Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1497

Bách Ninh ho nhẹ một tiếng, không dám phản bác lại, ông chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe chủ công khiển trách.



Tôn Văn đứng ra giảng hòa, trấn an chủ công, tránh cho chủ công nhà mình lửa giận dâng cao mà chủ động chạy đi đánh nhau.



Tại trận chiến ở Bắc Cương năm đó, Khương Bồng Cơ một mình tham gia đấu tướng đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng ông lão Tôn Văn từ đó đến nay.



Lúc này, bên phía quân Nhiếp lại phái ra một võ tướng khác, võ tướng lúc trước bị chém thành hai khúc đã được binh lính nhặt xác về.



Tần Cung xin được ra trận.



“Tại sao lại là ngươi? Để cho lão già lúc nãy ra chịu chết đi!”



Tần Cung trông vô cùng đẹp trai nhưng thiếu sót duy nhất chính là bên má phải có một vết sẹo dài, vị trí vết sẹo này rất gần với mắt bên phải.



Năm đó tại hẻm núi Cô Tư bị Hàn Úc mai phục đánh lén, trúng tên nên lưu lại vết sẹo, nếu xích lên trên một chút, không phải đâm xuyên đầu thì cũng là đâm mù mắt bên phải. Khi đó đấu nhau kịch liệt, ai mà ngờ đến một ngày lại thành đồng liêu cùng một phe với Hàn Úc.



“Các ngươi thật không biết xấu hổ, đã âm thầm bắn tên ngầm thì thôi đi, lại còn nói rõ muốn đấu với Bách tướng quân đang bị thương.” Tần Cung lạnh lùng nói, đồng thời giơ đao lên trước, hắn nói: “Muốn tìm Bách tướng quân thì phải bước qua được cửa ải của ta, chỉ sợ ngươi không còn mạng mà thôi!”



Lúc trước đã từng nói rồi, phần lớn võ tướng dưới trướng Nhiếp thị đều xuất thân nhà võ.



Không giống với Đông Khánh trọng văn khinh võ, ở Trung Chiếu mạnh về quân sự, tướng môn mọc lên như rừng, nhà nào nhà nấy đều là một gia tộc lớn.



Tên quỷ xui xẻo mới nãy bị Bách Ninh chém chết có quan hệ anh em họ với tên võ tướng trước mặt, giống như Tạ Tắc và Lý Uân vậy.



Quan hệ giữa hai người không tệ nên khi tận mắt thấy em họ bị người đuổi giết rồi chém thành hai khúc, đương nhiên gã không thể nhẫn nhịn được.



Tiếng trống trận vang khắp chân trời, Tần Cung cũng không nhiều lời với gã nữa, tiến lên là lao vào trận đấu luôn.



“Đến đúng lúc lắm! Xem ông bắt ngươi lại đây!”



Khương Bồng Cơ vừa ngáp vừa tiếp tục theo dõi trận chiến, Đại Bạch bất mãn thở phì phì, một người một ngựa đều đang khó chịu trong lòng.



Tôn Văn thấy cô như vậy nên chủ động tìm đề tài nói chuyện.



Không thể để chủ công tiếp tục ngáp như vậy được, bộ dạng lười biếng không để ý như thế mà rơi vào mắt mấy vị võ tướng vào sinh ra tử vì cô, họ sẽ tưởng rằng cô không coi trọng bọn họ. Tần Cung trên tiền tuyến dốc sức đánh trận còn chủ công nhà mình lại đứng phía sau ngáp chảy cả nước mắt, thế mà được à?



“Chủ công cảm thấy Tần tướng quân có bao nhiêu phần thắng?”



Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên sẽ có phần thắng, nhưng toàn thể mà nói thì quân địch bên kia hơi chiếm ưu thế. Tái Đạo, bỗng nhiên ta thấy ghen tị lắm. Trung Chiếu quả nhiên là đất thiêng mới có người tài, Nhiếp thị lại là phú hộ trong phú hộ, tùy tiện cử ra mấy tên võ tướng nhưng đều có chút bản lĩnh.”



Để quan sát một võ tướng đánh nhau như thế nào, trước tiên nhìn khí thế, vóc người, cơ bắp ra sao.



Nghèo thì học văn, giàu thì tập võ.



Mặc dù ở thời đại này, sách rất đắt tiền nhưng so ra thì chi phí ban đầu để đào tạo được một đại tướng không thua gì đào tạo một nhà Nho. Làm võ tướng không những cần có sức khỏe tốt và tài năng bẩm sinh mà còn phải học tập binh thư, có thêm các loại trang phục và vũ khí, bồi dưỡng thân thể cũng cần chi phí rất lớn, không thể thiếu thịt cá được, để một người lính cả ngày ăn thức ăn thanh đạm, sức lực tay chân còn có thể lợi hại được sao?



Nếu như xương cốt bắp thịt có tổn thương gì, còn cần có thảo dược để điều dưỡng.



Những điều kiện như vậy, làm sao gia đình bình thường có thể cung cấp được?



Trái lại mãng phu có thần lực bẩm sinh dựa vào sức lực để thăng tiến nhưng mức độ có hạn, sau này cũng vẫn không thể thành đại tướng được.



Võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ, ngoại trừ Điển Dần xuất thân sơn dã ra còn những người khác có ai là không có nội tình nhất định?



Mạnh Hồn mới đầu đi theo Mạnh thị ở Thương Châu, thuộc về gia tướng của Mạnh thị, khi còn trẻ chịu cực khổ nhưng sau khi thăng tiến thì tài lộc liền tìm đến.



Tổ tiên nhà La Việt ở Đông Khánh là thủ lĩnh cấm vệ quân, trong nhà cũng có nội tình.



Lý Uân được Tạ Khiêm nuôi lớn, Tạ Khiêm có khổ thế nào cũng không để con trai lớn lên trong thiếu thốn được.



Phù Vọng thì không cần phải nói nữa, là mãng phu lớn lên trong bầy sói, khi còn trẻ đã đi theo cha nuôi Phù Dương, cũng coi như có nửa xuất thân là con cháu nhà võ tướng.



Tạ Tắc thì xuất thân từ Tạ thị, mấy đời nhà Tần Cung bán mạng cho Hứa thị, hai người này đều là mầm non của gia tộc.



Thời điểm Khương Lộng Cầm mới bắt đầu tập võ, Khương Bồng Cơ cũng đầu tư không ít.



Sau khi thế lực của Khương Bồng Cơ ổn định, còn đề bạt nhiều tưỡng lĩnh trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm còn yếu kém, không so được với con cháu tướng môn.



Nhìn kĩ mấy võ tướng dưới trướng, tự mình huấn luyện không có mấy người, có thể ra trận được hầu như đều là “nhặt đồ có sẵn” ở nhà khác.



“Thật là hâm mộ đó.”



Đại thổ hào Nhiếp thị không cần phí nhiều tâm tư cũng có thể mời chào được nhiều “hạt giống tốt” như vậy, người so với người thật khiến người ta tức chết mà.



Tôn Văn cười nói: “Một mình chủ công có thể đấu lại với trăm người, nếu muốn hâm mộ cũng phải là bọn họ hâm mộ chúng ta mới đúng.”



Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại ông: “Nói như vậy nghĩa là Tái Đạo cho phép ta ra trận à?”



Tôn Văn: “...”



Không, ông chưa nói gì hết, đừng có oan uổng ông chứ!



Trong lúc đang nói chuyện, võ tướng quân Nhiếp đã lừa gạt được Tần Cung, gã phát hiện ra vì mắt phải Tần Cung có vấn đề nên động tác hơi mất tự nhiên. Nếu không để ý kĩ thì sẽ không phát hiện được động tác nhỏ này, nhưng gã lại phát hiện được, còn lợi dụng điểm này để công kích phía mặt bên phải của Tần Cung.



Một chiêu đánh ra, Tần Cung theo bản năng nhớ lại một mũi tên trong hẻm núi Cô Tư, lúc né tránh hơi lệch chút, không chú ý tới kẻ địch lấy hai quả cầu sắt từ bên hông ra. Chỉ thấy ngón tay đối phương khẽ động, hai quả cầu sắt bắn thẳng về phía mắt Tần Cung.



Khương Bồng Cơ không đợi Tôn Văn từ chối, ra lệnh một tiếng, Đại Bạch hưng phấn xông ra ngoài.



Trường đao ra khỏi vỏ bức lui quân địch, đồng thời cánh tay trái đưa tới đỡ được Tần Cung suýt nữa rơi xuống ngựa.



“Để ta tới, huynh lui về đi!”



Khương Bồng Cơ mặc đồ như đàn ông, trên mặt lại dùng phấn tối màu, nhìn như một thanh niên có vẻ gầy yếu.



Tần Cung ổn định thân mình, đang muốn nói gì đó thì chủ công nhà mình đã nhanh chân xông về phía kẻ địch.



“Gầy nhỏ như vậy ư? Liễu Hi không có quân lương để ra trận hả?”



Là võ tướng thì nên có bờ vai rộng, bắp thịt cuồn cuộn, cánh tay lớn như bắp đùi mới đúng, còn Khương Bồng Cơ... gầy y như một cô gái vậy.



Nhìn dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương kia, gã hoài nghi đối phương buổi sáng còn chưa ăn cơm đã bị kéo qua đây chịu trận.



“Đổi người khác tới đi, không phải người già thì lại là người nhỏ yếu, làm sao mà dưới trướng Liễu Hi lại toàn là một đám người ô hợp thế kia?”



Khương Bồng Cơ trầm mặt. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Ở sau lưng cô, năm triệu cá muối đang tích cực cổ vũ cho cô sinh ra lòng thương hại cho vị võ tướng vô danh này.



“Lão tử biết Nhiếp thị là đại phú hộ, cơ mà ngươi nói lão tử nghèo, cái này thì không thể chấp nhận được!”



Cô mà nghèo ư?



Từ khi cô tịch thu sạch sẽ tài sản của Đào thị thì cô không biết trên người mình còn có chữ “nghèo” này đó.



Tướng địch giễu cợt nhưng rất nhanh, gã liền không cười nổi nữa.



Khương Bồng Cơ trông có vẻ giống văn nhân gầy gò nhưng sức lực lại mạnh kinh người, con ngựa mà tướng địch đang cưỡi cũng không chịu nổi gánh nặng mà gào thét.



Không chỉ có như vậy, con ngựa của Khương Bồng Cơ cũng ỷ vào dáng người to lớn mà đụng ngựa của tướng địch đứng không vững.



Tướng địch thấy tình hình này biết mình không chiếm được tiện nghi, định dùng hồi mã thương* lừa gạt Khương Bồng Cơ.




* Hồi mã thương: Quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.



Nào ngờ Khương Bồng Cơ không hề đuổi theo, đồng thời thấy tướng địch xoay người định chạy trốn thì gỡ dây cương ngựa ra trói cổ gã lại, hơi dùng sức kéo người từ trên lưng ngựa xuống.



“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc ư? Đại Bạch, giết chết gã!”



Khương Bồng Cơ kéo người tới, Đại Bạch tiến đến nâng vó ngựa lên hướng đến mắt đối phương mà đạp xuống.

Bình Luận (0)
Comment