Hàn phu nhân là người tộc họ Đào, dù căn cơ không bằng Phong thị nhưng luận về của cải thì mười cái Phong thị cũng không sánh bằng.
Gia phả Đào thị có thể truy về trước thời mười sáu nước, thật sự phát đạt thì lại là sau khi Đông Khánh thành lập, trước đó thì bình bình không có gì đặc biệt, thuộc về điển hình nhìn lên chẳng bằng ai mà nhìn xuống cũng hơn khối người. Trước khi Đông Khánh thành lập, tổ tiên Đào thị sáng suốt nhận biết anh hùng, quyết đoán phò tá bên cạnh thái tổ Đông Khánh. Sau khi kiến quốc, Đào thị trở thành một trong những tâm phúc, quản chế ngành muối phía Nam thay cho hoàng thất, trải qua vài chục năm tích lũy, trở thành dòng dõi vô cùng giàu có.
Mãi cho đến hơn hai mươi năm trước, hai vị hoàng đế Đông Khánh liên tiếp nhau làm mưa làm gió, không lo triều chính, Đào thị nhân cơ hội liên kết với sĩ tộc địa phương chiếm quyền khống chế ngành muối phía Nam Đông Khánh, dùng không ít thủ đoạn động đến thuế má, ăn được càng nhiều thì gan cũng càng ngày càng lớn.
Đương nhiên, lửa nóng quá thì dầu sôi, hoa tươi tới mùa nở rộ, ít nhiều cũng khiến không ít người đầu óc được xem là tỉnh táo cảm thấy e ngại.
Ngàn vạn lần không ngờ, ông trời lại giúp đỡ như vậy, Đông Khánh vừa gặp loạn Bắc Cương, vừa xảy ra động đất ở kinh thành phải dời đô đến Kham Châu...
Một loạt sự việc liên tiếp xảy ra, Đông Khánh lại bị chính hoàng thất chơi chết.
Tiếp theo đó là loạn chư hầu, ai nấy vì một chút lợi ích mà đánh nhau đến không ngơi nghỉ.
Tình hình loạn lạc như thế ai còn để ý đến việc buôn bán muối lậu chứ.
Đào thị và các thế lực lớn mạnh khác xé rách tấm màn che cuối cùng, công khai chiếm đoạt việc buôn bán muối lậu, trong vòng vài năm ngắn ngủi tích lũy được số tài sản đến Khương Bồng Cơ nhìn còn ghen tị. Nếu làm một phép so sánh, sợ rằng ngay đến cả con dê béo Bắc Cương năm đó cũng không thể sánh bằng.
Từ đó có thể thấy, trong nhà Đào thị giàu có đến cỡ nào.
Sao phía Đào thị có thể cam chịu buông tay?
Sao Khương Bồng Cơ có thể để cho Đào thị tiếp tục chiếm đoạt?
Đây là một mâu thuẫn không thể nào dung hòa được!
Nguyên nhân vợ chồng Hàn Úc hòa ly cũng nằm ở đây, nếu không niệm tình hai đích tử, hai người cũng sẽ không dễ dàng hòa ly.
Điểm này trong lòng Hàn Úc hiểu rõ nhưng Hàn phu nhân lại không hề hay biết.
Cô ta để lại đa phần của hồi môn cho hai đích tử, còn mình thì đem một ít tài sản và gia nô về quê nhà.
Để giữ chút tôn nghiêm cuối cùng, trước mặt Hàn Úc, Hàn phu nhân tỏ ra rất bình tĩnh nhưng khi ở một mình lại không kìm được dòng nước mắt tuôn rơi.
“Đại nương tử, sao ngài phải khổ như vậy?”
Nhũ mẫu bồi giá nhìn thấy nương tử mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn hồn bay phách lạc, trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
Hàn phu nhân nói: “Ta chỉ là... trong lòng khó chịu chút thôi.”
“Chuyện hòa ly của đại nương tử và cô gia, Đào phủ vẫn còn chưa biết.” Nhũ mẫu bồi giá lo lắng nói: “Cứ trở về như vậy, e là...”
Hàn phu nhân giả vờ bình tĩnh: “Nhũ mẫu đừng lo.”
Nhũ mẫu bồi giá lại thở dài, lòng đầy lo lắng.
Phụ nữ hòa ly trở về nhà, đãi ngộ sao bằng được thời chưa xuất giá chứ?
Trong đầu Hàn phu nhân đột nhiên nhớ lại lời Khương Bồng Cơ từng nói với mình.
[Ta rất hiếu kỳ, nếu Văn Bân là Bá Cao, phu nhân là Kỳ Triều Lan, có khi nào cô cũng bị nhà mẹ đẻ cấm cửa không.]
Hàn phu nhân chợt lắc đầu, tình cảnh cô ta có tệ đến đâu cũng không rơi vào cảnh chó chết chủ được!
Đào phủ vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Hàn phu nhân, hỏi kĩ ra thì cha mẹ cô ta đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Con và Văn Bân hòa ly rồi?”
Giọng nói của Đào phụ rất nghiêm túc, mang theo vài phần quở trách và hung dữ.
Vì đi đường vất vả, tinh thần Hàn phu nhân rất uể oải nhưng cũng phải phấn chấn tinh thần, không thể thất lễ trước mặt cha mẹ.
“Vâng.” Cô ta bình tĩnh nói: “Nữ nhi và Văn Bân hòa ly rồi.”
Ngón tay của Đào phụ dừng ở không trung, ngón tay run rẩy theo hơi thở nặng nhọc, cho thấy tâm tình ông ta không ngừng dậy sóng.
Sau một hồi, ông ta chỉ trích Hàn phu nhân: “Hồ đồ! Cái đồ con gái bất hiếu này!”
Khuôn mặt mệt mỏi của Hàn phu nhân tỏ vẻ không hiểu, cô ta nói: “Duyên phận của Văn Bân và nữ nhi đã tận, chàng muốn hòa ly, nữ nhi còn có thể thế nào được?”
Đào phụ nói: “Dù là như vậy, con cũng không nên hòa ly vào lúc này chứ, đúng là bất hiếu! Có phải là muốn tức chết vi phụ không!”
Hàn phu nhân bị quở trách đến ngây ngốc.
Cảm xúc của Đào phụ có hơi mất khống chế, nếu không phải Đào mẫu đứng bên cạnh khuyên nhủ thì sợ rằng Hàn phu nhân sẽ còn bị quở trách thê thảm hơn.
Đào mẫu nói: “Lão gia, biện pháp bây giờ không phải là trách mắng nữ nhi, phải nghĩ cách để vượt qua cửa ải khó khăn này chứ!”
Được Đào mẫu ngăn cản và khuyên nhủ, Đào phụ mới bình tĩnh lại.
Trong lòng Hàn phu nhân chợt giật thót.
Cô ta đang thầm đoán Đào phủ gặp chuyện khó khăn gì thì Đào mẫu hỏi cô ta.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tính cách của con vi nương cũng biết. Con sinh con cái cho Văn Bân, không có công lao cũng có khổ lao, sao nó lại hòa ly với con?”
Cái Đào phụ Đào mẫu để ý không phải là con gái con rể hòa ly, cái bọn họ để ý là tại sao họ lại hòa ly trong thời gian nhạy cảm thế này!
Lý do hòa ly là gì?
Hàn phu nhân nhạy cảm phát hiện sự khác thường của cha mẹ nhưng không biết rõ nguyên do nên chỉ đành nói sự thật.
Nếu nói về nguyên nhân hòa ly, với cách nhìn của Hàn phu nhân thì là vì tình cảm vợ chồng đã bị cuộc sống làm xói mòn cả rồi, lý tưởng của cô ta và Hàn Úc lại khác nhau, hai người đều có tính cách quật cường không ai nhường ai, thêm một Khương Bồng Cơ đứng giữa hai người họ nữa thì hôn nhân rạn vỡ là điều sớm muộn.
Sau khi Đào phụ Đào mẫu nghe xong, trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt của bọn họ hoảng hốt bất an, dường như đang suy nghĩ tầng nghĩa sâu xa hơn của lời nói này.
Không khí giữa ba người rất ngột ngạt.
Sau bữa cơm tối, cô ta gọi riêng quản gia của Đào phủ hỏi cặn kẽ gần đây phủ đã xảy ra chuyện gì.
Quản gia phục vụ Đào phủ lâu năm, ông ta là tâm phúc Đào phụ tin tưởng nhất, biết rất nhiều chuyện.
Đối với câu hỏi của Hàn phu nhân, quản gia chần chừ do dự.
Hàn phu nhân nói: “Ta vừa về phủ đã nghe thấy Đào phủ gặp khó khăn khó có thể vượt qua, ta là con gái của Đào thị sao có thể đứng ngoài cuộc được?”
Quản gia trả lời: “Đại nương tử, chuyện này cũng không phải là không thể nói, chỉ là lão gia phu nhân lo cho nương tử nên mới không nói ra.”
Hàn phu nhân cau mày: “Ông nói là được rồi.”
Quản gia liền nói Khương Bồng Cơ phái người điều tra việc kinh doanh muối lậu và thuế má ở địa phương. Hàn phu nhân nghe xong thì xanh mặt.
“Lão gia phu nhân lo lắng rằng Liễu Hi không có lòng tốt, sợ là muốn nhúng tay vào ngành muối. Đại nương tử và cô gia lại hòa ly ngay lúc này, hai người không thể không lo lắng bên Liễu Hi nghe được tin tức gì mới ép cô gia và nương tử hòa ly.”
Dù sao Hàn Úc cũng là một tâm phúc mà Khương Bồng Cơ vô cùng tin tưởng.
Nếu cô động chân tay với người nhà Đào thị, cướp ngành muối về, chỉnh đốn thuế má thì...
Đào thị đã lún quá sâu rồi, đâu thể nào thoát thân dễ dàng được?
Đào thị không thoát được thì Hàn phu nhân xuất thân từ Đào thị đương nhiên cũng không thể thoát. Hàn Úc là cô gia của Đào thị, chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy ít nhiều.
Hàn phu nhân nghe xong chuyện này, gương mặt vốn đã mệt mỏi lại thêm tĩnh mịch.
Đừng thấy muối bình thường, nhưng nó là nhu phẩm thiết yếu mà tất cả dân chúng trong thiên hạ đều cần.
Nhìn thì không đáng tiền nhưng ẩn giấu món lãi kếch xù.
Vì ai cũng cần nó nên căn bản không cần sợ muối ăn bán ế, thoáng chốc có thể khiến người kinh doanh trở nên giàu có cực kỳ.
Hàn phu nhân lẩm bẩm: “Nếu nói như vậy thì lần này hòa ly lại gây thêm phiền phức cho phụ thân mẫu thân rồi.”