Thật không ngờ người phụ nữ vô dụng đến nỗi khiến người khinh bỉ như cô lại có gan cầm luật hôn nhân mới đến tìm quan phủ, nói là muốn nghĩa tuyệt với trượng phu. Nghĩa tuyệt chỉ cặp vợ chồng mà có một bên có hành động ẩu đả, lăng mạ, mưu sát, lừa tiền với thân thuộc của bên còn lại, cưỡng ép ly hôn.
Loại hình ly hôn này có khuynh hướng có lợi cho bên nhà chồng hơn.
Ví dụ như người vợ có ý định mưu hại chồng mình là đã có thể nghĩa tuyệt, còn người chồng có ý đồ mưu hại vợ lại không cấu thành điều kiện để nghĩa tuyệt.
Thông qua sự sửa đổi bổ sung của Hàn Úc cùng với sự điều chỉnh của Khương Bồng Cơ đã khiến cho nghĩa tuyệt có một khái niệm mới.
Một trong hai bên có hành động ẩu đả, mưu sát, mưu sát bất thành, lừa đảo tiền bạc với thân thuộc có quan hệ huyết thống của bên còn lại thì được cho rằng phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt.
Người chồng trộm cắp của hồi môn của vợ, đánh đập vợ mình, nhục mạ ẩu đả khiến cho người thân tàn tật hoặc người trọng thiếp hơn thê thì người vợ có thể yêu cầu nghĩa tuyệt.
Vị phu nhân ở hẻm Trường An kia lại vừa hay phù hợp với điều kiện của nghĩa tuyệt.
Sau khi nghĩa tuyệt, cô lại lấy lý do chồng mình bạo ngược hung tàn, đánh đến nỗi con trai bị điếc, không thích hợp để nuôi nấng con cái để giành quyền nuôi hai đứa con. Tuy rằng nhà chồng phẫn nộ buồn bực lẫn xấu hổ nhưng suy nghĩ rằng sau khi nghĩa tuyệt, con cái không bị liên lụy thì đành nuốt ngược cơn giận xuống.
Đương nhiên, nếu luật hôn nhân mới không ban bố vào thời gian này thì kết quả của vị phu nhân ở hẻm Trường An kia ra sao, nghĩ cũng đã biết rồi.
Cô theo nhà chồng về nguyên quán, bảy tám phần là sẽ bị chì chiết đến chết, con trai con gái cũng không có tương lai.
Chọn nghĩa tuyệt, tự mình lập môn hộ, dù sao thì vẫn còn một con đường sống.
Khi xuất giá, đa số các phu nhân này đều có không ít của hồi môn, đủ để ba mẹ con dùng trong vòng mười năm.
Những phu nhân cùng cảnh ngộ cũng noi theo cô, lũ lượt đòi hòa ly hoặc nghĩa tuyệt với chồng mình.
Bọn họ đều muốn dựa vào điểm này mà lách luật.
Đời này không trông mong gì được vào chồng mình nữa rồi, nhưng con cái vẫn còn hy vọng.
Có thể thành công lách được luật ở điểm này hay không thì không nói trước được.
Đậu phu nhân nghe những chuyện này xong thì thở dài một tiếng, thổn thức: “Phụ nữ tự lập môn hộ, ngày tháng thật không dễ sống.”
Có người cười nói: “Không dễ sống cũng phải tiếp tục sống thôi. Thế đạo thời bây giờ có ai dễ dàng gì đâu.”
Đậu phu nhân nhìn người đi tới, phát hiện đối phương là một cô gái cao gầy cực kỳ xinh đẹp, nhìn cũng tầm hơn hai mươi.
Chỉ là cách ăn mặc của đối phương khiến cô ta rất ngờ vực.
Hơn hai mươi mà vẫn búi tóc theo kiểu chưa gả chồng.
Đậu phu nhân không biết thân phận người đến, cười đồng ý: “Lời này cũng có lý.”
Người đó ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Đậu phu nhân, đôi mắt mang theo sự hiếu kỳ, dường như chưa từng đến tiệc trà như thế này lần nào.
“Vị nương tử này xưng hô thế nào?”
Vị phu nhân ban đầu ngồi tám chuyện đi tìm nhóm khác rồi, Đậu phu nhân cảm thấy vô vị nên chủ động nói chuyện với cô gái vừa nãy.
“Ta?” Đối phương đảo con ngươi một vòng rồi cười nói: “Ta họ Khương.”
Ánh mắt Đậu phu nhân sáng lên, kinh ngạc nói: “Lẽ nào là... Khương Hiệu úy?”
Đối phương cười mà không nói gì, ngầm thừa nhận suy đoán của Đậu phu nhân.
Cô ta không biết người đang giả mạo Khương Lộng Cầm này đang bị vô số cá muối giễu cợt.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Bỏ một đám thuộc hạ và công việc lại chạy đi xem mỹ nhân, bác Streamer, lương tâm bác không đau sao?
Khương Bồng Cơ cười bốc một nắm hạt dưa, cắn lách tách.
[Streamer V]: Sao lại đau chứ? Không những không đau mà nó còn nhảy tưng tưng đây này.
Cô vừa cắn hạt dưa vừa nhìn quanh, Đậu phu nhân thấy cử chỉ hành động của cô thô lỗ thế này thì nụ cười trên mặt cũng bớt tươi đi một nửa, lén ngồi cách ra.
Quả nhiên là phụ nữ trong quân doanh chẳng có chút nho nhã cao quý gì cả.
Khương Bồng Cơ cũng chẳng để ý phản ứng của Đậu phu nhân, vui vẻ ngồi cắn hết cả đĩa hạt dưa.
Trước tiệc trà, cô đến thăm Khương Lộng Cầm ốm nghén rất nghiêm trọng, bất ngờ thấy trên bàn của đối phương có một thiếp mời được làm rất tinh tế, hỏi kĩ ra mới biết là thiếp mời tiệc trà của Hàn phu nhân. Cô cũng đang buồn chán nên dứt khoát cầm thiếp mời đi hóng chuyện.
Ba người phụ nữ thì thành một cái chợ.
Hơn ba mươi người phụ nữ tụ tập với nhau thì không chỉ là mười cái chợ thôi đâu.
Vietwriter.vn
Với thính lực và năng lượng tinh thần mạnh mẽ của mình, Khương Bồng Cơ ghi lại cuộc trò chuyện của mỗi người vào não cô.
Xem phản ứng của những phu nhân này, luật hôn nhân mới ban bố cũng không tệ.
Cô sờ vào đĩa trên bàn thì phát hiện đĩa sạch rồi, vội vàng gọi thị nữ thêm đĩa khác.
Vì trên bàn chất một đống vỏ hạt dưa, đám quý phụ nhân kia không kìm được mà nhích ra xa cô, vậy nên dư ra một khoảng trống.
Đám cá muối trong kênh livestream cảm thấy vô cùng mất mặt, bác Streamer làm mất mặt cá muối quá rồi!
Lúc này, Hàn phu nhân cũng đúng lúc phát hiện điểm khác lạ của chỗ này, tùy ý nhìn một chút thì đột nhiên bất động tại chỗ.
Nhiều phu nhân ở đây như vậy nhưng người duy nhất từng gặp Khương Bồng Cơ ở cự ly gần chỉ có Hàn phu nhân.
Cô ta cười cứng nhắc đuổi khéo những vị phu nhân khác, hơi thấp thỏm đi tới bên cạnh Khương Bồng Cơ.
“Không biết vị này xưng hô thế nào?” Hàn phu nhân thăm dò.
Rõ ràng Khương Bồng Cơ cải trang vi hành, cô ta cũng không thể vạch trần thân phận của cô.
“Phu nhân gọi ta là Khương nương là được rồi.”
Hàn phu nhân bất an, không biết cô đến đây để làm gì.
Khương Bồng Cơ chọn cách nói thật: “Ta chỉ đến đây để trốn việc một bữa thôi, cô không cần căng thẳng cũng không cần đặc biệt chăm sóc ta.”
Trí nhớ của cô rất tốt, đương nhiên nhớ được Hàn Úc phu nhân.
Nói ghét thì cũng không đến mức ghét nhưng cũng không thể nói là thích được.
Cô ta trong mắt cô chỉ là quý phụ sĩ tộc bình thường nhất, là người phụ nữ từ nhỏ đã được truyền thụ tư tưởng tông tộc, chỉ vậy mà thôi.
Cô cũng nhìn ra Hàn Úc và phu nhân của anh ta không tương kính như tân như lời người ngoài nói nhưng đây là chuyện nhà của thần tử, cô cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Chuyện giữa vợ chồng với nhau vẫn là để họ tự mình giải quyết, người ngoài nhúng tay vào chỉ thêm loạn mà thôi.
Khương Bồng Cơ không có ý định chọc đến Hàn phu nhân nhưng cô ta lại có lời muốn nói.
“Thiếp thân có một chuyện không rõ, không biết Khương nương có thể giải thích giúp thiếp không?”
Khương Bồng Cơ chống cằm hỏi: “Lẽ nào cô cũng muốn hỏi ta vì sao lại thân thiết với hàn môn, lạnh lùng với sĩ tộc?”
Sắc mặt Hàn phu nhân bỗng đỏ lên rồi dần dần chuyển sang trắng bệch.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta không thân thiết với ai cũng không xa cách ai. Nghe nói phu nhân học rộng hiểu nhiều, đương nhiên không giống với phụ nhân khuê các bình thường, sao phu nhân lại không thể ra khỏi khuôn khổ? Cách nhìn sự vật của chủ công khác với các phụ nhân nội trạch.”
Tuy không có ý giễu cợt nhưng Hàn phu nhân vẫn bị lời nói của cô làm cho sắc mặt ngượng ngùng.
“Hàn phu nhân sinh ra ở nội trạch, chỉ biết phụ huynh, trượng phu và con cái, bọn họ tốt là được, gia tộc yên bình vui vẻ thì là trời đẹp. Bọn họ là nguồn sống của cô nhưng ta là nguồn sống của ngàn vạn dân chúng.” Khương Bồng Cơ cắn hạt dưa, nói: “Sĩ tộc cũng được, thứ tộc cũng được, đối với ta đều là thần tử, sự khác biệt của bọn họ trong mắt ta chỉ ở chỗ ‘có ích’ và ‘vô dụng’. Dùng người có ích, không dùng người vô dụng.”
Sĩ tộc dưới trướng cô ít như vậy, ngoài nguyên nhân ở cô thì đa phần nguyên nhân đến từ bản thân của sĩ tộc nhỉ?
Sĩ tộc không chịu dốc sức vì cô cũng thôi đi, ngược lại còn trách cô cùng một giuộc với hàn môn, logic này thật sự kỳ quặc!
Lời cũng đã nói đến đây rồi thì nói thêm vài câu nữa đi.
“Nghe nói quan hệ giữa phu nhân và nhà mẹ đẻ rất thân mật?”
Sắc mặt Hàn phu nhân không vui: “Đúng, vậy thì đã sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta rất hiếu kỳ, nếu Văn Bân là Bá Cao, phu nhân là Kỳ Triều Lan, có khi nào cô cũng bị nhà mẹ đẻ cấm cửa không.”