“Chuyện này... Cho Úc suy nghĩ một chút...” Hàn Úc luôn rõ ràng quyết đoán, hiếm khi tỏ ra nhiều lần hoang mang và giãy giụa như vậy. Anh ta không phải là người thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng bây giờ lại không thể kiềm chế được cảm xúc thật sự của mình, có thể thấy được trong lòng đang đấu tranh do dự bao nhiêu: “Suy nghĩ thêm một chút nữa!”
Vệ Từ thở dài ngầm đồng ý, không tiếp tục thúc ép Hàn Úc nữa.
Nói cho cùng, đây chỉ là chuyện nhà Hàn Úc, Vệ Từ là sư đệ đồng môn cũng không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ có thể nhắc nhở đến đó rồi ngừng lại.
Đoạn nhân duyên này của Hàn Úc là tốt hay xấu, đều xem hai người còn có duyên phận với nhau hay không.
“Tính tình chủ công huynh cũng biết một phần, nếu như ngài ấy ra tay, sao có thể thủ hạ lưu tình?”
Vệ Từ tiết lộ một chút ẩn ý cho Hàn Úc, ám chỉ đối phương muốn làm gì thì phải nắm chắc một chút, để tránh bị liên lụy vào trong đó. Kiếp trước mãi đến sau khi dựng nước bệ hạ mới từ từ thu lại ngành nghề muối và sắt, kiếp này có nhiều biến số như vậy, Khương Bồng Cơ cũng vì Vệ Từ nhắc nhở từ sớm nên đã để mắt đến nhà vợ Hàn Úc. Không biết rõ thì thôi, nhưng nếu như đã phát hiện miếng thịt mỡ muối sắt này, sao cô có thể bỏ mặc để cho mấy thế gia sĩ tộc độc chiếm?
Vẻ mặt Hàn Úc trắng bệch gật đầu, hơi lo lắng thăm dò.
“Đệ tiết lộ chuyện này cho Úc biết thì làm sao ăn nói lại với chủ công bên kia?”
Vệ Từ ngạc nhiên trong nháy mắt, anh không nghi ngờ sự chính trực của Hàn Úc nhưng nào biết được phương hướng đối phương lo lắng đã sai lệch.
“Chủ công coi trọng huynh như vậy, dĩ nhiên cũng không muốn huynh bị nhà vợ liên lụy, nếu như huynh có thể toàn thân trở ra, chủ công sẽ bớt lo lắng hơn.”
Kiếp trước bệ hạ đã nỗ lực hết sức để bảo vệ Hàn Úc, Hàn Úc cũng nhận ra quyết tâm của bệ hạ, bởi thế mới nuốt vàng tự sát. Bệ hạ muốn Hàn Úc sống sót, Hàn Úc không hy vọng bệ hạ vì anh ta mà phá vỡ nguyên tắc. Ài, kiếp này nếu có thể làm quân thần hòa hợp một đời, đó cũng coi như bù đắp tiếc nuối ở kiếp trước.
Hàn Úc gật đầu, thành công hiểu lầm Vệ Từ nói với mình lời này là gợi ý của Khương Bồng Cơ, tâm trạng sa sút dâng lên một chút ấm áp.
Vệ Từ đề nghị: “Bây giờ cũng không còn sớm, Từ cho người đi chuẩn bị nước ấm, huynh đi tắm rửa chỉnh trang chút không?”
Mặc dù ánh nến trong phòng không sáng chói, nhưng mấy vết máu thật dài ứ đọng trên mặt Hàn Úc đã phá hỏng hết vẻ đẹp của cả khuôn mặt.
Vệ Từ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật thê thảm như vậy của Hàn Úc, anh càng không thể tưởng tượng nổi Hàn phu nhân giận dữ thì sẽ đánh nhau.
Anh cười nói: “May mắn cho huynh là sư tẩu không xuất thân từ nữ doanh, nếu không lúc tẩu ấy đánh huynh, Từ sợ là phải đến phòng bệnh ở y quán mới có thể gặp được huynh.”
Đây cũng không phải là lời trêu chọc.
Kiếp trước, một nữ binh giải ngũ nào đó sau khi về nhà thì lập gia đình, đối tượng là trúc mã lúc nhỏ.
Sau khi lập gia đình, vị trúc mã này dần dần bị cuộc sống mài giũa thành một dáng vẻ khác, từ chăm chỉ hiền lành ban đầu trở nên nghiện rượu lười biếng. Sau khi nữ binh đó sinh con, trúc mã không chỉ không thay đổi tốt, ngược lại ngày một thậm tệ hơn, cuối cùng dính vào nghiện đánh bạc. Chẳng những hắn thua sạch tiền tích góp, còn mất trí cầm cố vợ con cho sòng bạc. Bọn tay chân sòng bạc tới bắt nữ binh và con gái của cô, vốn tưởng rằng đây là công việc nhẹ nhàng, ai ngờ nữ binh chạy về nhà nhìn thấy bọn chúng ôm con gái mình đi, dưới cơn giận dữ đã vớ lấy đòn gánh đánh ngã hết tất cả, tay không đánh phế người chồng ngay trước mặt cả thôn.
[Lúc bà đây ở chiến trường giết người, các ngươi còn đang ở trong lòng mẹ muốn bú sữa đấy!]
Nếu Hàn phu nhân cũng là người có sức chiến đấu như vậy thì thầy lang tới chậm một chút, nói không chừng phải tìm người gọi hồn mới có thể thấy được Hàn Úc.
Hàn Úc nói bất lực: “Cái tính tình ranh mãnh này của đệ có dám lộ ra trước mặt người ngoài hay không? Chỉ toàn chê cười người khác.”
Anh ta cảm giác một năm này mình đã mất hết sạch mặt mũi.
Vệ Từ tìm một bộ quần áo chưa mặc đưa cho Hàn Úc tắm rửa.
Chiều cao hai người không kém nhau nhiều, nhưng Hàn Úc gầy gò hơn Vệ Từ một chút, quần áo mặc lên người hơi rộng rãi.
Phòng cho khách nhà Vệ Từ không được dọn dẹp thường xuyên, dùng để tiếp khách thì rất thất lễ, cho nên anh và Hàn Úc cùng nằm trên một chiếc giường, ngủ tạm một đêm.
Tư thế ngủ của hai người rất nghiêm chỉnh, không vượt qua giới hạn hay chiều hướng mập mờ, nhưng hai người đàn ông đẹp nằm cùng một chỗ, hủ nữ nào nhìn thấy có thể kiềm chế nổi không đây?
Khương Bồng Cơ không phải hủ nữ, cho nên lúc cô nhìn thấy tinh thần cũng sẽ không nhộn nhạo rạo rực, ngược lại chỉ thở dài một hơi.
Văn Bân chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá dễ suy sụp tinh thần.
Khương Bồng Cơ khéo léo nhảy lên, im hơi lặng tiếng bay lên nóc nhà, đôi tai nhanh nhạy nghe thấy tiếng “chiếp chiếp chiếp”.
Cô nhìn xung quanh phía dưới, đúng như dự đoán nhìn thấy một con vật đen thui đang lắc lắc chiếc mông đầy đặn.
Nó mở to đôi mắt đen bóng nhìn cô.
Vệ Từ và Hàn Úc ngủ say, “con gái” nhà mình lại là một con Thú Ăn Sắt rất có lai lịch, nó đã sớm nhớ rõ mùi hương của Khương Bồng Cơ.
“Chiếp chiếp cái gì?” Khương Bồng Cơ nhảy xuống bên cạnh Thú Ăn Sắt, túm lỗ tai của nó: “Mau trở về tìm cha của ngươi đi.”
Thú Ăn Sắt đâu có hiểu được tiếng người, nó lè lưỡi liếm liếm tay Khương Bồng Cơ, đôi mắt to đen bóng tràn ngập hai chữ.
Đói bụng!
“Muốn ăn thì đi tìm cha của ngươi đi.” Khương Bồng Cơ buồn bực nhấc tên nhóc kia lên ném vào trong phòng ngủ: “Hiếm khi có thời gian đến đây một chuyến, huynh ấy lại bạc tình bạc nghĩa!”
Vậy mà lại kim ốc tàng kiều!
Thú Ăn Sắt thảm thương bị “mẹ” vứt bỏ, nó ôm lấy trái tim nhỏ rỉ máu, đáng thương đi tìm “quan xúc phân” của nó.
Thú Ăn Sắt không đánh thức Vệ Từ, nhưng lại làm cho Hàn Úc bên cạnh tỉnh lại.
Vietwriter.vn
Anh ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một con dã thú đen sì tròn tròn nằm sấp bên cạnh giường nhỏ, sợ đến mức tiếng nói cũng lạc đi.
Vệ Từ lập tức tỉnh lại theo, cũng không kinh ngạc là mấy.
Anh bình tĩnh nói: “Không có việc gì, đó là chất nữ của huynh.”
Hàn Úc vừa sợ hãi vừa không nói nên lời, sững sờ nhìn Vệ Từ thành thạo lấy ra bữa ăn khuya cho Thú Ăn Sắt rồi ném nó vào trong ổ của mình.
“Khó trách đệ nghèo khó như vậy, thì ra đều cầm đi nuôi dưỡng nó.”
Vệ Từ trêu đùa: “Con gái đều phải được nuôi dưỡng đầy đủ.”
Vẻ mặt Hàn Úc như kiểu “chúng ta không phải người cùng một thế giới”, anh ta cuộn chăn lại nằm xuống ngủ tiếp.
Anh ta nhận ra con Thú Ăn Sắt kia, chủ công đã từng trêu đùa gọi nhóc con này là con gái Vệ Từ, Phong Chân còn nói đùa đó là thiếu chủ tương lai.
Quả nhiên, sư đệ và chủ công nhà mình thật sự có một chân!
Hàn Úc ở chỗ Vệ Từ hai ngày, ngày thứ ba mới hạ quyết tâm.
Nếu như có thể xoay chuyển thì không còn gì tốt hơn, nếu như không thể… Vợ chồng bọn họ đã hết duyên ở đây rồi.
Trước cuộc trò chuyện, Hàn Úc vẫn còn ôm chút hy vọng, sau khi nói xong rồi lại cảm thấy thể xác và tinh thần chưa từng mệt mỏi đến vậy.
Chuyện hòa ly không phải Hàn Úc nói ra trước mà lại là Hàn phu nhân.
“Ta và chàng chung giường chung gối nhiều năm nay, sao thiếp thân có thể ngay đến người bên gối nghĩ gì cũng không biết cho được?” Hàn phu nhân thấy Hàn Úc lộ ra ánh mắt kinh ngạc, yếu ớt nói: “Thiếp thân thà chủ động nói ra, giữ gìn mặt mũi của mình, cũng không muốn nghe thấy hai chữ ‘hòa ly’ từ trong miệng lang quân nói ra...”
Từ lúc cô ta ra tay với Hàn Úc, cô ta đã biết cuộc hôn nhân này đã đi tới hồi kết.
Hàn phu nhân vô cùng bình tĩnh, ngược lại khiến cho Hàn Úc sinh ra mấy phần áy náy.
“Chuyện này... Vẫn là do ta không đúng... Nàng là thân mẫu của Nhuận Nhi và Trì Nhi, mãi mãi vẫn là như vậy...” Hàn Úc suy nghĩ một chút rồi nói: “Qua mấy năm nữa Nhuận Nhi cũng đến tuổi nên hứa hôn, lúc nó lấy vợ rồi, trong phủ cũng sẽ có nữ chủ nhân quản lý...”
Hàn phu nhân chịu đựng nỗi xót xa trong lòng, nói: “Chàng có muốn tìm mẹ kế cho bọn nhỏ hay không, đây là chuyện của chàng, tội gì phải khai báo với thiếp thân.”
Hàn Úc rũ mắt, chuẩn bị bút mực giấy nghiên, nâng bút viết phong thư bỏ vợ.
Sau khi Hàn phu nhân nhận lấy, cuối cùng vẫn không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ôm lấy Hàn Úc nhỏ giọng nức nở.