Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1415

Sau khi đầu hàng, cả ngày Hoàng Tung không bước chân ra khỏi nhà, cứ thế qua nửa năm, người ngoài gần như quên anh ta đến nơi thì anh ta mới dám ra ngoài một chuyến. Ra ngoài cũng không có gì chơi, chỉ là đi dạo phố, nghe kể chuyện xem mấy trò náo nhiệt giết thời gian.



Cuộc sống thường ngày quá mức rảnh rỗi, đến mức anh ta mập lên hai vòng, gương mặt cũng phì lên một vòng. Bụng vốn là sáu múi giờ sắp dồn thành một múi rồi, trước kia còn mặc vừa áo giáp, bây giờ muốn mặc phải nín thở hóp bụng mới mặc được.



Hoàng Tung rất rảnh rỗi, cho nên anh ta mới kéo theo Phong Giác cũng đang nhàn rỗi đi nghe kể chuyện, vừa nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện vừa uống chút rượu, ăn chút quà vặt, thi thoảng lại bình luận về nội dung vở kịch, nói về tình hình bên ngoài... Cuộc sống gia đình yên ổn khiến anh ta mãn nguyện.



“Ấy, người nọ nhìn rất quen.”



Hoàng Tung đang tựa vào cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng xem đường phố dưới lầu, nhanh chóng phát hiện ra một người trông rất quen mắt.



Anh ta nhìn người nọ, đối phương giống như cảm giác được gì đó, quay đầu lại nhìn.



Hoàng Tung nhìn một cái liền nhận ra thân phận của người nọ, suýt nữa phun rượu ra ngoài, người đó chẳng phải Liễu Hi sao?



“Cô ấy từ đâu về vậy?”



Bá chủ chư hầu một phương lại mặc quần áo vải thô, đầu buộc khăn vải, hai ống quần xắn cao, giày cỏ trên chân dính đầy đất phù sa, bắp chân lộ ra ngoài cũng bị dính bẩn. Đừng nói là chư hầu, nói cô là anh nông dân làm ruộng cũng có người tin ấy chứ.



Khương Bồng Cơ cũng nhìn thấy Hoàng Tung đang ngồi tựa vào cửa sổ trên lầu hai, cô đổi chủ ý, xoay người đi vào quán trà.



“Xem ra cuộc sống gia đình của Bá Cao rất nhàn nhã nhỉ?”



Suýt nữa thì Khương Bồng Cơ bị tiểu nhị ngăn không cho đi lên lầu.



Cô thấy Hoàng Tung ăn mặc sang trọng, mấy ngày không gặp còn thấy anh ta phát tướng một chút, nhất thời thấy hơi ghen tị.



Khương Bồng Cơ đến gần, Hoàng Tung ngửi thấy mùi lạ trên người cô, không nhịn được bịt mũi: “Lan Đình, cô vừa rơi xuống hầm phân đấy à?”



Phong Giác cũng cau mày, hiển nhiên là bị cái mùi này hun cho ngạt thở.



Khương Bồng Cơ nói: “Không phải rớt xuống hầm phân, mặc dù có chút mùi lạ nhưng cũng không khoa trương như vậy chứ?”



Hoàng Tung lại hỏi: “Mà tại sao cô lại mặc loại trang phục này?”



“Mới từ ngoài ruộng về, đám ăn hại kia nói những lão nông ở đây có kinh nghiệm canh tác lão luyện, hại ta trèo đèo lội suối vào rừng sâu núi thẳm chạy đi tìm gặp người ta để tìm căn nguyên vấn đề, cơ mà cái gọi là kinh nghiệm lão luyện kia cũng chỉ là phương pháp bình thường, lãng phí cả ngày của ta.” Khương Bồng Cơ tức muốn chống nạnh luôn: “Mặc dù kinh nghiệm của lão nông không tệ, nhưng có rất nhiều phương pháp đều lấy từ ghi chép trong sách, hầu như đều không áp dụng được.”



Hoàng Tung nghe mà thấy mờ mịt, mỗi một chữ Khương Bồng Cơ nói anh ta đều hiểu, nhưng quan trọng là anh ta không hiểu Khương Bồng Cơ đang bận bịu cái gì.



Một vị chư hầu chạy đi tìm cái gì mà lão nông có kinh nghiệm lão luyện về canh tác?



Cô không muốn tranh đoạt thiên hạ nữa mà muốn chuyển sang làm phụ nữ nhà nông sao?



Hoàng Tung thuận miệng hỏi vài câu, Khương Bồng Cơ liền đáp: “Năm nay nơi nào cũng mưa thuận gió hòa nhưng thu hoạch lại thấp hơn năm trước rất nhiều. Ta còn tưởng có người tham ô từ bên trong, nhưng tra xét kỹ càng mới biết nguyên nhân là đồng ruộng không đủ độ phì nhiêu màu mỡ, sản lượng thu hoạch ngày càng thấp.”



Khoé miệng Hoàng Tung giật một cái, nói: “Cô cũng chưa hạ lệnh nghỉ canh tác bao giờ, tất nhiên đồng ruộng sẽ không đủ độ màu mỡ rồi.”



Ở góc nhìn của người khác, hành động này của Khương Bồng Cơ chẳng khác nào tát ao bắt cá*.




* Vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không chú ý đến lợi ích lâu dài.



Năm nào cũng canh tác, không biết tu dưỡng, ruộng có tốt thế nào đi nữa cũng không chịu được “sự bóc lột” như vậy. Vietwriter.vn



Về lâu về dài, tất nhiên những thửa ruộng đó sẽ trở nên cằn cỗi.



“Nghỉ canh tác một năm, lượng lương thực thiếu hụt là con số cực kỳ lớn không thể tưởng tượng được.” Khương Bồng Cơ nói: “Nghỉ canh tác là hạ sách.”



Hoàng Tung hỏi cô: “Vậy theo Lan Đình, như thế nào mới là thượng sách?”



Khương Bồng Cơ nói: “Dĩ nhiên là bảo đảm độ phì nhiêu của đồng ruộng, hàng năm không ngừng canh tác chứ sao.”



Vốn dĩ đây chính là thời buổi loạn lạc, nguồn cung ứng lương thực thiếu hụt, nếu mà nghỉ canh tác chẳng khác nào đi tìm chết.



Mặc dù Hoàng Tung không hiểu chuyện làm nông, nhưng anh ta cũng biết ý tưởng của Khương Bồng Cơ quả thực quá ngây thơ, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?



“Cô có biện pháp gì chưa?”

Bình Luận (0)
Comment