Tôn Văn đang nghi ngờ, Nhiếp Lương trước đây còn che che giấu giấu đột nhiên muốn triệu kiến ông.
Phiền Thần hết sức phản đối.
“Không biết rõ mục đích đến đây của Tôn Văn, chủ công không gặp ông ta cũng không có gì quá quan trọng, cần gì phải làm mình mệt mỏi?”
Vệ Ưng đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng với vành mắt xanh đen kia của Nhiếp Lương, trong lòng mơ hồ có dự cảm không rõ.
Cho dù là vậy, lý trí vẫn áp đảo cảm tính dâng lên trong lòng, Vệ Ưng nói với Phiền Thần: “Dù sao tránh mặt không gặp cũng không phải là cách. Chủ công từ chối gặp mặt Tôn Văn, tên Tôn Văn kia vẫn dựa vào chuyện này không chịu rời đi thì sao? Hai quân sắp khai chiến, quân doanh điều động thường xuyên, nếu như thật sự sơ suất bị ông ta dò la được gì, đó mới gọi là hậu hoạn vô cùng.”
Nhiếp Lương cũng nở nụ cười yếu ớt.
“Không thể không gặp Tôn Văn mãi được, có lẽ ta đã biết ông ta muốn điều tra cái gì rồi.”
Phiền Thần lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Thần ngu dốt, kính xin chủ công vui lòng chỉ bảo.”
Nhiếp Lương nói: “Liễu Hi chia binh thành hai đường, đây là chuyện mà cô ta đã chuẩn bị xong từ lâu. Năm ngoái nghỉ ngơi điều dưỡng một năm, năm nay lại chuẩn bị chiến tranh nửa năm, theo lý thuyết thì chỗ nên cân nhắc cũng đã cân nhắc đến, không có khả năng đến lúc lâm trận lại làm ra hành động thay đổi, phạm vào điều kiêng kỵ như vậy. Trước đây không lâu, ta nhận được mật báo, vật liệu gỗ và vật liệu đá trong Đông Khánh bị người ta thu mua với số lượng lớn, phường nghề mộc dưới trướng Liễu Hi quản lý lại đang vận chuyển đồ đến tiền tuyến, phần lớn đều đưa về Thương Châu.”
Phiền Thần và Vệ Ưng liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ không xem qua những mật báo kia, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được.
Vệ Ưng hỏi: “Chủ công tin chắc là đưa về Thương Châu sao?”
Ải Trạm Giang ở biên giới Thương Châu, những đồ quân nhu kia được đưa đến Thương Châu, không phải tức là quân lực tài nguyên nghiêng về tiền tuyến ở ải Trạm Giang sao?
Phiền Thần thử nói: “Liễu Hi làm vậy là sợ chúng ta ư? Nên mới không ngừng bận rộn bổ sung đồ quân nhu? Cô ta phái Tôn Văn tới đây là vì muốn xáo trộn tầm mắt quân ta sao?”
Giải thích của Phiền Thần cũng hợp lý, nhưng mà sau khi cẩn thận nghiên cứu tác phong làm việc của Khương Bồng Cơ, Nhiếp Lương cảm thấy không đúng.
Nhiếp Lương nói: “Quân ta có hơn hai trăm nghìn đại quân, nhưng binh lực của Liễu Hi cũng có một trăm năm mươi nghìn người, còn có ải Trạm Giang hiểm yếu để dựa vào. Nếu thật sự khai chiến, thắng bại cũng ở con số 5-5. Liễu Hi khai chiến hai đường, không thích hợp sử dụng chiến lược lấy công làm thủ. Để bảo toàn binh lực, dĩ nhiên cô ta phải một đường phòng thủ, một đường tấn công. Dương Đào yếu thế, khách quan mà nói thì càng thích hợp gây khó dễ. Lấy Dương Đào làm cửa đột phá, tập hợp binh lực đánh chiếm, đại quân còn thừa lực lượng tấn công chư hầu Nam Thịnh An Thôi... Kết quả, Liễu Hi lại vận chuyển đồ quân nhu về Thương Châu, không phải rất kỳ lạ sao?”
Dựa theo phân tích của Nhiếp Lương, lúc này nên tiếp viện chiến tuyến phía Nam, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất để bắt lấy Dương Đào, còn thừa lực lượng làm thịt An Thôi.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại không ra bài theo lẽ thường, ngược lại tăng binh tiếp viện đến Thương Châu.
Cô làm vậy là sợ sẽ không giữ được ải Trạm Giang sao?
Nhiếp Lương phái người thu thập tin tức của Khương Bồng Cơ. Sau khi phân tích cẩn thận, hắn cảm thấy Khương Bồng Cơ không phải loại người như vậy.
Nhìn như kiếm tẩu thiên phong*, rất giống như dân cờ bạc được ăn cả ngã về không nhưng thật ra trong lòng đã có dự tính, có thể sử dụng ba phần lực lượng thì tuyệt đối sẽ không lãng phí một phần.
* Kiếm tẩu thiên phong: Là không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Vì vậy…
Hành động tiếp viện Thương Châu đã lộ ra ý nghĩa sâu xa.
Nghe xong, Phiền Thần im lặng hồi lâu, một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu hắn.
“Chẳng lẽ Liễu Hi muốn chuyển thủ thành công? Binh lực của cô ta kéo dài được sao?”
Lúc này, lồng ngực Nhiếp Lương khó chịu, đưa tay áo lên che miệng ho khan vài tiếng.
Mùi vị quen thuộc xông lên trong cổ họng, Nhiếp Lương hoảng sợ trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, mượn tay áo rộng che vật dơ bẩn bị ho ra lấy khăn tay lau chùi sạch sẽ. Từ khi biết thân thể xương cốt mình càng ngày càng kém, anh ta đã không mặc những bộ màu sắc xanh nhạt tươi đẹp nữa, từ màu chàm màu xanh lam đổi thành màu nâu sẫm, màu tối hoặc là màu đen. Nếu như sơ suất ho ra máu trước mặt người khác thì tốt xấu gì vẫn có thể giấu giếm cho qua.
Nhiếp Lương lén lút cất khăn tay vào trong, đầu ngón tay chạm vào vật dơ bẩn ấm nóng, một suy nghĩ chợt hiện lên trong lòng.
Khẽ chau mày nói: “Cô ta? Chẳng lẽ là...”
Phiền Thần hỏi: “Chủ công đang nghĩ đến điều gì?”
Vệ Ưng và Nhiếp Lương đã quen biết nhau nhiều năm nay, hai người đã sớm đạt đến mức độ ăn ý ngầm.
Nhìn thấy phản ứng của Nhiếp Lương, dường như Vệ Ưng cũng nghĩ tới điều gì đó.
Không đợi hắn mở miệng, Nhiếp Lương đã lạnh lùng nói: “Binh lực Liễu Hi đầy đủ, kéo dài một năm hay nửa năm vẫn không thành vấn đề. Nhưng thân thể này của ta lại không thể kéo dài được như vậy.”
Hai người Phiền Thần và Vệ Ưng như bị sét đánh.
“Chủ công!”
Nhiếp Lương xua tay nói: “Ban đầu dự tính dùng đội kỵ binh cố gắng hết sức công phá ải Trạm Giang trong thời gian ngắn nhất. Còn chưa có hành động nào, Liễu Hi đã đột ngột tiếp viện cho ải Trạm Giang. Độ khó để quân ta phá vỡ cửa ải tăng lên, Liễu Hi xảo quyệt hơn một chút lại dùng chiến thuật dây dưa, cái thân thể này của ta...”
Mặc dù Nhiếp Lương vẫn che giấu bệnh tình của mình với bên ngoài, nhưng mấy tâm phúc của hắn vẫn biết rõ chuyện này.
Nếu như bọn họ không biết rõ, một ngày nào đó mà Nhiếp Lương chết bất đắc kỳ tử thì ngay cả một người đứng ra ổn định tình hình cũng không có.
Vệ Ưng và Phiền Thần nói ngay: “Tuổi tác chủ công đang thời hoàng kim, chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.”
Nhiếp Lương cười nói: “Thân thể của ta, tự ta biết rõ. Nếu như Liễu Hi có ý định này, vậy thì phải cẩn thận đối phó với tên Tôn Văn kia.”
Phiền Thần cắn răng nói: “Tôn Văn là trợ thủ đắc lực của Liễu Hi, không bằng giết chết, đầu xuôi đuôi lọt!”
Nhiếp Lương lắc đầu.
Vẫn không thể giết Tôn Văn, giết rồi rất dễ đánh rắn động cỏ, ai biết được kẻ điên Khương Bồng Cơ kia sẽ còn làm ra hành động gì nữa?
Nhiếp Lương nói: “Kế hoạch có biến, Tử Thuận, huynh phái người đi Biện Châu đón đại lang tới đây, hành động bí mật một chút.”
Nếu như thân thể Nhiếp Lương thật sự không trụ được nữa, chắc chắn đại quân sẽ hỗn loạn, Nhiếp Thanh ở chỗ này thì còn có thể ổn định được tình hình.
Quan trọng nhất là nếu Nhiếp Thanh nắm binh quyền trong tay, người trong tộc Nhiếp thị sẽ không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhiếp Lương suy nghĩ kĩ lại một phen, thấy rằng không bỏ sót chuyện gì, lúc này mới thay quần áo trên người lần nữa, còn cho người bôi chút son phấn cho mình để trông tươi tỉnh. Kẻ sĩ thời này thích son phấn, Nhiếp Lương làm vậy cũng là chuyện bình thường, huống chi Tôn Văn cũng không thể nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Lần gặp mặt này thiếu đi mấy phần mùi thuốc súng, nhưng bầu không khí càng trang nghiêm hơn lần trước.
Tôn Văn không công mà về, nhưng ông vẫn không nản lòng.
Không có cách nào chiếm lợi trên người Nhiếp Lương nhưng chẳng lẽ ông lại không thể đối phó được người ngoài sao?
Trở lại lều trại đợi một lúc, người hầu hộ tống Tôn Văn tới đây muốn gặp ông.
Tôn Văn nhỏ giọng nói: “Tra được gì rồi?”
Người hầu cũng nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân dựa theo mệnh lệnh của tiên sinh đi nói chuyện phiếm với tiểu binh nhà bếp, thật sự phát hiện ra manh mối.”
Đi lính ở cổ đại cũng không phải là chuyện vinh dự gì, rất nhiều tiểu binh đều là bị cuộc sống dồn ép không sống nổi nữa nên mới đi lính, ra chiến trường.
Cho dù Nhiếp thị nhiều tiền lắm của, lương thực quân đội cũng không thể nào cho từng binh lính no bụng, rất nhiều người chỉ no được năm sáu phần.
Một thời gian sau, ngoài đội quân tinh nhuệ ra, rất nhiều binh lính lặt vặt đều xanh xao vàng vọt.
Người hầu này không được đãi ngộ tốt như Tôn Văn, bọn họ bị sắp xếp ở gần binh lính lặt vặt, ăn uống không khác gì binh lính bình thường, mỗi bữa đều không được no. Hắn làm theo chỉ thị của Tôn Văn, lôi kéo làm quen với hậu cần bếp núc, lúc nói chuyện phiếm đã phát hiện ra bộ phận hậu cần này cũng có quy tắc ngầm.
Bộ phận hậu cần dầu mỡ nhiều, không ít đầu bếp binh lính chuyên lo chuyện bếp núc đều có thể ăn uống đầy đủ đến nỗi béo mập trắng nõn, hạnh phúc nhất là làm đầu bếp cho riêng Nhiếp Lương.
Vì sao?
Tiểu binh giúp việc hậu cần than phiền: “Nhìn gã kia đi, ăn no chẳng khác gì con heo cả.”
Người hầu cười nói: “Trông thật sự to mập đấy nhỉ.”
Tiểu binh nói: “Hừm, chẳng phải là vì gạo thóc nuôi người sao?”
Người hầu nói: “Không phải đều ăn cơm lúa mạch giống nhau à?”
Tiểu binh nói: “Làm gì có! Gạo thóc mà quý nhân không ăn thì đều bị gã nuốt hết, nên mới nuôi ra được đầu heo óc heo thế kia!”
Người hầu nói: “Quý nhân cũng phải ăn, ăn xong thì còn có thể dư lại bao nhiêu chứ?”
Tiểu binh lại nói: “Có lần ta nhìn thấy, hai bát cơm trắng thượng hạng vẫn còn nguyên vẹn, quý nhân chỉ động hai đũa, còn dư lại đều bị gã ta ăn hết, cả ngày ăn cơm thừa như vậy, sớm muộn gì gã ta cũng sẽ trở thành một con heo thôi. Gã ta không xem lại thân thế của mình ti tiện đến thế nào à, sao lại có phúc phận ăn thức ăn của quý nhân chứ!”