Nhiếp Dương không biết kẻ tự xưng là “hệ thống phò tá đế vương” trong đầu mình là kẻ nào.
Đối phương là người hay là quỷ? Là thần hay là ma? Nhưng cậu ta biết nguồn gốc của kẻ đó không hề đơn giản.
Nó nhìn thấu tham vọng của Nhiếp Dương, Nhiếp Dương muốn thực hiện dã tâm cũng cần nó trợ giúp, hai người kết hợp với nhau, hợp tác vui vẻ.
Nhiếp Dương muốn trở nên nổi bật, nắm lấy Nhiếp thị trong tay, dựa vào Nhiếp thị để lên như diều gặp gió, tiến tới đế vị.
Có điều, mục tiêu này rất gian nan, không có đồng đội trợ giúp thì sẽ rất khó hoàn thành.
[Ngươi thật sự có thể phò tá ta trở thành đế vương sao?]
Nhiếp Dương suy nghĩ về tính chân thực của những lời này.
Bề ngoài thì cậu ta ôn hòa hiền hậu, người ngoài đều nói cậu ta yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ có duy nhất thứ này có thể liếc mắt đã nhìn thấu dã tâm của cậu ta.
[Vô cùng chân thật, long khí trên cơ thể ngươi là nồng đậm nhất trong Trung Chiếu, tương lai chắc chắn sẽ làm nên bá nghiệp.]
Nhiếp Dương bỗng cười phá lên, mặc dù cậu ta có dã tâm, nhưng lại không ôm nhiều hy vọng.
Lão thái gia Nhiếp thị vẫn còn chưa chết mà, mấy đứa con của lão thái gia vẫn còn đang sống khỏe kia kìa, mấy đứa con trai của lão đều là con đàn cháu đống, một người sinh không biết bao nhiêu đứa con... Nhiếp Dương chính là một trong bốn mươi năm mươi đứa cháu chắt của lão, nào có cơ hội bộc lộ tài năng giữa nhiều người như vậy?
Trừ phi...
Những người cản trở trước mặt cậu ta đều chết hết, những kẻ sống sót cũng không thể tranh được với cậu ta.
[Ngươi nói chuyện mỹ mãn tới vậy, ta lại hơi không tin.]
Nhiếp Dương gặp phải hệ thống này hồi chín tuổi, vài năm đầu tiên, cậu ta vẫn còn đề phòng, nhưng ở chung thời gian dài, quả thật là đối phương đã giúp cho Nhiếp Dương không ít chuyện, dần dần cậu ta mới tin tưởng nó. Cho đến nay, hai người đã hợp tác được hơn mười năm, Nhiếp Dương cũng càng ngày càng tin tưởng “người bạn” này hơn.
Làm một kẻ mờ nhạt trong Nhiếp thị, Nhiếp Dương hiểu rất rõ một điều... Nếu cậu ta không tranh giành, tương lai nhất định sẽ bị người ta giẫm nát dưới chân, cả đời không thể trở mình được.
Nếu như hệ thống nói trên người cậu ta có chân long đế khí, tiền đồ lương lai không có giới hạn, tội gì cậu ta lại không đọ một trận vì tiền đồ của chính mình chứ?
Nhiếp Dương muốn thượng vị, đầu tiên phải giúp tam phòng của Nhiếp thị bộc lộ được tài năng, tới lúc đó giải quyết những người khác sẽ thoải mái hơn nhiều.
Sau khi được hệ thống nhắc nhở, Nhiếp Dương biết được chú Nhiếp Lương nhà mình là nhân tài chấn hưng Nhiếp thị, đồng thời cũng là chướng ngại vật cản trở cậu ta.
Chỉ cần Nhiếp Lương còn ở ngũ phòng, cơ hội tam phòng thắng được hắn rất nhỏ bé.
Nhiếp Dương nói: [Nếu như sức khỏe của Nhiếp Lương yếu ớt, không còn sống được bao lâu, có phải sẽ không trở thành chướng ngại không?]
Hệ thống lại hít một hơi khí lạnh: [Ngươi muốn ám sát Nhiếp Lương?]
Đây chính là chú ruột của cậu ta mà!
Nhiếp Dương cười nói: [Không phải ngươi từng nói với ta, Nhiếp Lương là một kẻ đoản mệnh, nhất định không thể sống lâu sao? Nhưng mà ta thấy sức khỏe của hắn rất tốt, không bệnh không tật, hình như không phù hợp với những gì ngươi nói với ta. Không phải ta lấy mạng của hắn ngay lập tức, có điều, ta sẽ làm cho hắn phải thuận theo thiên mệnh!]
Hệ thống ra tay, gọn gàng nhanh nhẹn, tới khi Nhiếp Lương phát hiện đã là hai năm sau khi bị hạ độc, độc đã ngấm vào tận xương rồi.
Nói thật, khi Nhiếp Dương biết được chuyện này cũng rất sợ hãi, cậu ta sợ Nhiếp Lương sẽ điều tra ra mình.
Lúc này, cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Nhiếp Lương, một khi bắt được thì không thể sống tiếp.
Ai ngờ bản lĩnh của hệ thống lại vượt quá sức tưởng tượng, ngay cả Nhiếp Lương cũng không điều tra ra được bao nhiêu manh mối, Nhiếp Dương lại càng thấy yên tâm lớn mật.
Để làm cho tất cả mọi người tin rằng cậu ta hiền hòa vô hại, Nhiếp Dương đã đeo mặt nạ giả dối nhiều năm, suýt nữa còn lừa gạt được cả chính bản thân mình.
Cậu ta thường xuyên bị anh em trong tộc bắt nạt, có bị bắt nạt thảm tới đâu cũng không biết đánh trả, còn bị người khác coi là tay chân.
Có điều, vừa ngụy trang đồng thời cũng phải xây dựng nhân mạch, những công tử ăn chơi trác táng là kẻ dễ bị lừa gạt nhất.
Ví dụ như, Nhiếp Dương từng kết thân với một đứa cháu của một trưởng lão Nhiếp thị, đó là một tên công tử ăn chơi từ đầu tới chân - Không có chí tiến thủ lại tự cho là mình siêu phàm, ngu xuẩn dễ khống chế, không chịu nổi có người ưu tú hơn gã ta. Tên quần áo lụa là này đã làm ra chuyện gì quá đáng rồi?
Dưới sự giật dây của Nhiếp Dương, trong một lần nhã tập, gã ta đã cố ý đến gây chuyện với một sĩ tử trẻ tuổi.
Sĩ tử trẻ tuổi kia không có bối cảnh gì, nhưng thiên phú tốt vô cùng lại không biết che giấu tài năng, tự xưng là thông minh, cuối cùng chọc giận tên công tử kia, họa từ miệng mà ra, còn bị tên công tử kia trả thù đánh gãy chân. Nếu chỉ vậy thì cũng đành, nhưng tên công tử kia vẫn còn không chịu bỏ qua, thông đồng với phủ nha phán cho sĩ tử trẻ tuổi một cái tội cho có, sung quân biên giới, phải lao động khổ sai hai năm. Cuối cùng sĩ tử này thân thể yếu đuối không chịu nổi, đi được nửa đường thì bị phong hàn rồi chết.
Sĩ tử trẻ tuổi đã chết, nghe nói mẹ và vợ của sĩ tử không lâu sau cũng đau lòng mà chết bệnh, chỉ còn lại một lão già và một đứa trẻ.
Cậu ta vốn là người lạnh lùng bạc tình, sau này hai ông cháu đã đi đâu, Nhiếp Dương cũng không quan tâm.
Cậu ta chỉ nhớ được lờ mờ là sĩ tử trẻ tuổi kia họ Tôn, tên Liệt.
Cho dù có thiên phú thì làm sao?
Cánh còn chưa cứng mà đã đòi bay, sớm muộn rồi cũng sẽ bị người ta bẻ gãy cánh ngã xuống đất mà chết!
Mấy năm về sau, hệ thống phò tá đế vương đã dạy cho Nhiếp Dương không ít mưu kế đế vương, Nhiếp Dương cũng mượn tay hệ thống làm nhiều chuyện mờ ám.
Vietwriter.vn
Tất cả kế hoạch đều đang tiến hành rất tốt, không ngờ là Nhiếp Lương lại trở thành biến số duy nhất?
Nhiếp Lương vẫn luôn không tranh không giành đột nhiên nổi loạn, giam cầm Nhiếp lão thái gia, mạnh mẽ đoạt lấy quyền điều khiển gia tộc, tiễn bay được vài chú bác khác.
Hành động nhanh tới mức không nói nên lời, chờ tới khi bên Nhiếp Dương kịp phản ứng lại, chuyện đã đâu vào đấy rồi.
Nhiếp Lương cầm quyền, ngũ phòng nước lên thì thuyền lên, trưởng tử của Nhiếp Lương cũng vọt lên đầu cành làm phượng hoàng, giá trị tăng vọt.
Biến cố này khiến cho Nhiếp Dương hoảng hốt, có điều cậu ta vẫn không để lộ dấu vết, ngược lại còn dựa vào vẻ đáng thương chiếm được thiện cảm của trưởng tử của Nhiếp Lương.
Sau vài năm ở chung, hai huynh đệ còn thân thiết với nhau hơn cả huynh đệ ruột, ngay cả Nhiếp Lương cũng đã buông lỏng cảnh giác với cậu ta.
“Còn kém chút nữa...”
Nhiếp Lương đang tựa bên trong đình, trưởng tử của Nhiếp Lương đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, cầm một cuốn sách yên lặng cặm cụi đọc.
[Tính định làm thế nào?]
Nhiếp Dương nói: [Nhiếp Lương không phải hạng người dễ dãi, chừng nào hắn còn sống, ta làm chuyện gì dư thừa, chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ. Cách làm ổn thỏa nhất là chờ tới khi hắn chết, dựa theo tính cách của Nhiếp Lương, lúc hắn còn sống thì mấy chú bác kia không làm gì được, có lẽ trước khi lâm chung, hắn sẽ kéo theo tất cả bọn họ, dọn sạch chướng ngại cho con của mình. Nếu như vậy cũng tương đương với việc dọn dẹp đối thủ cạnh tranh cho ta. Ta không đánh được Nhiếp Lương, nhưng chẳng lẽ không đánh được con của Nhiếp Lương sao? Bản thân Nhiếp Lương là một kẻ mưu kế đầy mình, có điều lại nuôi được một đứa con tốt bụng dễ lừa như thế, tiếc thật.]
[Không nói gạt ngươi, cái này gọi là cha nào con nấy.]
Nhiếp Dương liếc mắt qua, suýt nữa bị chọc cho bật cười.
Cha nào con nấy?
Ý là Nhiếp Lương cũng thuần khiết dễ lừa?
Hệ thống nói: [Nói trên ý nghĩa nào đó, quả thật Nhiếp Lương rất dễ lừa, uy hiếp của hắn rất rõ ràng, tính tình cũng rất bướng bỉnh.]
Nhiếp Dương không nói lại được.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới nói: [Những gì ngươi nói... rất có lý.]
Hệ thống lại hỏi: [Nếu như Nhiếp Lương không kịp thời kéo đệm lưng thì sao?]
Ánh mắt Nhiếp Dương lạnh lùng: [Có biết vu oan hãm hại không? Người chết sẽ không mở miệng nói chuyện đâu, cái họa này, Nhiếp Lương không muốn gánh cũng phải gánh.]
Nhiếp Dương nói chuyện với hệ thống vô cùng vui vẻ, trưởng tử của Nhiếp Lương đứng dưới nắng mặt trời gọi một tiếng.
“A Dương, cái đình đó có gì thú vị, đệ tới chỗ ta đi, cảnh xuân ngoài sân rất đẹp.”
Nhiếp Dương nói: “Đệ không thích lắm, dễ cháy nắng lắm.”
“Nắng hôm nay đâu có gắt, sao lại bị cháy nắng được? Nam tử hán đại trượng phu chứ đâu phải nương tử trong khuê phòng, đệ còn sợ đen sao?”
Nhiếp Dương chỉ là đơn thuần không thích ánh sáng, cậu ta thích bóng râm hơn, nó có thể khiến cậu ta tĩnh tâm.