“Ài, lẽ nào cứ thế để con vịt đã luộc chín bay mất?”
Khương Bồng Cơ hơi không cam tâm, cô đã hạ quyết tâm giải quyết Dương Đào rồi, Vệ Từ lại bảo cô không thể làm khiến cô cảm thấy ức chế vô cùng.
Vệ Từ cười nói: “Lời này của chủ công sai rồi, không phải để con vịt đã luộc chín bay mất, chỉ là nhìn chúng nó bị nấu nhừ hơn mà thôi.”
Con ngươi Khương Bồng Cơ chuyển động, khẽ cười nói: “Lời này của Tử Hiếu rất hợp ý ta.”
Vệ Từ hơi cúi đầu, khẽ mỉm cười một cái.
Đám người hiểu chuyện như Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư lạnh lùng nhìn, trong lòng lầm bầm.
Đá một phát cho bay cái bát thức ăn cho chó đầy ắp này đi!
Khương Bồng Cơ buộc phải điều chỉnh kế hoạch của mình, bên Đào thị không có được sự ăn ý này, vẫn đang khoa tay múa chân tính kế.
Làm sao mới có thể chia rẽ quan hệ hai bên, để bọn họ đấu đá nhau?
Câu hỏi khó này vô cùng có tính khiêu chiến, làm khó cả một đám người.
Nếu Khương Bồng Cơ là đàn ông, bọn họ có thể bắt mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ, học theo người đi trước, diễn tuồng “một nữ gả hai chồng”.
Đối với đàn ông mà nói, nỗi nhục bị cắm sừng, nỗi hận bị đoạt vợ đều là nỗi nhục nhã khắc cốt.
Khổ nỗi Khương Bồng Cơ lại là nữ, Dương Đào là đàn ông, trừ phi có một người là “đồng tính nam” hoặc “đồng tính nữ”, nếu không thì không làm gì được.
“Chưa chắc là không được, nghe nói Liễu Hi không gần nam sắc, bên cạnh chỉ có nữ tử hầu hạ.” Lời nói của một vị nhân huynh nào đó khiến cả đám kinh ngạc, hắn nói: “Vị Dương Đào kia dường như cũng thích nam sắc... Quan hệ giữa hắn và mưu thần dưới trướng Nhan Lâm vô cùng thân mật, hai người dường như là cưới muội muội của nhau làm thê tử, thường xuyên ngồi cùng nhau, ăn cùng, ngủ cùng... Nếu nói không có gì thì e chẳng thể tin được...”
Mọi người nghe xong, im lặng một hồi lâu.
Có đạo lý quá, không thể nào bác bỏ được!
Vốn định từ bỏ “mỹ nhân kế” rồi, vị nhân huynh này nói vậy, bọn họ đều nóng lòng muốn thử.
So với kế sách cắt thịt lấy máu, “mỹ nhân kế” này vừa đẹp vừa rẻ, chi phí thấp mà lại rất có lời.
“Không ổn, không ổn. Làm như vậy không ổn.”
Cách này quá tệ rồi, nhỡ lật thuyền giữa đường thì sao?
Không ít người cổ hủ nghiêng về khuynh hướng làm việc thông thường, ví dụ như ngụy tạo binh của Dương Đào vượt biên chém giết cướp bóc hoặc ngược lại, nhờ đó mà gây mâu thuẫn giữa hai bên. Ngoài ngụy tạo, bọn họ vẫn có thể dùng tiền bạc để đút lót tâm phúc dưới trướng Dương Đào... Trên thế giới này chẳng có lòng trung thành nào mà không thể mua bằng tiền tài cả... Thứ Đào thị không thiếu là tiền, chỉ cần đủ tiền, đương nhiên có thể lôi kéo tâm phúc của Dương Đào được. Trước tiên là giả đầu hàng, bán đứng cơ mật quân sự của Khương Bồng Cơ, đợi thời cơ chín muồi thì bán đứng Dương Đào, tuyệt vời!
Đây mới là đâm bị thóc thọc bị gạo chân chính, “mỹ nhân kế” gì đó, mất văn hóa quá.
Không ngờ sau cùng “mỹ nhân kế” lại chiếm thượng phong.
Đám người Đào thị: “...”
Chọn “Mỹ nhân kế”, đương nhiên lý do không phải là vì kế này rối loạn nhất mà chỉ là vì kế này có tính bí mật và thực dụng cao nhất.
Nếu làm như lẽ thường, vu oan giá họa, chỉ cần đầu óc hai bên không bị mụ mị vì tức giận, chỉ cần men theo dấu vết thì chẳng mấy chốc tìm đến cửa nhà bọn họ rồi, quá mạo hiểm. Chi bằng dùng mỹ nhân kế, người thực hiện không nhiều, tính bảo mật cao.
Cho dù sự việc bị bại lộ, đến lúc đó cũng có thể bỏ mặc “mỹ nhân”, phủi tay sạch sẽ, toàn thân rút lui.
Cụ thể làm sao để thực hiện?
Đám người Đào thị tất cả tập trung nhìn người đưa ra chủ ý này.
Nếu ngươi đã đưa ra kế này thì ngươi là người thực hiện nó thôi!
Cái gì gọi là “mỹ nhân kế”?
Nuôi loạn thần để mê hoặc, dâng mỹ nữ để quyến rũ.
Nói đơn giản chính là dùng mỹ sắc làm viên đạn bọc đường để làm tan ý chí của kẻ địch, làm chúng mất đi sức chiến đấu.
Xét thấy giới tính của Khương Bồng Cơ và Dương Đào khác nhau, khuynh hướng giới tính mơ hồ, “mỹ nhân kế” bình thường e rằng không có tác dụng.
Phải cải biên “mỹ nhân kế” một chút!
Hắn sai người tìm tranh vẽ Dương Đào, Nhan Lâm và Khương Bồng Cơ về, ba người đều là nhân vật công chúng, chân dung không tính là bí mật.
Tính cách Dương Đào cởi mở phóng khoáng, ngày thường hay ở cùng binh sĩ, Nhan Lâm cũng không phải là kiểu nam thần lạnh lùng xa cách người khác, còn Khương Bồng Cơ thì khỏi phải nói nữa, đừng nói là cả cái Hoàn Châu, cả mấy trăm nghìn dân chúng của cái huyện Tượng Dương ai không biết mặt cô?
Ba người đều là những người hay phơi mặt trước dân chúng, chân dung lọt ra ngoài đương nhiên cũng rất nhiều.
Vị nhân huynh này cầm chân dung của ba người, còn tìm đến ba “nhân chứng” đã từng thấy ba người này, theo hình vẽ tìm kiếm khắp nơi.
Gắng gượng lắm mới tìm được thế thân có năm sáu phần giống.
Trang điểm sơ qua, luyện tập dáng vẻ, bắt chước theo mẫu, cho dù khí chất có thiếu đi đôi chút nhưng dáng vẻ bên ngoài đã giống đến bảy tám phần.
Vì tìm theo vẻ ngoài nên xuất thân, tuổi tác của ba người khác nhau.
Không lên tiếng thì còn có thể lừa được người không thân quen, vừa mở miệng sẽ lộ sơ hở ngay.
Vị nhân huynh kia cho người nhà của ba người này một món tiền lớn, ký tử khế, mua đứt tính mạng: “Bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm đó, không nên làm chuyện khác. Nếu không thì người nhà các ngươi chỉ có thể ôm tiền đến chỗ Diêm Vương gia hưởng phúc rồi.”
Ba người run lẩy bẩy.
Đối diện với cường quyền, ngoại trừ thỏa hiệp họ có cách nào khác đâu?
Suy nghĩ cho gia đình và số tiền mà đối phương đưa ra, ba người biết tiền đồ mù mịt nhưng vẫn phải đâm đầu vào.
Đối phương đưa thế thân của Dương Đào và Nhan Lâm vào Hoàn Châu, đưa thế thân của Khương Bồng Cơ đi Chương Châu.
Điều đáng nói đến là ba người này đều là đàn ông, bao gồm cả thế thân của Khương Bồng Cơ.
“Có nên chuyện không?”
Đám người Đào thị nhìn xong thì trong lòng âm thầm lo lắng.
“Đương nhiên là nên chuyện.”
“Ài, thấy không an toàn cho lắm. Ba người đó... thô bỉ thế kia, sao có thể gánh nổi trọng trách nặng nề này?”
Ba người này xuất thân nơi hoang vu hẻo lánh hoặc là xuất thân nghèo hèn, lấy gì để xúi giục hai bên đánh nhau?
Có cởi sạch đồ cũng chẳng ai thèm nhìn thêm một cái!
Chưa nói đến tài năng và học vấn, chỉ nói đến cách ăn nói và cử chỉ cũng không bằng một ngón tay của bản chính.
Khi bọn họ thấy lúc ba tên hàng giả này nói chuyện lộ ra hàm răng vàng lồi lõm thì cũng cạn lời.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được hình tượng Dương Đào, Nhan Lâm hoặc Khương Bồng Cơ nói chuyện để lộ hàm răng vàng đục lồi lõm.
Vậy cũng thôi đi, khẩu âm của ba người này còn đặc, lại hôi miệng nghiêm trọng, gương mặt đẹp đến bao nhiêu cũng bị làm bớt đẹp đi nhiều.
Đầu tiên là nhan sắc, sau là răng vàng và miệng thối.
“Tiên nhân tất có diệu kế!”
Đám người Đào thị nghe xong không kìm được mà liếc một cái.
Bọn họ muốn xem thử thứ này có thể làm được gì?
Khương Bồng Cơ theo dõi sát sao bọn họ cũng rất tò mò, lấy một cái ghế dài đến ngồi đợi xem kịch hay mở màn.
“Ta nhớ Hán Mỹ đã gặp Chính Trạch và Thiếu Dương đúng không?”
Khương Bồng Cơ cắn hạt dưa cười tủm tỉm nhìn Lý Uân.
Lý Uân không hiểu chuyện gì, thật thà nói: “Đúng là mạt tướng đã gặp.” Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ nói: “Mấy ngày tới sau khi luyện binh xong, huynh nhớ đi lại ở cổng thành nhiều chút, xem thử có người nào giống bọn họ xuất hiện không.”
Lý Uân ngạc nhiên: “Bọn họ... Sao có thể xuất hiện ở Hoàn Châu được?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng không nói là bản gốc, nghe nói là bản sao cao cấp đó! Chỉ là không biết bản sao có giống hay không thôi.”
Lý Uân nghe không hiểu “bản gốc” và “bản sao cao cấp” là gì, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Chủ công nói thế nào thì là thế ấy.
Khó khăn lắm mới có dịp tâm trạng cô tốt, vậy phải chiều theo thôi.
Tâm trạng chủ công tốt thì ít kiếm việc, Uyển Nhi nhà anh cũng có thể tan làm sớm về nhà với anh rồi.
Ài, đây chính là nỗi bi ai của việc vợ chồng cùng đi làm đây mà.
So với Dương Tư thì anh cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Cảm giác hạnh phúc đều nhờ so sánh mà có cả.