Xem các ngươi nhát gan chưa kìa, biết sợ thì tốt, chủ công ghét nhất là tham ô hối lộ.” Tâm trạng của Dương Tư cực kỳ tốt, nói chuyện cũng ôn hòa hơn, gã nói: “Chủ công luôn thưởng phạt phân minh. Hôm nay các ngươi lập công, còn phải đến nhiều hộ gia đình như vậy, tất nhiên sẽ được ban thưởng. Tạm thời tịch thu tám phần những thứ này lại, còn hai phần cầm đi phân chia, coi như là lì xì đầu xuân chủ công cho các ngươi.” Vietwriter.vn
Uầy ôi!
Quả là niềm vui ngoài ý muốn!
Mấy vị sứ giả đều vui mừng, dù chỉ có hai phần được chia đều, cơ mà thu nhập đến tay cũng không phải là ít.
Sứ giả do dự nói: “Dương quân sư, mạt tướng có một chuyện... hơi lo lắng. Những người đó sẽ không thật sự đi làm giả khế ước bán thân chứ?”
Những cô gái phục vụ ở hậu viện đó, một số là thiếp thất chính thức, một số ít là thông phòng được hưởng đãi ngộ của thiếp thất, trừ danh phận ra thì không khác gì thiếp, không ít cô còn có bầu. Nói tóm lại, họ hầu như đều có xuất thân trong sạch đàng hoàng.
Nếu như làm giả khế ước bán thân, chuyện đó đồng nghĩa với lương tịch bị liệt vào tiện tịch, sẽ bị tùy ý mua bán, mặc người khác chà đạp.
“Vậy thì thế nào?” Dương Tư lạnh nhạt nói: “Bọn họ càng tuyệt tình càng tốt, tốt nhất tuyệt tình đến mức tiếng xấu muôn đời.”
Nghệ thuật lấy từ cuộc sống và cao hơn cuộc sống.
Những người này không tìm đường chết thì Vệ Từ bên kia lấy tài liệu thực tế ở đâu ra để biên soạn?
Cùng lúc đó, gia đình ở hẻm Trường An kia cũng xảy ra chuyện náo loạn gà bay chó sủa.
Mấy thiếp thất đều bị ép đồng ý, dù các cô khóc lóc cầu xin, nhưng người bên gối không những không mềm lòng mà ngược lại còn cho các cô mấy cái đá.
Cô biểu muội đang mang thai kia cũng rưng rưng nhìn gã đàn ông.
“Biểu ca...”
Gã đàn ông thờ ơ, biểu muội đưa tay lên vừa vuốt cái bụng tròn vo, vừa nhìn về phía cô ruột.
“Mẫu thân...”
Bà lão lửa giận ngút trời vỗ bàn một cái, căm hận nói: “Ngươi quan trọng hay là tiền đồ của con trai ta quan trọng hơn? Nếu không thể vượt qua cửa ải khó khăn này, cả nhà chúng ta sẽ trở thành trò cười cho hàng xóm, con đường làm quan của con trai ta cũng chấm dứt. Từ nhỏ ngươi đã hiểu chuyện, sao bây giờ lại không nghe lời thế?”