“Chủ công đã chờ thiếu chủ lâu rồi, mong thiếu chủ đừng làm chậm trễ thời gian.”
Cho dù nơi này chỉ cách Nhiếp doanh một canh giờ đi đường, nhưng sau khi nghe lời kể của Nhiếp Thanh, Vệ Ưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Nhiếp Thanh gật đầu đồng ý, nhẹ giọng nói: “Vậy thì khởi hành đi.”
Trải qua một đêm bị đánh lén, cậu cũng hiểu tình hình hiện tại nguy hiểm đến mức nào, không biết có bao nhiêu đôi mắt không có ý tốt đang theo dõi bọn họ trong bóng tối.
Nhiếp Thanh được Vệ Ưng đỡ lên xe ngựa, cậu nhìn thấy Nhiếp Dương vẫn đang ngủ trong tư thế cuộn lưng lại, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Vụ đánh lén hôm qua đã khiến A Dương sợ hãi, nửa đêm gặp ác mộng không ngừng, có thể là cảnh tượng trong mơ quá đáng sợ, vẻ mặt của cậu ta trở nên cực kỳ dữ dằn. Nhiếp Thanh muốn gọi cậu ta dậy, nhưng gọi mãi mà không thấy cậu ta động đậy gì. Nếu không phải cậu ta vẫn còn đang thở, Nhiếp Thanh còn nghi ngờ không biết có phải cậu ta đã bị quỷ bắt đi rồi hay không.
“Đệ đang gặp ác mộng gì thế?”
Nhiếp Thanh lo lắng cầm tay Nhiếp Dương lên, bàn tay nổi đầy gân xanh vô cùng lạnh lẽo, lòng bàn tay dính mồ hôi ươn ướt.
Cậu không biết rằng, không phải Nhiếp Dương mơ ác mộng, mà sự đau đớn này còn cao hơn rất nhiều lần so với cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Đêm qua, Nhiếp Dương tức giận vì hệ thống giấu giếm và mỉa mai cậu ta, nên đã cẩn thận thử tìm kiếm giới hạn của hệ thống.
Hệ thống cũng cảm nhận được cánh Nhiếp Dương cứng cáp rồi, muốn thoát khỏi sự khống chế của nó, hai người đấu khẩu qua lại một lúc, trợn mắt nhìn nhau đến mức sắp toác cả ra.
Nhiếp Dương có một bảo bối của Đạo gia được Lục Như chân nhân tặng cho, nghe nói là có thể ngăn chặn được tai họa.
Cậu ta tung con bài này ra, muốn đàm phán với hệ thống, đòi lại quyền chủ động và quyền khống chế.
Ai ngờ hệ thống thẹn quá đâm ra giận, xé bỏ vẻ ngoài giả tạo, không tiếp tục dịu dàng ngoan ngoãn nữa mà ngược lại trở nên hung dữ độc ác.
“Kết cục của việc không nghe lời là bị tra tấn đến chết, ngươi thật sự cho rằng một người phàm nhỏ bé lại có thể ‘đảo khách thành chủ’ trong tay ta sao?”
Tuy rằng bảo bối Đạo gia mà Lục Như chân nhân tặng cho cậu ta không thể khiến hệ thống bị thương, nhưng nó có thể tạo ra tổn thương nhất định cho nó.
Điều này khiến hệ thống cực kỳ tức giận.
Nhiếp Dương chỉ là một người bình thường lớn lên trưởng thành ngay trước mắt nó, cùng lắm chỉ là một con kiến trong đàn kiến đông đảo, ỷ vào việc giữ con át chủ bài trong tay mà muốn lay đổ địa vị của thần linh, ai cho cậu ta dũng khí này? Hệ thống không chấp tâm cơ của Nhiếp Dương, nhưng nó sẽ không dễ dàng tha thứ cho con kiến ngấm ngầm tính toán nó.
Hệ thống có kinh nghiệm rất phong phú trong việc đối phó với loại ký chủ không nghe lời này, đảm bảo sẽ dạy dỗ bọn họ ngoan ngoãn ngay.
Nó cần dùng vũ lực để Nhiếp Dương thấy được khoảng cách giữa hai người bọn họ, đó là khe vực mà người bình thường sẽ chẳng thể nào vượt qua được!
[Nghe lời hoặc là chết, người phàm, ngươi đã hiểu chưa?]
Thật ra, hệ thống muốn giết chết tên Nhiếp Dương dám xúc phạm nó này, nhưng nó không thể làm như vậy.
Thứ nhất, không phải nói đổi là đổi được ký chủ thích hợp với mình, nó đã mất công mất sức trên người Nhiếp Dương rồi, cứ vứt Nhiếp Dương đi như vậy thì nó sẽ thiệt thòi.
Thứ hai, trọng lượng của Nhiếp Dương nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, cậu ta cũng là một trong những quân cờ ảnh thưởng đến hướng đi của vận mệnh, một khi động vào cậu ta, kẻ địch đang núp trong bóng tối sẽ phát hiện ra nó ngay lập tức. Hệ thống không muốn mất cả chì lẫn chài, nên giữ Nhiếp Dương lại vẫn còn có tác dụng.
Nếu không thể đổi được, vậy thì chỉ có thể tốn công “chỉnh sửa” cậu ta một chút.
Nhiếp Dương chưa bao giờ trải qua sự đau đớn nào lớn đến vậy, nhưng sự ngang ngược và mạnh mẽ từ trong cốt tủy của cậu ta khiến cậu ta liều mạng chịu đựng.
Nhiếp Dương không chịu thua, hệ thống không chịu dừng lại, tình hình lập tức trở nên bế tắc.
Có điều, dù sao Nhiếp Dương cũng là người phàm, căn bản không thể chịu nổi sự tra tấn như vậy. Cậu ta có tham vọng, biết cái gì gọi là “co được dãn được”, “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, cậu ta có thể tạm thời chịu thua, lợi dụng hệ thống để đạt được mục đích. Sau này sẽ tiếp tục tìm cách loại bỏ con yêu quái này!
Trải qua một đêm bị tra tấn, lúc đoàn người sắp đi đến Nhiếp doanh, Nhiếp Dương mới mệt mỏi mở mắt ra.
Nếu Nhiếp Thanh nhìn cậu ta, chắc chắn có thể thấy được sự tức giận và không cam lòng hiện đầy trong mắt Nhiếp Dương.
“A Dương? Đệ tỉnh rồi à?”
Nhiếp Thanh buông sách xuống, thở dài, rồi vội vàng nghiêng người đỡ Nhiếp Dương dậy.
Lúc này, cậu phát hiện vạt áo của Nhiếp Dương bị mồ hôi thấm ướt đẫm, chỗ ngủ cũng hiện ra vết ẩm ướt hình người, Nhiếp Dương cũng có vẻ mệt mỏi kiệt sức. Vài sợi tóc dài dính mồ hôi bết lại trên sườn mặt, tóc đen phủ kín vai, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
“Huynh trưởng...”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhiếp Dương muốn nói chuyện, giọng nói khản đặc lại, cuống họng vừa nóng rực vừa đau.
“Đêm qua, A Dương mơ thấy gì vậy, sao vi huynh gọi thế nào, đệ cũng không tỉnh lại.” Nhiếp Dương thấy đường đệ như vậy, đau lòng không chịu được.
Đương nhiên Nhiếp Dương không thể kể chi tiết được, bây giờ cậu ta vẫn còn cảm giác vừa sống sót sau tai nạn, điều này khiến cậu ta vừa xấu hổ giận dữ vừa khó chịu.
Cậu ta vừa mới cúi đầu trước sự uy hiếp của một con yêu quái, thật nhục nhã quá.
Nhiếp Dương nói: “Tiểu đệ... khụ khụ, tiểu đệ cũng không biết, chỉ nhớ là... đó là một giấc mơ cực kỳ đáng sợ...”
Nhiếp Thanh thấy vẻ mặt của đường đệ đầy vẻ sợ hãi, không đành lòng hỏi đến cùng.
Cậu nói sang chuyện khác: “Phụ thân đã phái binh đến tiếp viện cho chúng ta, sắp tới đại doanh rồi, A Dương đừng sợ.”
Nhiếp Thanh vỗ nhẹ lưng Nhiếp Dương, trấn an cậu ta bằng giọng dỗ trẻ con.
Nhiếp Dương mệt mỏi nhắm mắt lại, để mặc mình dựa vào vai Nhiếp Thanh.
Nếu Nhiếp Thanh không cản đường của cậu ta, cậu ta thật sự thấy vui khi có một người anh trai chu đáo quan tâm mình tỉ mỉ như vậy.
Bởi vì sức khỏe của Nhiếp Dương không tốt, Nhiếp Thanh không cho cậu ta xuống xe ngựa, cậu chỉnh đốn lại mình một lúc rồi đi theo Vệ Ưng đến gặp phụ thân Nhiếp Lương.
Nhiếp Lương đã biết chuyện con trai mình bị đánh lén lúc nửa đêm, suýt nữa mất mạng.
Trong lòng hắn lập tức vừa giận vừa sợ khiến hắn suýt nữa ngất xỉu.
Mãi đến lúc hắn nhìn thấy Nhiếp Thanh, tâm trạng mới ổn hơn.
Nhiếp Thanh vừa mới thấy cha đã cảm thấy rất ngạc nhiên, mới một thời gian không gặp, sao cha lại gầy đi nhiều như vậy? Cho dù đôi mắt của cha vẫn sắc bén như trước, nhưng sự u ám trong mắt giống như vết mực không tán ra được, khuôn mặt cũng tái nhợt không giống người sống, đôi môi còn nổi vài vết xanh.
Nhiếp Thanh lập tức hành lễ, hai mắt ửng đỏ.
Nhiếp Lương lạnh lùng nói: “Lớn như thế rồi, sao còn hay khóc như trẻ con ba tuổi thế? Thiếu chững chạc thế này, vi phụ làm sao mà yên tâm được?”
Nhiếp Thanh cúi đầu che giấu cảm giác muốn khóc.
Nhiếp Lương nói: “Ta đã nghe chuyện xảy ra đêm qua rồi, con thận trọng hơn nhiều, làm như vậy tốt lắm.”
Cho dù không giúp được gì cũng không được gây thêm phiền phức, phải nhớ kĩ “Con nhà thiên kim, phải cẩn thận”, không thể tùy tiện để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sau khi đánh lui kẻ địch, cách xử lý của Nhiếp Thanh cũng khá hoàn mỹ, điều này khiến Nhiếp Lương phải cảm khái, đồng thời cũng rất vui mừng.
Chỉ tiếc Nhiếp Thanh vẫn còn quá trẻ.
Một khi hắn đi rồi, sao Nhiếp Thanh có thể giữ vững được Nhiếp thị đang lung lay sắp sụp đổ, sao có thể trấn được yêu ma quỷ quái xung quanh?
Nghĩ vậy, Nhiếp Lương lại cảm thấy đau đầu.
Hai cha con nói chuyện một lúc, Nhiếp Lương bảo con trai lui xuống, vị ngọt bỗng trào lên cổ họng.
Hắn dùng khăn ngăn lại kịp, quả nhiên là màu đỏ quen thuộc.
Trong lúc hoảng hốt, Nhiếp Lương nghe thấy tiếng trống từng hồi truyền vào từ ngoài lều, hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Ai đang đánh trống ở ngoài?”
Hộ vệ ngoài lều nói: “Hồi bẩm chủ công, quân địch tập kết binh lực khiêu chiến bên ngoài doanh trại.”
Nhiếp Lương nghe vậy, mắt phượng tức giận trợn tròn lên.
“Quả nhiên Liễu Hi quá mức khinh người!”
Vừa rồi mới bắt nạt con trai hắn, khiến hắn suýt nữa phải “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, bây giờ đã trực tiếp dẫn binh tới cửa khiêu chiến.
Nếu không ứng chiến, chẳng phải thanh danh của Nhiếp thị sẽ bị bọn họ chà đạp sao!