“Hóa ra anh ta mắc hội chứng mất nhận thức khuôn mặt*, theo như tình trạng của anh ta, quả thật rất khó để tìm được người hợp ý.”
* Hội chứng mất nhận thức khuôn mặt (prosopagnosia): Là chứng bệnh mà bệnh nhân không thể nhận ra gương mặt của bất cứ ai, kể cả người thân trong gia đình và ngay bản thân mình.
Dù sao cũng không ai biết Trương Bình thích kiểu tay như thế nào, kể cả tay Vệ Từ có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng là hoa đã có chủ, không thể nhường được!
Vệ Từ nói: “Nếu không ngại thì chủ công có thể phái người trông coi vùng sơn dã gần ải Trạm Giang, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Nếu Sử Trung đúng là người mà huynh trưởng Vệ Ưng của Vệ Từ phái đi thì chắc chắn sau khi trộm được bí mật sẽ nghĩ biện pháp giao đồ cho Vệ Ưng. Lúc này, Vệ Ưng đang ở doanh trại của Nhiếp thị ở biên giới, chắc chắn Sử Trung sẽ không bỏ gần tìm xa, khả năng lớn là sẽ vượt biên qua trạm gác gần cửa ải.
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Ta biết, lát nữa phái người đi canh gác, thấy gì khả nghi thì báo về ngay.”
Từ khi kết thúc trận chiến, binh mã hai bên đều không có động tĩnh gì, Nhiếp Lương cần dưỡng bệnh, Khương Bồng Cơ thì phải chỉnh đốn lại binh mã.
Bấm tay tính toán một chút, quân nhu quân dụng hậu cần gửi tới cũng sắp đến rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại sắp diễn ra một kỳ chuyên mục quay số “Mộng Hồi Nghìn Năm”, năm triệu cá muối kích động xoa tay.
[Đờ Ết Đết Nặng Đệt]: Cầu nguyện một lần nữa, tình nguyện dùng mười lăm cân thịt trên người đổi lấy một lần “Mộng Hồi Nghìn Năm”!
[Đồng Mông]: Tui cũng cầu nguyện... tình nguyện dùng bản thân Đường Thất đối lấy một lần “Mộng Hồi Nghìn Năm”!
[Thật Nhiều May Mắn]: Chọn tui đi! Chọn tui đi! Hôm nay tui đặc biệt dậy thật sớm đi chùa Kim Sơn cầu xin Đức Phật, tui rất thành kính đó.
Nhìn yêu cầu, nguyện vọng tràn đầy màn hình, Khương Bồng Cơ thở dài một hơi, nhấn nút quay số.
Trên màn hình trung tâm có vô số ID của cá muối lướt qua, một phút trôi qua, một tiếng “ting” vang lên, chọn được một Âu hoàng.
[Lan Gãy Ngọc Không Vỡ]: Tui tui tui tui tui... Vậy mà lại là tui!!! Vận may bùng nổ! Hẹn gặp lại, cục cưng phải chuẩn bị xuyên không đây!
Âu hoàng hưng phấn đến mức nói không trôi chảy nữa, trong lòng những cá muối khác ghen tị không thôi, phát ra tiếng gào thét giận dữ vì kém may mắn – [Xì!]
Do bài viết của mấy vị Âu hoàng trước, đám cá muối bất kể mình có vận may xuyên không hay không bọn họ vẫn chuẩn bị kỹ càng.
Nói không chừng ngày nào đó vận may bùng nổ được xuyên không thì sao.
Vị Âu hoàng mới này vui vẻ chạy đến cái giường cao cấp nhà mình, không cởi giày, không cởi quần áo, cứ thế nằm nhắm mắt trên giường.
Cũng không lâu lắm, cô ta cảm thấy thân thể truyền tới cảm giác mất trọng lực, thật giống như cả người đang bay trên trời.
Cô ta mở mắt ra, cảnh sắc xung quanh đã thay đổi, cô ta không nằm trên giường mà đang nằm trên đồng cỏ.
“Không phải chứ, xui xẻo thế!”
Từ cổ họng phát ra giọng nói hơi trầm của đàn ông, cô ta sợ hãi vội vàng bịt chặt miệng, một lát sau lại cẩn thận đưa tay sờ sờ cổ họng, phát hiện có một cục xương nhô lên, sờ xuống chút nữa, ngực bằng phẳng, tiếp tục sờ xuống dưới thì mặt đỏ tới mang tai buông tay ra.
Mẹ ơi!
“Đã phải tới chỗ hoang vu thì thôi đi, lại còn biến thành đàn ông!”
Cô ta lầm bầm nhìn xung quanh, phát hiện trên không trung hiện lên một màn hình, trên màn hình là bình luận của đám cá muối.
Bởi vì đã xem bài đăng của Âu hoàng kỳ trước nên cô ta tiếp thu rất nhanh, không ngạc nhiên gì nữa.
“Hi! Chào cả nhà! Cục cưng chính là Âu hoàng mới nè!”
Tỏ vẻ dễ thương (#^. ^#)
Nào ngờ đám cá muối không hề nể mặt cô ta mà thi nhau bình luận và thả icon mặt buồn nôn.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tìm một vũng nước mà soi đi, không có chút nhan sắc nào thì đừng có ra vẻ đáng yêu, đau mắt hột.
[Cảnh Ảnh]: Không tính là quá xấu xí, chẳng qua là theo như tiêu chuẩn của người bình thường thì nếu ra vẻ dễ thương có thể gây ra lực sát thương mạnh so với chị Phượng* lúc mới ra mắt đó.
* Chị Phượng: Là một phụ nữ Trung Quốc trở thành người nổi tiếng trên mạng vào cuối năm 2009 do có những phát ngôn gây shock trên mạng xã hội.
Đám cá muối bạn một câu tui một câu khiến Âu hoàng nhịn không được đưa tay lên sờ mặt, đi tìm một vũng nước.
“Mẹ ôi... Dọa chết cục cưng rồi!”
Cô ta bị dọa đến mức đang ngồi xổm mà ngã sang một bên.
“Nơi này còn là rừng sâu núi thẳm nữa chứ, vận may của mình cũng quá kém đi. Chẳng lẽ mười hai giờ đồng hồ quý báu như thế lại phải ở đây ư?”
Vừa mới mưa một trận rất lớn, quần áo của người đàn ông này bị mưa làm ướt hết, vẻ mặt như người bệnh, chắc chắn là đã ốm rồi.
Cô ta xoay người lấy bọc hành lý và hộp đựng sách đeo lên lưng, tránh cho chủ cũ tỉnh dậy lại không tìm thấy tài sản đâu.
Là một cục cưng trưởng thành trong xã hội hiện đại, dù là xuyên không cũng không thể gây phiền toái cho người khác.
“Dẫu sao cũng được xuyên không một lần, không thể chưa gặp được cổ nhân nào đã quay về, như vậy không được!”
Cô ta tự cổ vũ bản thân, để giảm bớt cảm giác sợ hãi cô ta ép mình suy nghĩ mấy thứ ngổn ngang lộn xộn.
Ví dụ như, đi bình thường sau đó chạy như điên.
“Các bạn không biết đâu, trước khi tui chuyển kiếp á, cup A, cho nên luôn không biết cảm giác khó chịu của một cô em ngực lớn khi phải chạy tám trăm mét. Sau đó bạn thân nhà tui nói cho tui biết, thật ra nếu như đàn ông không mặc quần áo trần truồng chạy mới là khó chịu, rốt cuộc hiện tại cảm nhận được rồi.”
Cổ nhân quả thật cmn không mặc quần lót, vật dưới háng kia lúc chạy nhanh cứ văng qua văng lại, càng chạy nhanh thì càng đau.
[Nha Đầu Đồng Đồng]: Quả nhiên là tiền bối, tại hạ cam bái hạ phong!
Có cá muối tấu hài nên Âu hoàng không quá sợ hãi nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở mức đó thôi.
Không lâu sau, Khương Bồng Cơ gửi một bình luận.
[Đừng đi về phía trước, dừng lại, quay về sau đi, phía trước có rắn.]
Mẹ ơi!
Âu hoàng sợ run bắn người lên. Cô ta sợ nhất là rắn, nhìn kĩ mới thấy quả nhiên trên cái cây phía trước có mấy con rắn đang bò.
Cô ta cẩn thận lui về sau, sợ đến mức nước mắt ròng ròng.
Hệ thống tốt bụng gửi cho cô ta một cái bản đồ điện tử, những chấm đỏ chỉ những chỗ có dã thú nguy hiểm. Âu hoàng chỉ cần đưa tay lên chấm đỏ là biết đó là loài gì - nhìn sơ qua, vậy mà bảy chấm đều là rắn! Mật độ rắn hoang dã không khỏi cao quá nhỉ?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, thời đại của cô ta số lượng loài người tăng nhanh, chiếm quá nhiều không gian sinh tồn, loài rắn không có chỗ sống, sinh sôi được đều là vấn đề khó khăn. Ở cổ đại thì không giống, số lượng loài người thấp, vùng hoang dã lại nhiều, loài rắn lại khắc chế loài người, mật độ đương nhiên cao rồi.
Cô ta cẩn thận tránh những loài vật nguy hiểm, khó khăn chật vật xuống núi.
Không biết người đàn ông này muốn vượt núi, xuống núi hay là vừa mới leo lên được mấy chục mét, dù sao cô ta cũng không muốn ở đây làm bạn với thú rừng đâu.
Đi mất hơn một tiếng, cuối cùng cũng xuống núi.
“Mẹ ơi! Bên kia có khói bếp, có khi sắp đến buổi trưa rồi.”
Cô ta thấy phía chân trời khói lửa bay lên lúc ẩn lúc hiện, loáng thoáng thấy bóng dáng nhà cửa, trong lòng cảm động khôn nguôi.
Cô ta giang hai cánh tay ôm bầu trời, trước đó tâm trạng chưa hề thoải mái như thế này.
Khương Bồng Cơ: “...”
Đợi đã, vị trí của vị Âu hoàng này hình như hơi quen thuộc.
Lúc này Khương Bồng Cơ thấy trong doanh trại ngột ngạt nên tùy tiện mượn cớ đi tuần tra doanh trại, hai người ra ngoài cưỡi ngựa đi dạo.
Dĩ nhiên vì lý do an toàn còn có khoảng trăm hộ vệ đi theo.
Cô vừa nói chuyện phiếm vừa chú ý đến Âu hoàng trong kênh livestream, tránh cho đứa bé kia bị rắn độc cắn phải kết thúc xuyên không.
“Tiểu Nhị Lang bé nhỏ bé nhỏ đeo ba lô đi học...”
Âu hoàng ngân nga bài hát thiếu nhi, không phát hiện con suối cách đó không xa có bóng một con ngựa trắng và một người mặc quần áo màu đỏ.
Bởi vì mắt của thân thể này bị cận thị nên cô ta nhìn không rõ.
“Ai đó?”
Cô ta nghe thấy âm thanh kiếm ra khỏi vỏ đi đôi với giọng nam êm tai lại hơi quen thuộc.
Vietwriter.vn
Cô ta hoảng hồn, nháy mắt kiếm trong tay Vệ Từ đã đặt trên cổ cô ta.
“Từ... Từ mỹ nhân?”
Mẹ ơi!
Cô ta trúng số rồi!
May mắn nhất quả đất luôn!