Con người ấy à, không chịu nổi khi có người nhắc đến mình.
Dương Tư vừa nói đến Lữ Trưng xong, anh ta ở tít Nam Thịnh liền hắt hơi một cái.
So với cục diện sáng sủa ở Đông Khánh, Nam Thịnh loạn vô cùng, nhiều chư hầu liên minh lại chống bốn bộ Nam Man.
Liên minh Hoàng Thủy năm đó không thể so với liên minh phạt Man được, mọi người chỉ có thể tạm gác hiềm khích trước đây, đồng tâm hiệp lực đối phó Nam Man, không ai được kiếm chuyện với ai. Cho dù có lục đục với nhau thì cũng giải quyết riêng với nhau, không được phá hoại sự đoàn kết của liên minh.
Sau khi nỗ lực một phen, sự kiêu ngạo của Nam Man đã bị chặn đứng, hai bên lâm vào cục diện bế tắc.
Liên minh phạt Man tự biết rõ nhân khẩu bốn bộ Nam Man thưa thớt, binh trẻ chết một người thì mất đi một phần chiến lực, bên Nam Thịnh còn có thể hao tổn được.
Nếu có thể duy trì cục diện trước mắt, cùng lắm chỉ một năm là có thể không chiến mà thắng bốn bộ Nam Man rồi.
Đây là hạ hạ sách, hao tốn thời gian và sức lực lại có biến số nhất định.
Cách tốt nhất chính là nghĩ biện pháp đánh vỡ thế cục hiện tại, hung hăng làm tiêu tan nhuệ khí của bốn bộ Nam Man, khiến bọn chúng mệt mà tháo chạy.
Ngặt nỗi, chiến lực của Nam Man đáng sợ, sao có thể dễ dàng làm được điều này?
“Qua hơn nửa tháng nữa... E rằng sẽ có mưa to... Ài, thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã vào hạ rồi...”
Lữ Trưng phe phẩy chiếc quạt làm mát cho mình, khí trời Nam Thịnh nóng bức, trước khi vào hạ luôn có mấy ngày vô cùng oi bức khiến người ta hận không thể cởi sạch y phục cho mát mẻ. Qua mấy ngày này thì là nửa tháng mưa dầm. Sau khi mưa dầm ngớt đi thì nhiệt độ sẽ càng ngày càng cao. Lúc nhiệt độ cao nhất, đứng ngoài nắng nửa ngày thì có thể bị lột da, thời tiết khắc nghiệt vô cùng.
Anh ta đang ngồi trên ghế hóng gió thì có người gọi.
Lữ Trưng không cần quay đầu nhìn cũng biết người đến là ai. Anh ta khịt khịt mũi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
“Quân doanh cấm rượu, Chính Trạch Công đây có tính là biết luật mà vẫn phạm luật không?”
“Lữ tiên sinh đừng nói cho Thiếu Dương biết nhé, ta sợ huynh ấy càm ràm. Trong bụng có mấy con sâu rượu, không uống một bầu rượu thì chúng nó không chịu yên, chúng nó mà làm loạn lên thì người chịu khổ không phải là ta sao?” Dương Đào cầm theo hai bầu rượu, cười nói: “Tiên sinh có uống không?”
Lữ Trưng nghẹn lời.
Dương Đào rộng lượng chia sẻ rượu mà anh ta lén giấu riêng, Lữ Trưng chia phần ghế còn lại cho anh ta ngồi.
Hai người này quen nhau cũng xem như là trùng hợp.
Lữ Trưng nửa đêm không ngủ được, lúc ra ngoài đi dạo thì gặp Dương Đào đang tản bộ để giải rượu, sau khi ngồi nói chuyện với nhau thì hai người đều có cảm giác vừa gặp như đã quen thân vậy.
Dương Đào lén uống rượu lại sợ bị Nhan Lâm bắt gặp càm ràm, lúc nào cũng phải tản bộ cho giải hết mùi rượu rồi mới trở về.
Nói thật, Lữ Trưng chưa bao giờ gặp một chủ công nào nhát gan thế này, nhưng trên chiến trường, Dương Đào lại là một binh sĩ anh dũng thiện chiến.
“Trận chiến này không biết phải đánh đến bao giờ...”
Dương Đào uống mấy ngụm rượu, hơi nóng dâng lên, trán toát mồ hôi.
Anh ta không thích nóng, dứt khoát phanh áo, lộ ra bộ ngực rắn chắc lực lưỡng, mơ hồ còn nhìn thấy được cơ bụng mạnh mẽ.
Lữ Trưng liếc mắt một cái, cảm thấy hơi ngưỡng mộ.
Anh ta nói: “Chuyện này khó nói, hy vọng có thể kết thúc càng sớm càng tốt, quá nhiều chiến sĩ đã hy sinh và bị thương rồi.”
Dương Đào cũng thở dài, ngửa cổ uống một hơi hết sạch bầu rượu.
“Đã!” Có mấy dòng rượu chảy theo cổ xuống ngực, ướt cả vạt áo.
Lữ Trưng nói: “Uống nhiều như vậy, sợ rằng cả đêm cũng không thể giải hết được mùi rượu.”
Dương Đào cười nói: “Không sợ, ta vừa tìm được một cái đầm, chạy đến đó tắm một cái là hết ngay, Thiếu Dương không nhận ra đâu.”
Lời vừa nói xong thì anh ta nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nụ cười trên mặt đông cứng lại, tỏ vẻ đáng thương vô cùng.
“... Đây chính là lý do mà huynh trúng tên chưa lành nhưng vẫn dám uống rượu sao?”
Ánh mắt của Nhan Lâm hơi nguy hiểm, nhìn thấy hai bầu rượu rỗng bên cạnh Dương Đào thì độ nguy hiểm lập tức tăng lên.
Dương Đào lập tức sợ, nếu không phải Lữ Trưng còn ở đây thì anh ta đã chạy lên xin tha rồi.
Nhan Lâm thấy vậy, ngoài than thở ra thì còn có thể làm gì được?
“Bây giờ sắc trời đã tối, vì vết thương chưa lành, chủ công nên về doanh trướng nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh ta vừa nói xong, Dương Đào như được đại xá, nhanh chóng đi về doanh trướng.
“Có một việc, ta muốn thỉnh giáo Lữ tiên sinh, tiên sinh hiểu thời tiết ở bản địa bao nhiêu?”
Dương Đào đi về, Nhan Lâm lại không đi mà ngồi xuống chỗ mà Dương Đào ngồi lúc nãy.
Lữ Trưng nói: “Thời tiết? Sao huynh lại đột nhiên hỏi cái này?”
Nhan Lâm nói: “Lâm có một kế có thể sẽ đánh lui được bốn bộ Nam Man, nhưng... cần phải có sự giúp đỡ của thời tiết.”
Vẻ mặt của Lữ Trưng thêm phần nghiêm túc.
Vietwriter.vn
“Nguyện rửa tai lắng nghe.”
Hai người trao đổi trong vòng mười lăm phút thì ánh mắt của Lữ Trưng càng ngày càng sáng lên.
Kế sách của Nhan Lâm nói ra cũng không phức tạp, nhân lúc nước còn thấp thì chặn thượng nguồn của các con sông lại, đợi đến những ngày mưa lớn, nước sông dâng cao tràn bờ thì phá vỡ đê để nước sông nhấn chìm bốn bộ Nam Man. Nếu muốn làm như vậy thì phải dẫn dụ binh mã của bốn bộ Nam Man đến chỗ trũng thấp nhất của hạ lưu sông. Tuy bốn bộ Nam Man liều lĩnh nhưng bọn chúng nắm rõ địa hình, khó mà dụ dỗ bọn chúng mắc bẫy được.
Ngoài vấn đề này thì nắm bắt thời cơ cũng là một vấn đề nan giải.
Một khi làm không tốt thì có thể nhấn chìm luôn cả chính quân mình.
Nếu kế này thành công thì chắc chắn sĩ khí của Nam Man sẽ bị đánh tan!
Ngày hôm sau, Lữ Trưng ra sức bảo vệ kế sách của Nhan Lâm, sau đó lại có được sự ủng hộ của đám người Hoa Uyên.
Các chư hầu thấy vậy cũng đều đồng ý dùng kế này.
Qua một tháng cẩn thận lên kế hoạch và sắp xếp, quân liên minh lợi dụng ý muốn vội vàng muốn lập công của bốn bộ Nam Man, lừa đối phương cắn mồi mắc câu.
Đợi lũ bất ngờ ập xuống, mấy chục nghìn binh lính của quân địch bị nước lũ nhấn chìm, tổn thất nhiều vô số kể.
Quân liên minh phạt Man thừa thắng truy kích, nâng cao thành quả chiến đấu, giết ba mươi nghìn quân địch, bắt làm tù binh năm mươi nghìn quân.
Mấy con sông bị xác quân địch nhuộm đỏ, hạ du bị tắc nghẽn.
Làm cách nào để xử lý năm mươi nghìn tù binh lại là một vấn đề khó đặt ra trước mặt mọi người.
Lương thảo của quân liên minh cung cấp cho quân mình còn không đủ, lấy đâu ra để nuôi tù binh?
“Chuyện này có gì khó đâu, giết toàn bộ là được rồi.”
Đúng lúc này, Hoa Uyên đứng bên cạnh An Thôi lên tiếng, vừa mở miệng là đòi giết năm mươi nghìn tù binh.
Lúc nói, trong mắt gã hiện lên sự hung tàn, vẻ dữ tợn bao phủ toàn thân.
Các chư hầu cũng tính như vậy, nhưng nói thế nào thì cũng là năm mươi nghìn mạng người, nói thẳng ra thì lại quá máu lạnh bạc tình.
Bây giờ “Hoa Uyên” đã mở miệng nói trước, bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền, ra lệnh giết sạch năm mươi nghìn quân tù binh của bốn bộ Nam Man.
Lữ Trưng lại tỏ vẻ không đồng ý cho lắm.
Lương thảo của quân liên minh thiếu nhưng lương thảo của An Thôi không thiếu mà, năm mươi nghìn tù binh này còn có giá trị khác.
“Hoa Uyên” dường như phát hiện ra suy nghĩ của Lữ Trưng, lạnh lùng liếc anh ta một cái, trong mắt toàn sự cảnh cáo.
Thấy tình hình này, Lữ Trưng cũng đã rõ, vị đồng nghiệp này của mình lại giở chứng rồi.
“Lữ tiên sinh.”
Lữ Trưng đang định về doanh trướng thì nửa đường bị “Hoa Uyên” chặn lại.
Toàn thân gã tràn đầy sát khí, ánh mắt nhìn Lữ Trưng cũng mang theo ác ý.
“Có chuyện gì?” Lữ Trưng tỏ ra bình tĩnh.
“Hoa Uyên” nhe răng cười một cái: “Tiên sinh, ngươi nhân từ với tù binh Nam Man thì có thể sẽ đánh mất mạng của chính mình đấy.”
Nếu Vệ Từ ở đây, anh có thể sẽ nhận ra vị “Hoa Uyên” trước mặt đây chính là Cát Lâm kiếp trước suýt chút nữa bóp chết mình.
Lữ Trưng không biết sự nguy hiểm của Cát Lâm, nên không để bụng đến lời uy hiếp của gã.