Liễu Xa nói: “Đừng nói kiêu ngạo quá. Dù ngươi và ta kết minh, nhưng làm sao có thể giết một người có thể sánh vai với thần linh dễ như trở bàn tay được?”
“Thần linh? A...” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Chó nhà có tang thôi! Ngoài sủa loạn ăng ẳng, trốn đông trốn tây, nó còn làm được cái gì?”
Liễu Xa không nói được gì.
Cô nói rất có lý, ông không thể phản bác, tình trạng hiện tại của hệ thống chủ đúng là như vậy mà.
Liễu Xa lạnh nhạt nói: “Nếu vậy, ta cũng không nói những lời dư thừa nữa. Chúc ngươi may mắn. Chỉ mong ngươi có thể có được thứ mình mong muốn, chớ như ta, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cuối cùng là đau khổ mất đi người yêu... Ta nói sai rồi, có lẽ ngươi không có ‘người yêu’.”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Ai bảo thế? Ta đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đáng yêu như vậy, sao có thể là chó độc thân chứ?”
Liễu Xa không thể nhịn nổi nữa ngắt lời: “Ngươi im cái mồm đi!”
Khương Bồng Cơ cũng không nhịn được nữa, phình bụng cười to. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng gần như sụp đổ của Liễu Xa đó.
Liễu Xa nói: “Theo như tin tức hiện tại thì người kia hiện đang ẩn nấp bên cạnh ngươi, vô cùng có khả năng là người thân tín bên cạnh ngươi.”
Chỉ lỡ sơ sẩy một cái thôi, Khương Bồng Cơ sẽ mất đối phương, xem cô còn cười được nữa không.
“Đương nhiên ta biết. Ta cũng đại khái đoán được mục tiêu rồi. Không có ai có thể cướp được thứ gì, hoặc ai đó từ trong tay ta.”
Khương Bồng Cơ quá tự tin tự phụ, Liễu Xa nhịn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không đả kích giễu cợt gì.
Khương Bồng Cơ từ biệt Liễu Xa, dẫn theo Liễu Chiêu đang thấp thỏm trồng nấm rời đi.
“A tỷ, tỷ và phụ thân nói gì vậy? Sắc mặt phụ thân có vẻ không vui.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nói một chút chuyện người lớn thôi, trẻ con đừng có hỏi nhiều.”
Liễu Chiêu chu mỏ, cố nén lòng hiếu kỳ, kẻo tò mò hại chết con mèo.
“Chuyện về con gái út Trình gia, đệ thật lòng chứ?”
Khương Bồng Cơ vui vẻ hỏi, không hề có ý gì là không thích, Liễu Chiêu cũng không dám tùy tiện trả lời. Phụ thân của con gái út Trình gia là Trình Thừa đấy, trong toàn bộ tập đoàn Hoàn Châu, Trình Thừa có vị trí rất cao, Liễu Chiêu cũng không dám dính dáng vào, tránh khỏi rước lấy nghi kỵ không cần thiết.
Liễu Chiêu khổ sở nói: “Đây không phải... Không phải vì qua loa tắc trách việc phụ thân bức hôn sao? Hơn nữa, hiện giờ tuổi tác của con gái út Trình gia cũng không còn nhỏ nữa, nào có chuyện chưa đính hôn với ai. Tiểu đệ chỉ tùy tiện nhắc lấy một người làm lá chắn thôi. Phụ thân sẽ không ở lại Hoàn Châu lâu, chờ khi ông về Sùng Châu dưỡng lão, tiểu đệ coi như thoát rồi. A tỷ, hay là tỷ ghét bỏ tiểu đệ nuôi tốn tiền quá nên vội vàng muốn đuổi đệ đi?”
Ở Sùng Châu Liễu Chiêu gặm Liễu Xa, ở Hoàn Châu gặm Khương Bồng Cơ, số tiền tiêu hàng tháng cũng không thấp.
Cậu hoàn toàn có lý do nghi ngờ Khương Bồng Cơ đang ghét bỏ mình.
Khương Bồng Cơ tức giận đá bắp chân cậu, tốc độ chậm, mức độ nhẹ, không gãy chân cậu em trai được.
“Liễu Chiêu, đệ có phải đàn ông không? Thích thì nói là thích, không thích thì là không thích, lo lắng nhiều như vậy làm gì?”
Khương Bồng Cơ khoác tay lên vai cậu như hai anh em tốt.
“Nếu đệ thích, ta sẽ lập tức tới cửa hỏi cho đệ, nếu đệ không thích, ta lập tức sẽ tới cửa bảo Trình tiên sinh làm mai cho nữ nhi ông ấy, tránh chuyện nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, đệ lại nảy ra tâm tư khác.” Khương Bồng Cơ không chút lưu tình nói: “Qua năm nay sợ là sẽ phải xuất chinh đánh Nam Thịnh rồi, không mất một hai năm chắc không về được. Chờ ta trở lại, con người ta đã chạy được rồi đấy, đệ thực sự không hối hận chứ?”
Liễu Chiêu không nói lời nào. Khương Bồng Cơ ấn đầu cậu, xoa xoa tóc cậu em rối tung rối mù.
“Tuổi nhỏ mà tâm tư không ít đâu. Chuyện người lớn, đệ bớt xen vào đi, sống tốt đời mình là được.”
Từ xưa đến giờ Khương Bồng Cơ vẫn là một người cô độc lẻ loi, cô không có anh chị em gì hết, tên nhóc Liễu Chiêu này vừa kém vừa yếu, vậy mà cô lại thích. Liễu Chiêu và cô không có xung đột lợi ích, nhóc con này cũng chẳng có ác ý gì với cô, đương nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không đến mức không chứa chấp nổi nó.
Khỏi cần phải nói nhiều, nể mặt fan cuồng Cổ Mẫn, cô cũng phải nhân từ nương tay vài phần.
Hai chị em đi một đoạn, Liễu Chiêu mới ấp úng nói ra được mấy câu.
“Vậy... Vậy phiền.... phiền a tỷ... Tỷ đi hỏi giúp đệ một chút, nàng đã hứa gả cho ai chưa...”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu rồi thì sao?”
“Vậy thì hỏi một chút, nàng có thích nhà chồng tương lai không?”
Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Nếu thích thì sao?”
“Vậy hỏi một chút, chồng tương lai của nàng có phải người đoản mệnh không...”
Khương Bồng Cơ cười hỏi dồn: “Nếu là người trường thọ thì sao?”
“Vậy hỏi một chút, nàng có nghĩ đến chuyện sinh con gái không...”
“Nếu chỉ sinh con trai thôi thì sao?”
“A tỷ, tỷ đang ép tiểu đệ chết mà!”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đệ thực sự có sở thích biến thái đó, ta sẽ nện chết đệ tại chỗ ngay lập tức!”
Đừng có sống rồi gây tai họa cho người khác!
Liễu Chiêu sợ run cả người.
Có thể trách cậu sao?
Rõ ràng là a tỷ nói trước, cậu chỉ là gặp chiêu phá chiêu thôi.
Gần đây Khương Bồng Cơ cũng không quá bận rộn, ngay hôm sau đã sửa soạn hậu lễ tới phủ Trình Thừa bái phỏng.
Vợ chồng Trình Thừa không biết chuyện, còn đang thầm suy đoán dụng ý của cô, bất ngờ thấy cô nhắc đến con gái út trong phủ.
Cả hai người đều là người thông minh, làm sao không biết ý đồ Khương Bồng Cơ đến.
Cô định làm mai cho thứ đệ Liễu Chiêu đây!
Dù Liễu Chiêu là con thứ xuất, thế nhưng tên nhóc này biết ôm đùi, trên thị trường hôn nhân, cậu cũng là đối tượng chạm tay có thể bỏng.
“Lão phu hiểu ý Lan Đình Công. Đương nhiên Liễu tam lang quân không tệ, lão phu đã từng gặp rồi.” Trình Thừa nói: “Tuy nhân duyên của con cái là do phụ mẫu làm chủ, nhưng cũng phải hỏi xem ý kiến bọn nhỏ. Nếu tiểu nữ cũng cố ý, đương nhiên lão phu nguyện ý trèo lên làm thân gia với Lan Đình Công.”
Đương nhiên con gái của Trình Thừa tiên sinh đã từng định thân, nhưng đính hôn không lâu thì thất bại.
Năm xưa, Hoàng Tung dù ngoài sáng hay trong tối hy vọng có thể lôi kéo được Trình Thừa, nhưng Trình Thừa lại ngang bướng không chịu đồng ý.
Ai ngờ nhà thông gia a dua nịnh nọt, bọn họ thấy Trình Thừa từ chối Hoàng Tung, sợ Hoàng Tung giận chó đánh mèo mình nên đã chủ động tìm cớ lui hôn sự, suýt nữa thì khiến cho Trình Thừa nổi giận ngất đi. Về sau, Trình Thừa đứng vững bước chân bên Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ phát triển cũng ngày một khá hơn, bên nhà kia lại mặt dày muốn đeo lấy. Họ nói thẳng con trai nhà họ thích con gái nhà ông, cả ngày cơm không ăn nước không uống, không phải nàng không cưới, khiến Trình Thừa buồn nôn. Chính vì chuyện này nên vợ chồng Trình Thừa cũng không tiện nói chuyện định thân cho con gái, dứt khoát giữ lại trong nhà hai năm.
Trình Thừa cũng đã từng gặp tên nhóc Liễu Chiêu.
Xem thế cục trước mắt, Liễu Chiêu không có dã tâm gì, hẳn là một người phú quý rảnh rỗi thôi.
Kết cấu gia đình đơn giản, chủ công cũng bao dung, con gái nhà mình gả sang đó cũng sẽ không bị bắt nạt.
Trong lòng Trình Thừa rất hài lòng.
Ông cũng không giấu Khương Bồng Cơ, chủ động nói ra chuyện này.
Khương Bồng Cơ nói: “Không sao, vốn là nhà kia mặt dày vô sỉ, bọn họ còn dám nói năng bậy bạ, sau này tìm lý do đuổi họ đi!”
Ở Hoàn Châu, địa vị của Trình Thừa không thấp, nhưng thực quyền lại chẳng có bao nhiêu. Ông làm người ngay thẳng, khó trách bị tiểu nhân bắt nạt.
Chỉ cần con gái út Trình gia gật đầu, việc hôn sự này xem như đã xong.
Ông còn tưởng rằng sẽ phải khuyên nhủ năn nỉ, ai ngờ mình vừa dứt lời, con gái đã đồng ý ngay.
“Nữ nhi à, dù sao đây cũng là đại sự cả đời, vi phụ không ép uổng con gì hết, tất cả tùy vào con có thích hay không thôi. Hay con nghĩ thêm một chút đi?”
Con gái đồng ý nhanh quá, ông cũng hơi sợ.
“Nữ nhi cũng từng nhìn thấy Liễu Chiêu rồi, tính nết không tệ, cũng khá đáng yêu, thế nào cũng dễ nắm hơn người ngoài một chút.”
Tóm lại là vẫn phải thành hôn thôi, cô không đành lòng nhìn cha mẹ phát sầu vì hôn sự của mình, gặp người hợp mắt, hậu trường lại cứng như vậy, gả đi cũng tốt.