Lại nữa sao?
Hệ thống con số một tức giận nói: “Khương Bồng Cơ, mấy năm nay ‘bà dì’ không ghé thăm cô nên thứ máu đó đều vọt hết lên não cô rồi sao?”
Hệ thống con số hai cũng rất sợ, nhưng số một đã lên tiếng cho nó thêm can đảm, nó nhảy ra oán giận hai câu cũng không sao.
“Lần trước, cô chạy tới đây đe dọa bọn tôi, hình như cũng nói muốn đưa bọn tôi đi Tây Thiên, cô thật sự cho rằng Tây Thiên là nhà cô mở à?”
Hai hệ thống con phối hợp ăn ý mà châm biếm.
Khương Bồng Cơ giam cầm bọn chúng nhiều năm nhưng chưa từng ra tay, dần dà, bọn chúng cũng yên tâm, cho dù Khương Bồng Cơ hung hăng xách theo đao Trảm Thần, bọn chúng vẫn không tin Khương Bồng Cơ sẽ thật sự ra tay. Cô không sợ hệ thống chủ sao? Không tiếc đám cá muối trong kênh livestream ở hai vị diện sao?
Hừ, tiếng sấm lớn hơn một chút, tiếng mưa rơi nhỏ hơn một chút, kẻ nào sợ kẻ đó là chó con!
Hệ thống con yên lặng động viên cho mình, ai ngờ Khương Bồng Cơ vốn nên bùng nổ lại chỉ hơi cong khóe môi lên cười lạnh, thấy vậy, mí mắt bọn chúng nhảy lên liên hồi, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Khương Bồng Cơ đứng cách đó không xa, rút đao Trảm Thần ra khỏi vỏ, thân đao sáng loáng mang theo ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Hệ thống con số một nói một cách tẻ ngắt: “Này… cho chút phản ứng đi chứ, cô như vậy làm bọn tôi sợ lắm đấy.”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu cười nhạt, mái tóc dài đen như mực theo bả vai rũ xuống trước người, che kín gần nửa khuôn mặt.
“Nếu như chúng mày xảy ra chuyện, chủ thể của chúng mày sẽ cảm nhận được đúng không?”
Không giống với lúc bình thường tràn đầy sức sống, giọng nói Khương Bồng Cơ lúc này nghe giống như đồ cùn rỉ sét cọ xát vào nhau hồi lâu vậy, khiến cho da đầu người ta tê dại. Hai hệ thống con bị tình hình này dọa sợ, thậm chí còn muốn ôm nhau mà run rẩy, sưởi ấm cho nhau nữa.
Hai hệ thống con mạnh miệng nói: “Sao mà bọn tôi có thể biết được? Cô muốn biết thì không ngại thử một chút xem sao.”
Khương Bồng Cơ “a” một tiếng, đáp lời: “Mày nói có lý đấy.”
Hệ thống con số một thoáng ngơ ngác, dự cảm không rõ kia ngày càng đậm hơn.
Cô nói vậy là có ý gì?
Có ý gì?
A, tất nhiên là muốn lấy mạng ngươi rồi!
“Cô điên rồi…”
Không chờ hệ thống con số một thét lên, nó định giãy giụa chạy trốn nhưng Khương Bồng Cơ đã giơ đao đến gần.
Đao Trảm Thần ngày thường bình thản không có gì lạ, nhưng bây giờ, thân đao sáng chói phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, năng lượng quỷ dị dao động làm người ta khiếp sợ.
Loại năng lượng quỷ dị này không có tác dụng lớn đối với sinh vật bình thường, nhưng đối với sinh vật ảo kết hợp giữa năng lượng và tinh thần thuần túy thì lại là trí mạng.
Hệ thống con số một chỉ là một bộ phận của chủ thể, ngay cả hệ thống chủ cũng không dám cứng đối cứng với đao Trảm Thần, càng không nói đến lát cắt nho nhỏ như bọn chúng.
“Tao mặc kệ cái gọi là hệ thống chủ muốn làm cái gì, tính kế tao chuyện gì, nó muốn cướp đoạt thành quả của tao hay là muốn mạng của tao... Tao cũng không sao cả, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà thôi! Nhưng nó nghìn vạn lần không nên, không nên đụng đến người của tao, lại còn là người không nên đụng nhất!”
Khương Bồng Cơ rút đao về, phát hiện hệ thống con số một không tan biến như trong dự liệu của cô, nhóm năng lượng tinh thần ngưng tụ bỗng hóa thành hàng chục triệu sợi ánh sáng màu xanh, bị đao Trảm Thần nuốt chửng như con rồng xơi tái sạch sẽ, trên thân đao vốn sáng chói bỗng hiện lên một phần đồ đằng không trọn vẹn.
Cô liếc mắt nhìn, chợt cười lạnh một tiếng.
Cái gã thương nhân tuần tra vị diện kia tặng mình đao Trảm Thần, chỉ sợ cũng mang lòng lợi dụng.
Đao Trảm Thần không chém chết hệ thống con số một, ngược lại chỉ xóa đi sóng tinh thần, hấp thụ nguồn năng lượng tinh thần của nó...
Thấy vậy, hệ thống con số hai gào lên the thé: “Khương Bồng Cơ, cô làm cái gì vậy?”
Cô thật sự ra tay sao?
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn nó, lạnh lùng nói: “Thanh đao này bị người ta giở trò rồi, hình như chỉ có tác dụng giam cầm... Chúng mày bị giam cầm ở đây hoặc là ở trong thanh đao, dường như cũng không có gì khác nhau... Thất thố như vậy làm gì, không phải một chút nữa là có thể đi gặp đồng bạn của mày sao?”
“Giam cầm cái búa…” Hệ thống con số hai suy sụp mà hét lên: “Cô hoàn toàn không biết gì cả!”
Thanh đao Trảm Thần kia thật sự không chém chết hệ thống con số một, nhưng lại xóa đi ý thức độc lập của nó, rồi bóc tách toàn bộ nguồn năng lượng tinh thần thuần khiết ấy ra để hấp thụ. Giải thích như vậy khá phức tạp, đổi lại một ví dụ dễ hiểu khác nhé… hệ thống con số một là một vật có ý thức như một người đang sống, đao Trảm Thần xóa sạch ý thức của bản thân nó, đánh linh hồn nó trở về hình thái nguyên thủy nhất và hấp thụ.
Khương Bồng Cơ nhìn phản ứng của nó, tâm trạng u ám của cô đỡ hơn một chút.
“Mày phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra tổn thương mà đao Trảm Thần gây ra cho số một còn nghiêm trọng hơn trực tiếp chém chết nó đúng không?”
Hệ thống con số hai kìm nén câu trả lời buột miệng thốt ra.
Suy đoán của Khương Bồng Cơ là chính xác.
“Đừng vội, bây giờ tao sẽ đưa mày đi đoàn viên với nó!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô cười lạnh một tiếng, ra tay gọn gàng dứt khoát, ánh sáng xanh trên thân đao chói mắt hơn vừa rồi một chút, ngay lập tức nuốt chửng tiếng hét thảm thiết của số hai.
Chờ đao Trảm Thần hấp thu hệ thống con số hai, Khương Bồng Cơ ngưng thần kiểm tra thân đao, phát hiện bên trong có thêm một luồng năng lượng tinh thần cực kỳ thuần khiết.
Trừ luồng năng lượng tinh thần thuần khiết này ra, cô còn phát hiện bên cạnh có một vật thể mờ ảo màu trắng giống như sương mù.
Giữa hai chúng nó còn có một ống dẫn rất nhỏ, giống như một chiếc ống hút thẳng tắp, vật thể giống sương mù màu trắng đó đang cố gắng hấp thu năng lượng tinh thần thông qua ống hút này... Mỗi lần hấp thu, vật thể giống như sương mù màu trắng sẽ run rẩy một chút, phát ra tiếng “bịch” mỏng manh.
Cô nghiên cứu một lúc, hồi lâu sau vẫn không hiểu được điều gì, liền dứt khoát lui ra khỏi khu vực tinh thần trong não.
Khương Bồng Cơ bỗng mở mắt ra, nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí dày đặc hơn.
Một lát sau, bên tai cô truyền đến giọng nói có vẻ bất lực của Liễu Xa.
“Nếu như ngươi đã tỉnh lại rồi thì không bằng tới đây xem đi, tình nhân bé nhỏ của ngươi không được ổn cho lắm.”
Khương Bồng Cơ giật mình, vội vàng nói: “Tử Hiếu làm sao?”
So với vừa rồi thì sắc mặt Vệ Từ còn tái nhợt hơn rất nhiều, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu thi nhau chảy xuống trán anh, thấm ướt mặt gối.
Vẻ mặt của anh vô cùng đau đớn, nếu không nhờ Liễu Xa ấn giữ anh lại, không cho anh giãy giụa thì sợ là miệng vết thương vừa được băng bó kĩ sẽ lại nứt ra.
“Ta không biết nữa, sau khi ngươi vừa mới nhắm mắt ngồi thiền không bao lâu thì hắn suýt chút nữa giống như một con cá chép nhảy dựng lên.” Liễu Xa nói xong, không khỏi oán giận thêm một câu: “Người trông như phụ nữ này đúng là một người đàn ông, sức lực lớn hơn người phụ nữ bình thường nhiều.”
Khương Bồng Cơ hỏi Liễu Xa: “Sau đó thì sao?”
“Nôn ra máu, ngươi không nhìn thấy nửa gương mặt của hắn sắp bị máu bôi bẩn hết rồi sao? Dáng vẻ như vậy thật sự giống như bị trúng tà…”
Nói xong, Liễu Xa nhảy người qua ngồi lên người Vệ Từ, ấn chặt tay chân của anh.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn tư thế của ông, nhịn xuống ý muốn cho Liễu Xa một nhát đao.
“Ta vừa mới chém giết hai hệ thống con, chủ thể đã cảm nhận được. Nó không động được đến ta nên đã nhắm vào Tử Hiếu.”
Liễu Xa bỗng định thần lại, kinh hãi thốt lên: “Nói như vậy tức là cái tên kia bây giờ đang ở trong người Vệ Từ sao?”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn ông: “Nếu không phải như vậy thì tại sao ta phải đeo ba món đồ đó lên cho Tử Hiếu chứ?”
Hai miếng pháp ấn cùng ngọc bội âm dương đều có thể giam cầm hệ thống chủ, Khương Bồng Cơ dự định “đóng cửa đánh chó”.
Nghe xong, Liễu Xa không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Ông không khỏi giễu cợt một câu: “Ngươi đúng là yêu thương Vệ Tử Hiếu nhỉ!”