Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1401

“Lang quân nhìn thiếp thân như vậy làm gì?”



Khuôn mặt cô dâu đỏ lự, con ngươi đen láy long lanh mang theo ánh sáng nhàn nhạt khiến tim người khác phải loạn nhịp, Liễu Chiêu liếc trộm mà không khỏi ngượng ngùng dời mắt đi.



“Tối nay, phu nhân thật xinh đẹp.” Liễu Chiêu có vẻ không được tự nhiên, nói: “... Nàng là người đẹp nhất mà ta từng thấy trên đời.”



Nến đỏ bốn phía lay động, Liễu Chiêu liếc mắt nhìn quả bầu được trang trí thành rượu hợp cẩn, quả bầu bị chia ra làm đôi, cuống quả được nối với nhau bằng tơ hồng, hai bên đều đựng rượu trắng. Cậu nuốt nước miếng với vẻ mất tự nhiên, hơi bối rối mời phu nhân vừa mới cưới về cùng uống rượu hợp cẩn.



“Canh giờ đã không còn sớm nữa... Hay là phu nhân uống rượu trước, rồi thay áo ra đi ngủ sớm đi...”



Cậu vừa mới dứt lời, một vệt đỏ ửng ngại ngùng lan từ dưới cổ lên trên, lan tới hai bên tai và trán, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra.



Cô dâu ngồi đối diện cậu cười rụt rè, giọng nói dịu dàng và thẹn thùng: “Xin nghe lời lang quân.”



Hai người vươn tay ra cầm lấy một nửa quả bầu, hơi nghiêng nửa người trên, động tác nhìn như đơn giản nhưng Liễu Chiêu lại căng thẳng đến mức ngón tay đang run rẩy.



“Uống, uống hết rồi...” Liễu Chiêu rối bời, nắm lấy tay áo, ánh mắt liếc nhìn về phía chiếc giường đằng sau bình phong: “Phu nhân, hay là đi nghỉ nhé?”



Cô dâu cười khẽ, gật đầu, Liễu Chiêu dường như đã nhận được sự cổ vũ rất lớn vậy, cậu bước tới và ôm ngang cô lên.



May mà người vợ trong lồng ngực không nặng, nếu không thì chưa chắc Liễu Chiêu đã có thể bế được cô ấy lên.



Không bao lâu sau, trong phòng tân hôn vang lên tiếng loạt xoạt khi cởi quần áo, còn có cả những động tĩnh mờ ám rất nhỏ của đôi vợ chồng mới cưới nữa. Ăn rồi mới biết trái ngon, Liễu Chiêu lại là lần đầu trải qua, tất nhiên không biết “khống chế” là gì, lăn qua lộn lại hồi lâu mới ôm thân thể mềm mại trong lồng ngực chuẩn bị đi ngủ.



Đôi vợ chồng mới cưới còn chưa ngủ được bao lâu thì bên ngoài đã truyền tới rất nhiều tiếng bước chân vừa dồn dập lại hỗn loạn, đánh thức Liễu Chiêu vừa mới thiu thiu ngủ.



“Phu nhân cứ ngủ trước đi, ta ra ngoài xem sao.”



Liễu Chiêu vỗ về người vợ mới cưới, vươn tay rút chiếc áo khoác đang treo ở bên cạnh xuống, khoác lên người rồi đứng dậy mở cửa.



“Không thấy đêm nay là ngày nào sao?” Lúc này, Liễu Chiêu vừa buồn ngủ vừa mệt, tất nhiên không kiểm soát được tính tình, đêm tân hôn bị người ta gọi dậy, khỏi phải nói ức chế đến mức nào: “Xảy ra chuyện gì thế? Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì ngày mai ta sẽ tính sổ với các ngươi đấy...”



Đầy tớ vội vàng nói: “Lang quân, xảy ra chuyện lớn rồi.”



“Chuyện gì thế?”



Lúc này, Liễu Chiêu đã hơi tỉnh táo lại, một dự cảm không rõ xuất hiện trong lòng.



Tên đầy tớ sốt ruột đến mức phát bực, nhanh chóng nói hết tin tức ra, Liễu Chiêu bị dọa tới mức cơn buồn ngủ bay sạch.



Vệ Từ bị ám sát, còn bị người ta vứt xác vào trong hẻm...



Liễu Chiêu vừa nghe đã sợ tới mức nhũn cả chân, Vệ Từ là ai, trong lòng cậu hiểu rõ ít nhiều.



“Đã, đã chết rồi à? Là ai ám sát?”



Liễu Chiêu không dám nghĩ tới biểu cảm của a tỷ mình lúc này.



Tên đầy tớ làm sao trả lời rõ ràng được, cả Hoàn Châu này, ai cũng biết Vệ Từ là một trong những thân tín của Lan Đình Công, không ngờ anh lại bị ám sát ngay trong đêm tân hôn của em trai Lan Đình Công, cả người đầy máu bị vứt trong một con hẻm chỉ cách phủ đệ của Liễu Chiêu không tới nửa con phố, chuyện này ai mà ngờ được?



Liễu Chiêu sốt ruột đến mức bực bội, cậu vội vàng quay về phòng thay một bộ quần áo thường, trước khi rời đi còn dặn dò nha hoàn hồi môn của phu nhân chăm sóc tốt cho cô ấy.



“Chuẩn bị xe, tới quý phủ của Vệ Từ tiên sinh!”



Chờ khi Liễu Chiêu đến nơi, xung quanh phủ đệ của Vệ Từ đã có không ít người canh gác tuần tra, cả phủ đệ đèn đuốc sáng trưng.



“A tỷ, Vệ tiên sinh...”



Liễu Chiêu không hề bị cản lại, đến khi đi tới sảnh chính trong phủ của Vệ Từ thì cậu mới phát hiện trong đó có không ít người quen đang ngồi hoặc đứng. Hầu hết các thân tín của Khương Bồng Cơ đều có mặt đầy đủ, những người còn lại không tới đều là người đang vùi đầu làm các công việc vô hạn ở các quận châu khác.



“Có chuyện gì thế?” Khương Bồng Cơ nghe được tiếng động, liền giương mắt lên nhìn cậu một cái: “Không ở phòng tân hôn với vợ mới cưới của đệ, tới đây góp vui làm gì?”



Liễu Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của Khương Bồng Cơ, trong lòng kinh ngạc, chân phải vừa mới bước qua cửa liền khựng lại.



“A tỷ, tiểu đệ nghe nói Vệ tiên sinh bị ám sát... nên mới tới đây thăm hỏi, đã bắt được hung thủ chưa?”



Khương Bồng Cơ đứng trong phòng, mái tóc dài trùm vai, ngoại trừ chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình đang khoác trên vai ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng ngà.



Áo ngủ bị máu người nhuộm đỏ, cho dù hầu hết đã đông lại, dần dần chuyển từ màu đỏ tươi sang màu đỏ thẫm, nhưng vẫn mãnh liệt, đánh sâu vào thị giác của người khác. Máu đó là của ai, trong lòng Liễu Chiêu đã có đáp án rồi, hoặc là của thích khách đã ám sát Vệ Từ, hoặc là của chính Vệ Từ.



“Hung thủ? Vẫn chưa bắt được.”



Khương Bồng Cơ ôm đao Trảm Thần vào ngực, vẻ mặt vô cùng u ám, rõ ràng là con ngươi trắng đen rõ ràng, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy nó giăng đầy máu tanh. Liễu Chiêu đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được thứ gọi là “sát ý”, khiến cậu sợ tới mức lông tơ dựng hết lên.



“Vậy Vệ tiên sinh... A tỷ... xin đừng đau lòng...” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Liễu Chiêu nhẹ nhàng cẩn thận bước vào trong phòng, tìm một góc khá an toàn rồi ngồi xuống, không dám tiến đến trước mặt Khương Bồng Cơ chờ ăn đòn.



Khương Bồng Cơ trong trạng thái này, chỉ cần vung ra một bạt tai cũng có thể khiến người ta lìa đầu khỏi cổ.



Liễu Chiêu không muốn vừa mới cưới vợ đã để cho cô ấy phải ở góa.



Giọng nói của Khương Bồng Cơ lạnh lùng: “Bớt đau lòng là bớt đau lòng thế nào, người vẫn chưa chết đâu!”



Hai mắt của Liễu Chiêu sáng lên.



Vẫn chưa chết?



Vậy thì sao tên đầy tớ lại nói là Vệ Từ bị ám sát, thi thể bị ném vào trong hẻm?



Một lúc sau, lang trung vác theo hòm thuốc tới đây báo cáo. Miệng vết thương trên người Vệ Từ không đến mức trí mạng, nhưng anh bị mất máu nghiêm trọng, nếu như không nhờ Khương Bồng Cơ phát hiện ra sớm, để anh chảy máu thêm năm phút nữa thì chắc là không giữ được mạng, may mà vẫn nhặt được cái mạng về.



“Kẻ nào lại ác độc đến thế?” Uyên Kính tiên sinh giận dữ nói: “Rõ ràng là muốn dồn Tử Hiếu vào chỗ chết mà!”



Chủ nhân của các ngôi nhà xung quanh đều là quý tộc ở Hoàn Châu, thủ vệ ở bên ngoài khá là nghiêm ngặt, cứ cách mười lăm phút là lại có người đi tuần tra khắp nơi.



Sau khi Vệ Từ bị ám sát rồi bị vứt vào trong con hẻm, vừa đúng là lúc nhóm tuần tra trước vừa rời đi không lâu, chỉ cách nhóm tuần tra tiếp theo mười lăm phút nữa.



Nếu chờ tới khi lính tuần tra phát hiện Vệ Từ thì sợ là xác đã lạnh rồi.



Mọi người không hỏi rõ vì sao Khương Bồng Cơ lại là người đầu tiên phát hiện ra Vệ Từ, cho dù có hỏi thì cô cũng sẽ không nói rõ ràng đâu.



“Tiên sinh, giờ không còn sớm nữa, chuyện của Tử Hiếu, ta đã phái người đi điều tra rồi, nếu bắt được hung thủ, ta sẽ báo cho tiên sinh ngay lập tức.”



Khương Bồng Cơ khuyên bảo Uyên Kính tiên sinh về phủ nghỉ ngơi trước, dù sao thì ông lão cũng đã cao tuổi, Khương Bồng Cơ không nỡ để ông thức đêm.



Về phía Vệ Từ đã có cô chăm sóc rồi, thứ gọi là hung thủ sẽ không dám tới gần đâu.



Không...



Có lẽ hung thủ mà mọi người nghĩ tới căn bản không tồn tại.



Sau khi đưa Vệ Từ về phủ đệ, Khương Bồng Cơ cũng quay về phủ của mình, vừa mới tắm rửa thay đồ ngủ xong xuôi thì phát hiện Vệ Từ đã rời khỏi phủ đệ.



Không bao lâu sau, cô phát hiện hơi thở sinh mệnh của Vệ Từ trượt xuống một cách kỳ lạ, bèn cầm theo Trảm đao Thần xông tới.



Từ đầu tới cuối, ngoại trừ Vệ Từ đang ngã trong vũng máu cùng với Thú Ăn Sắt đang ngồi bên cạnh anh không ngừng cào đất ra, cô không hề phát hiện hơi thở của người thứ hai. Khương Bồng Cơ nhìn thấy bộ dáng của Vệ Từ, bỗng dưng có ảo giác như mình vừa rơi vào hầm băng vậy, dường như máu nóng trong cơ thể đều đã đông lại thành băng.



Thú Ăn Sắt nhanh chóng đi tới dưới chân cô, ôm chân của cô không ngừng kêu ríu rít.



Khương Bồng Cơ nhanh chóng xé một mảnh vải từ tay áo ngủ của mình ra, nhanh chóng cầm máu khẩn cấp cho Vệ Từ, ôm anh trở về rồi gọi lang trung tới khám.



Những người nghe được tin tức này đều lục tục chạy tới, tất cả mọi người đều bị việc này dọa sợ.



Liễu Xa lững thững tới chậm, ông vừa xuất hiện thì ánh mắt như dao của Khương Bồng Cơ bỗng nhìn sang phía ông.

Bình Luận (0)
Comment