Phong Nhân lại cảm thấy không có vấn đề gì, nếu như thật sự cải cách thư viện Kim Lân, ngược lại sẽ tạo phúc cho con em sĩ tộc.
Mấy người Uyên Kính không thể không suy nghĩ cho những học sinh gia cảnh bình thường đang học tập tại thư viện.
Khương Bồng Cơ nhìn một cái liền đoán ra ý định của mấy vị tiên sinh, không nhịn được khẽ cười, xua tan nỗi lo lắng của bọn họ.
“Đợt tuyển sinh năm ngoái, ngoại trừ những học sinh tại địa phương còn thu nhận vượt chỉ tiêu năm mươi học sinh đến từ vùng khác. Các vị tiên sinh còn nhớ chuyện này không?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt mấy người Phong Nhân hơi kỳ quái.
Tại sao ư?
Bởi vì những học sinh được tuyển thêm, ngoại trừ những người có thiên phú bẩm sinh ra thì tài sản gia đình cũng là một điều kiện quan trọng.
Có thể dùng một câu nói để hình dung những học sinh kia.
Ngoài tiền ra thì bọn họ chẳng còn cái gì cả!
Các văn nhân đều khá thanh cao, đặc biệt là những văn nhân tham gia vào sự nghiệp giáo dục, khi bọn họ nhận được chỉ thị này của Khương Bồng Cơ, trong lòng đều hơi không tình nguyện. Sự nghiệp giáo dục là một điều cao quý và vĩ đại, làm sao có thể dùng những đồng tiền bẩn thỉu làm ô nhục nó được? Đối với bọn họ, tiền bạc chỉ là vật không có giá trị mà thôi!
Trình Thừa nói: “Nhớ thì vẫn nhớ, mấy đứa bé kia tư chất không tệ, chăm chỉ học hành, không hề làm ô danh thư viện Kim Lân.”
Nếu như những học sinh đó đều là đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi, đừng nói là có tiền, dù là có quyền có thế thì bọn họ cũng không để Khương Bồng Cơ làm bừa.
Khương Bồng Cơ nói: “Các vị tiên sinh còn nhớ thì tốt, vậy các vị có nhớ gia cảnh của những học sinh này không tệ hay không?”
Uyên Kính tiên sinh cười khổ: “Có lời gì muốn nói thì Lan Đình Công cứ việc nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo tam quốc?”
Nếu Khương Bồng Cơ không phải chủ công thì rất dễ bị ăn đòn.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ý ta là tổ chức một đại hội đấu thầu, người nào ra giá cao mới có tư cách góp vốn để xây dựng phân viện của thư viện Kim Lân.”
Mấy người kia còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Chưa vội bàn tới “đại hội đấu thầu” là cái gì, mà làm gì có người nào chịu coi tiền như rác, chủ động đấu giá để tranh đoạt tư cách đó chứ?
Nghe giọng điệu này của Khương Bồng Cơ, kiểu như đây là chuyện tốt mà người ngoài cầu cũng không được ấy.
Phong Nhân hỏi không chắc chắn: “Người ra giá cao... Mới có tư cách góp vốn xây dựng thư viện ư?”
Khương Bồng Cơ nghi ngờ hỏi ngược lại: “Đúng vậy, có gì không đúng sao?”
Chỗ không đúng quá nhiều luôn, thật là cạn lời mà!
Khương Bồng Cơ lại nói: “Các vị đừng nghi ngờ, nếu như tung tin tức này ra, chắc chắn sẽ có người bê rất nhiều bạc đến quỳ xin bỏ vốn cho chúng ta xây thư viện.”
Không ai nói câu nào, tránh làm vỡ mộng đẹp của Khương Bồng Cơ.
Cô tiếp tục nói: “Đầu tư xây dựng phân viện của thư viện Kim Lân, sau khi khánh thành công trình, người góp vốn có thể được ghi danh là viện trưởng danh dự, không những được quan phủ khen ngợi trước mặt mọi người, tặng hoành phi* mà còn được ủng hộ trong việc buôn bán. Ví dụ như hai bên cùng cạnh tranh, hàng hóa giống nhau, giá cả như nhau, một bên là cửa hàng kinh doanh bình thường, một bên là thương nhân có chứng nhận của quan phủ, các vị nói xem người dân sẽ chọn bên nào?”
* Hoành phi là những tấm biển gỗ có hình thức trình bày theo chiều ngang treo trên cao bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, từ đường... Thường ở trên đó khắc từ ba đến bốn chữ đại tự.
Mấy người Phong Nhân bị dọa.
Có loại chuyện như này sao?
“Sĩ - nông - công - thương, thương nhân ở vị trí thấp nhất. Tầng lớp này thường bị mọi người lên án. Nếu như cho bọn họ một cơ hội như vậy, khi học sinh của phân viện ra ngoài có phải sẽ cảm động và ghi nhớ vị viện trưởng danh dự này hay không? Có phải sẽ có lợi cho con cháu đời sau hay không?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Những thương nhân được quan phủ chấp nhận, đương nhiên dân chúng sẽ càng tin tưởng việc làm ăn của bọn họ. Những điều kiện tốt như này, làm sao những thương nhân thông minh kia lại có thể không nhận ra được chứ?”
Đối với người có tiền mà nói, đồ vật quý giá thường không phải thứ dùng tiền thể mua được mà là thứ có tiền cũng không mua được.
Thương nhân có tiền là sự thật, nhưng dù bọn họ có tiền cũng đâu có mua được sự tôn kính của người trong thiên hạ? Con cháu đời sau vừa sinh ra đời đã thấp hơn người khác một bậc, chứ nói gì đến tôn kính.
Nếu như làm viện trưởng danh dự, đồng nghĩa với việc liên kết với tiềm lực của thư viện, đó là mối quan hệ và tài phú ẩn hình có tiềm lực mạnh cỡ nào chứ?
Được Khương Bồng Cơ chỉ vẽ, mấy người Phong Nhân mới nghĩ đến góc độ này, không nhịn được cười nhạo bản thân đần độn.
Người ta nói trên đời này không có tên ngốc nào tự nguyện làm chuyện ngu xuẩn ấy, nhưng nào ngờ, đây thật sự là một chuyện tốt đáng để người ta tranh cướp đến vỡ đầu.
Năng lực chính trị của Phong Nhân vẫn chưa mai một, ông nhạy bén bắt được trọng điểm.
“Lan Đình Công định nâng đỡ thương nhân ư?”
“Ta biết tiên sinh lo lắng điều gì, muốn giúp đỡ thương nhân thì nhất định phải làm một chuyện. Người ta sống chính là để sống một cuộc sống tốt hơn. Sĩ - nông - công - thương, có ai không vì câu nói này?” Khương Bồng Cơ nói: “Giúp đỡ thương nhân không có nghĩa là dung túng bọn họ, ta thấy đây là chuyện đúng chuẩn mực! Lấy lần này làm ví dụ, thương nhân muốn có tư cách cần phải bảo đảm cửa hàng kinh doanh hợp pháp, sản phẩm mua bán trong sạch, giá cả bán ra thị trường bình thường, không có hiện tượng tăng giá vùn vụt, cạnh tranh không công bằng, lừa đảo người dân.”
Ấn tượng của người ngoài đối với thương nhân rất kém, trừ việc tầng lớp này bị chính trị chèn ép, bản thân thương nhân cũng không thiếu tật xấu.
Đúng là Khương Bồng Cơ có ý định hỗ trợ thương nhân, nhưng không có nghĩa là để bọn họ cưỡi lên đầu lên cổ mình.
Phong Nhân nói: “Nếu như vậy, ngược lại không tệ.”
Lợi người lợi mình, ông không có lý do để phản đối.
Nhưng mà...
Phong Nhân nói tiếp: “Nếu như giao phân viện cho bọn họ quản lý, chuyện này...”
Khương Bồng Cơ nói: “Tiên sinh hiểu lầm ý ta rồi, phân viện vẫn hoạt động theo quy định của viện chính, đãi ngộ cũng giống hệt viện chính, viện trưởng và phu tử cũng do các tiên sinh kiểm định và tuyển chọn. Xuất thân của học sinh cũng mở rộng ra một chút, một nửa là con em liệt sĩ, nửa còn lại là tuyển thêm học sinh bên ngoài.”
Dù Khương Bồng Cơ nâng đỡ hàn môn, nhưng cũng không chặn những giai cấp khác ngoài cửa.
So với một nhánh cây duy nhất lớn lên, cô càng thích trăm hoa đua nở hơn.
Bên này Phong Nhân đối đáp xong thì Uyên Kính tiên sinh có lời: “Lan Đình Công định chọn nơi nào làm phân viện? Tình hình bên trong thư viện Kim Lân còn chưa ổn định, khó bảo đảm không xảy ra tình trạng bằng mặt không bằng lòng. Mặc dù là phân viện, nhưng cũng không thể làm mất danh tiếng, cần phải nghiêm khắc trong khâu quản lý.”
Khương Bồng Cơ nói: “Hai cơ sở phân viện đều xây ở Hoàn Châu, một khu nhà xây ở quận Thượng Dương, khu nhà còn lại xây ở châu phủ Thượng Kinh.”
Hai nơi này đều nằm dưới sự giám sát của Khương Bồng Cơ, ai dám giở trò?
Phong Nhân cười nói: “Như vậy thì quá tốt rồi.”
Sĩ tộc quận Thượng Dương nổi lên như nấm mọc sau mưa, không phải sĩ tộc nào cũng là thổ hào, không ít sĩ tộc ngoại trừ dòng chính rất giàu có, bên dòng thứ lại nghèo rớt mồng tơi.
Phân viện của thư viện Kim Lân xây ở đó, con em dòng thứ đang sa sút tinh thần nhất định sẽ tập trung lại, vô hình trung hóa giải mâu thuẫn giữa Khương Bồng Cơ và sĩ tộc.
Châu phủ Thượng Kinh đã từng là thủ phủ của Đông Khánh nhưng bị động đất phá hủy hoàn toàn.
Khương Bồng Cơ xây lại châu phủ của Hoàn Châu ở đây, thu hút dân thường và những người đang lưu lạc nơi đất khách quê người về sống tại đây, qua một hai năm hỗ trợ buôn bán, sức sống của nơi đây sẽ hồi sinh lần nữa. Tổng thể mà nói, châu phủ Thượng Kinh là địa bàn của dân thường, nhưng cũng là một trong những đại bản doanh của Khương Bồng Cơ.
Xây phân viện ở đó, đương nhiên những học sinh được tuyển từ bên ngoài sẽ là những đứa trẻ có xuất thân bình thường.
Hai cơ sở phân viện, cân bằng ba tầng lớp giai cấp, không đắc tội bên nào.
“Trừ việc này ra, Lan Đình Công còn có yêu cầu gì khác hay không?”
Khương Bồng Cơ bổ sung thêm: “Học sinh tuyển từ bên ngoài, một nửa là nam, một nửa là nữ, chuyện này không có vấn đề gì chứ?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Mấy người Phong Nhân cười khổ.
Về khoản ủng hộ phái nữ, ai dám nói câu “có ý kiến” đây?
Nhìn bộ dáng này của Khương Bồng Cơ, tất nhiên sau này sẽ đề bạt số lượng lớn nữ quan, ai phản đối chính là đối đầu với cô.
Làm xong công tác tư tưởng cho mấy vị lão tiền bối, Khương Bồng Cơ yên tâm truyền tin mở hội đấu thầu ra ngoài.
Một câu này của Khương Bồng Cơ giống như một hòn đá làm dậy nên nghìn tầng sóng!