Khương Bồng Cơ nói thêm chữ nào là sắc mặt tên giả mạo kia lại đen thêm một phần.
Tinh thần của người bình thường rất yếu, nó phất tay một cái là có thể xé rách, gây ra tổn thương không thể hóa giải cho tinh thần của nguyên chủ.
Thế giới tinh thần của Vệ Từ lại khá ổn định, nó như một lồng giam kiên cố, khiến sinh vật bên trong không thể phá vây.
Dù Vệ Từ là người trùng sinh, tinh thần có thể sẽ mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng không thể đạt tới trình độ này được!
Giống như gì nhỉ?
Giống như một cái bẫy hoàn hảo đã được bày sẵn ra, chờ đợi con mồi chủ động mắc câu!
Ai là thợ săn? Ai là con mồi? Chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
“Ngươi cho rằng ngươi giết được ta sao?” Tên giả mạo thấy vậy bèn cười một cách dữ tợn.
“Không thử một chút thì làm sao biết được.”
Khương Bồng Cơ không hề bị ảnh hưởng, đao Trảm Thần lướt qua trước cổ đối phương để lại một vệt máu đỏ tươi rất nhỏ nhưng dài. Nếu là người bình thường thì vết thương này chỉ như muỗi đốt, nhưng tên giả mạo này lại như bị lửa nóng thiêu đốt, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt đi .
“Nhãi ranh nhà họ Khương...” Tên giả mạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết trước thế này, năm đó ta nên chém tận giết tuyệt!”
Khương Bồng Cơ nghe vậy, ánh mắt lóe lên vài phần nguy hiểm.
Cô không để ý tới thân thế của mình, nhưng không có nghĩa là sẽ không truy tìm khi biết thân thế của mình còn có bí ẩn nào đó.
“Đây là lần thứ hai ngươi nhắc đến ‘nhà họ Khương’, ngươi có ý gì?”
Hình như tên giả mạo này cũng giống cô, đều đến từ cùng một thế giới?
Thấy thế công của Khương Bồng Cơ hơi hoãn lại, nó lộ ra nụ cười đầy ác ý.
“Có ý gì à? Ý là... ta đã giết cả nhà ngươi đấy!”
Cái gì?
Khương Bồng Cơ kinh ngạc, hành động hơi khựng lại trong chớp mắt.
Có sơ hở!
Tên giả mạo vui mừng chuyển phòng thủ sang tấn công, đánh thẳng vào điểm trí mạng của Khương Bồng Cơ. Ai ngờ cô chỉ cố ý bày ra, không chỉ không để nó đắc thủ mà ngược lại còn xoay chuyển chuôi đao, lưỡi đao lướt từ trên xuống, xuyên qua tay tên giả mạo, đâm mạnh xuống đất.
“Giờ thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện rồi.”
Khương Bồng Cơ cười tà ác, một chân đạp lên lưng đối phương, phòng ngừa nó nhảy bật dậy, một tay cố ý giữ chặt hàm dưới của nó, khiến nó không thể không ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Vừa rồi ngươi nói chính ngươi đã giết cả nhà ta là có ý gì? Ngươi biết đấy, với sinh vật bình thường, đao Trảm Thần chỉ là một cây đao bình thường không có gì đặc biệt, nhưng với thứ sinh vật giả lập kết hợp từ năng lượng tinh khiết và tinh thần như ngươi lại là thứ trí mạng, dù chỉ có một vết thương nhỏ thôi cũng có thể tạo ra thương tổn cực lớn.”
Tên giả mạo chỉ hừ một tiếng, không để ý tới uy hiếp của Khương Bồng Cơ, không hề trả lời.
Khương Bồng Cơ nói: “Ồ, ngươi cứng cổ quá nhỉ? Thật sự đã quyết tâm không trả lời hả?”
Dứt lời, cô nghiền chuôi đao xuống hai lần, lưỡi đao quấy rách vết thương trên tay nó rộng hơn.
Lấy vết thương làm trung tâm, hai tay tên giả mạo từ thực thể chuyển biến thành năng lượng tinh thần, lại từ năng lượng tinh thần chuyển thành ánh sáng màu xanh lam, rồi lại bị đao Trảm Thần tham lam hấp thu sạch sẽ. Khương Bồng Cơ thấy rõ một tia sợ hãi và tuyệt vọng lóe lên trong mắt nó nhưng lại biến mất rất nhanh.
“Nếu ngươi trả lời, ta có thể tha cho ngươi một mạng!” Cô dùng giọng nói dụ dỗ trẻ con để lừa gạt tên giả mạo.
Tên kia hừ lạnh một tiếng, đương nhiên không tin.
“Ngươi cứng miệng không nói như vậy, là vì cho rằng ta không có cách nào biết được thứ ta muốn biết sao?” Khương Bồng Cơ cúi người xuống, mũi chân hơi dùng sức, đạp gãy xương cột sống của đối phương, vươn tay kéo mặt nó sát về phía mình, cười lạnh nói: “Ngươi đừng quên, nơi này là thế giới tinh thần của Tử Hiếu, ngươi và ta đều là hư thể được tạo ra từ ý thức tinh thần. Nếu một bên yếu thế, một bên mạnh lên, vậy thì bên yếu chỉ có thể bỏ chạy thôi. Chỉ cần ta muốn là có thể đánh tan hư thể của ngươi. Ngươi nói xem, ngươi có thứ gì có thể lừa được ta?”
Tên giả mạo kia nghe xong, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
“Ta tưởng rằng... đối diện với gương mặt này, tốt xấu gì ngươi cũng sẽ nương tay vài phần...”
Nó cũng đang bực bội đến mức muốn hộc máu đây.
Người bình thường thấy người mình yêu làm mình bị thương, hầu hết đều hét lớn “Tôi không tin, tôi không tin”, nhưng Khương Bồng Cơ lại không ra bài như lý thuyết mà còn đánh mạnh hơn.
“Ngươi định dùng khuôn mặt của Tử Hiếu để lừa ta, đương nhiên ta không thể nhịn rồi, làm sao có thể nể mặt chứ?”
Vừa dứt lời, cô buông cằm tên giả mạo ra, nắm lấy búi tóc mà ấn đầu nó xuống đất, trong lòng bàn tay hiện ra một vòng ánh lửa hư ảo lại sền sệt. Ánh lửa từ lòng bàn tay nhanh chóng lan lên đầu tên giả mạo, rồi lại lan ra tay chân, không cho nó kịp hét thảm một tiếng, Khương Bồng Cơ đã buông lỏng tay ra. Đao Trảm Thần thấy tên giả mạo bị thiêu cháy sạch, vội vàng tăng tốc hấp thụ.
Sau một hơi thở, tên giả mạo đã bị đốt sạch sẽ.
Đồ đằng trên thân đao được bổ sung thêm một khối nhỏ, Khương Bồng Cơ cũng thu được tin tức mình muốn.
Cô rút đao từ dưới đất lên, phát hiện đồ đằng trên thân đao lớn hơn một chút, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, có thể thấy tên giả mạo vừa rồi không phải hệ thống chủ. Cô nhếch miệng, bực bội nói: “Hừ, cứ tưởng là một con cá lớn, hóa ra chỉ là một con tôm ranh!”
Cô nhìn đồ đằng trên thân đao, phát hiện nó đã khôi phục được một phần ba, lúc trước mới chỉ được một phần mười.
Dù chỉ là một con tôm, nhưng xem ra con tôm này cũng béo tốt hơn hai hệ thống con mà Khương Bồng Cơ đã chém giết.
“Lúc trước không phát hiện ra vật dẫn đặc thù của hệ thống, nên vẫn cảm thấy không ổn, không ngờ đúng là đã bị phân ra rồi...”
Hệ thống kia cũng liều mạng thật, dám phân ra thành nhiều mảnh như vậy, không sợ bị tinh thần phân liệt à?
Khương Bồng Cơ vội vàng hấp thụ tin tức mình muốn, sắc mặt sầm lại.
Cô không ngờ được những bí ẩn về thân thế kiếp trước của mình lại được hé lộ ra ở kiếp này.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
“.. Tìm được Tử Hiếu mới là quan trọng nhất...”
Khương Bồng Cơ thu hồi đao Trảm Thần, tra vào vỏ và treo bên hông.
Vì động tĩnh vừa rồi nên “người sống” trong thế giới tinh thần đều biến mất hết, chỉ còn sót lại một mình cô trơ trọi lẻ loi cùng với nhà cửa và phong cảnh.
Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc này, Vệ Từ đang ở đâu?
Sau khi Khương Bồng Cơ xử lý tên giả mạo kia không lâu, anh mới thức tỉnh từ trong bóng tối dằng dặc.
Sờ tay chân và ngực, anh vừa hoảng hốt vừa mờ mịt.
Nếu anh nhớ không lầm thì hình như trước khi hôn mê, anh đã bị thương?
Anh còn đang buồn bực thì bỗng có giọng nữ lạ lẫm từ phía xa vọng tới.
“Tử Hiếu!”
Ai đang gọi anh nhỉ?
Vệ Từ dựa người vào gốc cây, mất khá nhiều công sức mới vịn được vào thân cây để đứng lên. Anh đang muốn cố nhìn xem người tới là ai thì thấy trước mắt chỉ có màu đỏ rực, người tới ôm chầm lấy anh khiến cả hai người ngã nhào xuống đất, suýt chút nữa đã khiến anh bị đau tới mức sốc hông. Hai người chật vật lăn dưới đất hai vòng.
“Vị nương tử này, xin hãy tự trọng!”
Dù Vệ Từ chưa thấy rõ mặt đối phương, nhưng hai người đã dính sát vào nhau lăn hai vòng nên giới tính của người kia coi như đã bị lộ.
“Ôi, Tử Hiếu tuyệt tình quá, không ngờ lại nhắc ta tự trọng. Có khi nào mà ta không tự trọng chứ?”
Giọng nói xa lạ, cảm giác quen thuộc.
Vệ Từ dừng động tác đẩy ra, anh hỏi: “Cô là người ngoại tộc sao?”
Cô gái ngoại tộc tóc đỏ ăn mặc quái dị này là ai?
Khương Bồng Cơ ngồi lên người anh, đưa tay vén gọn mái tóc đỏ rối tung, xích lại gần anh, chóp mũi chạm chóp mũi, hai mắt híp lại.
Cô vươn ngón trỏ gạt mở vạt áo anh, lộ ra xương quai xanh trơn mịn tinh xảo, cười nói: “Ta chỉ đổi khuôn mặt mà Tử Hiếu đã không nhận ra à?”
Một nhà bốn người mà có tận ba người nói cô là ngoại tộc!
Vậy mà dám nói chỉ yêu tâm hồn của cô chứ không phải vẻ bề ngoài!
Thề non hẹn biển bị chó ăn hết rồi!