Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1495

Khương Bồng Cơ cũng đã nhìn ra Bách Ninh căn bản không để chuyện này trong lòng.



Nhưng mà phản ứng như vậy cũng là bình thường, dẫu sao trong suy nghĩ của Bách Ninh, pháo chỉ là đồ chơi trẻ con hay chơi vào dịp Tết, nếu thứ đồ chơi trẻ con này thật sự phát huy tác dụng trên chiến trường thì cảm giác đó như kiểu có người nói với Khương Bồng Cơ một chuyện hoang đường rằng súng đồ chơi của trẻ con có thể tiêu diệt một hành tinh. Hơn nữa, nếu pháo có tác dụng lớn như vậy thì tại sao người xưa lại không phát hiện ra chứ?



Khương Bồng Cơ cười nói: “Ý tưởng thú vị mới là nhân tố quyết định của sự sáng tạo, cứ tin tưởng ý định của người xưa thì làm sao mới có thể phát triển hơn nữa?”



Ý tưởng hão huyền thì làm sao?



Từ cổ chí kim, có bao nhiêu phát minh nổi tiếng không phải xuất phát từ “ý tưởng hão huyền” chứ?



Bách Ninh nghe mà âm thầm lắc đầu, có lúc ông phải nghi ngờ chủ công mà mình đi theo rốt cuộc là một người như thế nào.



Cô có chí hướng bình định thiên hạ, kết thúc loạn thế, như vậy chắc chắn là một cấp trên rộng lượng, quan tâm đến cuộc sống của dân chúng. Trên phương diện này, cô làm rất tốt. Không, phải nói là trên phương diện nào, cô cũng làm tốt, tốt đến mức khiến người ta nghi ngờ thân phận của cô. Người này rốt cuộc chỉ đơn thuần là một chính khách, là một quân chủ sáng suốt, là một tướng lĩnh anh dũng hay là... thế hệ sau của Mặc gia với những suy nghĩ hão huyền?



Bất kể là thân phận nào, Bách Ninh cũng không thấy chán ghét và phản cảm đối với Khương Bồng Cơ, trái lại còn bị cuốn theo suy nghĩ của cô.



“Nếu chủ công cảm thấy thú vị thì có thể phái người làm thử xem sao, nhà mạt tướng có bút tích tổ tiên truyền lại, có lẽ sẽ có chút tác dụng đấy.”



Tuy trong lòng Bách Ninh không xem trọng nhưng sẽ không trực tiếp bác bỏ ra mặt mà ngược lại sẽ theo ý cô.



Dù gì cũng là chư hầu quyền khuynh thiên hạ, đương nhiên có quyền có “ý nghĩ hão huyền”.



Dù cô muốn làm chuyện gì, luôn có người vì cô đầu rơi máu chảy, làm việc cho cô, khiến cô vui vẻ.



Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Trước mắt không cần, đợi đến lúc thiên hạ thái bình rồi hãy nói.”



Cho dù là thuốc nổ nguyên thủy nhất, nhưng làm thay đổi hình thức chiến tranh ở thời đại này cũng không tốt, Khương Bồng Cơ cũng không muốn lại tạo ra một tên “Sử Trung” trộm cắp bí mật quân sự thứ hai. Loại vũ khí này nên sử dụng những lúc cần thiết, tránh để rơi vào tay những thế lực khác.



Bách Ninh gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Khương Bồng Cơ nói: “Có lẽ ta nên nói chuyện này với Nguyệt Hà, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy rất hứng thú.”



Bách Ninh cười nói: “Cái này đúng lắm, con bé Nguyệt Hà này thích nhất chính là biến cái không thể thành có thể, tính cách của con bé quá háo thắng.”



Là một người cha, làm sao Bách Ninh lại không biết vì vết bớt trên mặt mà con gái Bách Nguyệt Hà đã phải chịu đủ loại ngôn từ kỳ thị nhục mạ chứ?



Năm cô vừa cập kê cũng có mấy nhà đến cửa cầu hôn nhưng đối tượng cầu hôn đều là bọn lưu mạnh du côn vô lại, có một đối tượng thậm chí là lão già góa vợ đã hơn bảy mươi tuổi, đúng là thứ già rồi còn mất nết, không biết xấu hổ! Bách Ninh cực kỳ tức giận, Bách Nguyệt Hà cũng giận đến mức đuổi hết người làm mối ra ngoài.



Có người làm mối “cụp đuôi” mặt xám xịt chạy mất, có người lại cố tình cay cú nói móc lại vài câu, nói thẳng tướng mạo Bách Nguyệt Hà xấu xí, với điều kiện đó mà gả cho côn đồ đã là trèo cao. Bỏ qua những mối tốt này, sau này nếu cô muốn lập gia đình thì đời này cũng không ai thèm lấy.



[Phụ thân, nếu vị hôn phu tương lai của nữ nhi không phải người kiệt xuất, nữ nhi tình nguyện để tóc dài, cô độc cả đời cũng không gả cho ai hết.]



Con gái mình có tính cách mạnh mẽ như vậy, là một người cha, trừ che chở cho con, Bách Ninh còn có thể làm gì khác.



Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu như có một ngày ta có thể tung hoành thiên hạ, xây dựng quốc gia, kiết thiến triều đình, thành tựu của Bách Nguyệt Hà tuyệt đối cao hơn ông.”



Bách Ninh nghe mà trong lòng vui vẻ.



Điều này chứng tỏ cái gì?



Điều này chứng tỏ chủ công không hề truy cứu tội danh trông nom bất cẩn của Bách Nguyệt Hà, không những không có ý định trừng phạt mà ngược lại còn muốn trọng dụng cô.



Trong lòng Bách Ninh thì nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ nghiêm túc.



“Nguyệt Hà chỉ là một nữ tử khuê các, nào dám nghĩ nhiều như vậy.”



Vừa mới thốt ra khỏi miệng, Bách Ninh liền nhịn không được cho mình một cái bạt tai ở trong lòng.



Ăn nói kiểu gì không biết, không thấy chủ công nhà mình cũng là nữ hay sao?



“Ta cũng là nữ tử, nhưng ta cũng dám muốn cả thiên hạ.” Khương Bồng Cơ không trách ông nói năng vụng về, cười nói: “Hai từ nam nữ chỉ dùng để phân biệt giới tính thôi, nó cũng không đại biểu cho bản lĩnh của từng cá nhân. Chê bai khinh miệt người khác chỉ vì giới tính của họ thì người làm phụ thân như ông còn chưa đạt tiêu chuẩn.”



Bách Ninh cười trừ.



“Chủ công nói đúng, sau này mạt tướng sẽ chú ý.”



Trong thời gian nói chuyện, đội quân tập kích đã bắt đầu “gây sóng gió” cho doanh trại của Nhiếp thị khắp nơi, ồn ào đến mức bọn họ đi ngủ cũng không yên.



Khương Bồng Cơ nói: “Tiếp tục làm như vậy đi, ta thấy khả năng Nhiếp Lương xuất binh không lớn, tính nhẫn nại của hắn cực cao.”



Bách Ninh thấy chủ đề câu chuyện chuyển về chính sự, lập tức nghiêm mặt nói: “Hắn không xuất binh cũng không sao, chúng ta cứ tiếp tục gây rối. Nếu hắn không sợ lòng quân tan rã, vậy thì cứ tiếp tục chịu đựng đi. Làm con rùa đen nghìn năm, vạn năm, nếu hắn thật sự nhẫn nhịn thêm được nữa thì mạt tướng còn phải bái phục hắn.”



Không đánh giặc thì quấy rầy, sớm muộn cũng khiến lòng người tan rã.



Tất cả binh lính trong doanh trại Nhiếp thị đều là người sống, không phải người chết không cần ăn uống.



Một ngày hai ngày không ngủ ngon còn chịu được, nhưng nếu mấy ngày liên tiếp đều như vậy thì tinh thần không tốt, chiến lực tụt xuống là chuyện sớm muộn mà thôi.



“Hơn nữa, quấy rầy nhiều thì bọn chúng sẽ biết quân ta chỉ là phô trương thanh thế thôi, khó tránh khỏi sẽ lơ là cảnh giác.” Bách Ninh đoán rất chính xác những chuyện này, mặc dù kinh nghiệm mang binh đánh giặc không nhiều nhưng lúc ông còn ở quê nhà Nam Thịnh, ông chính là thủ lĩnh của dân binh trẻ ở địa phương, dựa vào các loại chiến thuật khác nhau mới ngăn được quê nhà không bị kẻ địch bên ngoài xâm chiếm: “Dù Nhiếp Lương có cẩn thận như thế nào đi nữa, hắn nhẫn nhịn được nhưng binh lính dưới trướng hắn chẳng qua chỉ là người dễ lừa gạt.”



Từ đầu đến cuối, Nhiếp Lương có thể đề cao cảnh giác nhưng binh lính dưới trướng hắn lại không làm được như vậy.



Chuyện chó sói tới đã nói nhiều lần, khi chó sói tới thật lại không ai tin.



Bách Ninh không biết câu chuyện “chó sói đến” nhưng ông biết làm cách nào để làm quân địch mất cảnh giác.

Vietwriter.vn

Khương Bồng Cơ nói: “Ta chỉ sợ ta dùng mánh khóe này quá nhiều, bị người ta nhìn thấu trò lừa bịp này mà thôi.”



Quân địch có ngu xuẩn thế nào đi nữa cũng không thể bị lừa bằng một trò mãi được.



Bách Ninh nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, ông quyết định tối ngày kia sẽ chính thức tập kích doanh trại Nhiếp thị.



Quấy rầy doanh trại của địch ba đêm liên tiếp, tinh thần quân địch đã mệt mỏi, tập kích vào đêm thứ tư chắc chắn hiệu quả không tệ.



Ngày hôm sau, Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục thách thức.



Đám người trong doanh trại Nhiếp thị cũng sắp tức điên rồi.



Phiền Thần cả giận nói: “Liễu Hi bị làm sao vậy? Hơn nửa đêm còn giày vò người khác, có phải cô ta ăn no rửng mỡ không có việc gì làm hay không?”



Đánh lén buổi tối không cho người ta ngủ yên, ban ngày thì thách thức không cho người ta nghỉ ngơi.



Vệ Ưng nói: “Rõ ràng cô ta muốn ép chúng ta xuất binh.”



Phiền Thần nói: “Xuất binh thì xuất binh, sợ cô ta chắc?”



Mặc dù Nhiếp Thanh còn trẻ nhưng cũng biết suy tính của phụ thân nhà mình nên cậu tình nguyện xin đi đánh giặc.



Nhiếp Lương cau mày suy nghĩ một hồi, nói: “Đã như vậy thì dẫn người đuổi bọn họ đi.”



Hắn không chịu xuất quân không phải vì nguyên nhân sức khỏe mà còn vì Khương Bồng Cơ quá tà ma quỷ quái, liên tục quấy nhiễu đúng lúc khiến lòng quân sinh ra dao động. Trước khi tìm được thời cơ chín muồi, Nhiếp Lương không muốn mạo hiểm, tự dưng lại để Khương Bồng Cơ chiếm món hời.



Nhưng mà người ta đã cố ý ép người quá đáng như thế, nếu không phản công một chút thì sẽ bị người ta coi thường mất.

Bình Luận (0)
Comment