Lúc Vệ Ưng gặp Khương Bồng Cơ thì đã là chuyện của mấy năm trước rồi, hai bên cũng gặp qua mấy lần. Thời điểm đốc chiến, vị trí của Vệ Ưng cách tiền tuyến một khoảng nên nhất thời quả thật không phát hiện ra thân phận của Khương Bồng Cơ, trái lại Nhiếp Dương lại nhận ra.
Nếu đã nhận ra rồi thì đương nhiên sẽ không có đạo lý bỏ lỡ cơ hội.
Vệ Ưng nháy mắt với võ tướng bên cạnh mình, đối phương hiểu ý, lập tức cưỡi ngựa lao ra khỏi đội quân.
Khương Bồng Cơ cũng trêu đùa đủ rồi, đang chuẩn bị chém đầu của kẻ địch thì bên người truyền tới một trận gió lớn.
“Lâm tướng quân, bản tướng tới giúp ngươi!”
Đám cá muối bùng nổ, lại còn hai đánh một, có biết xấu hổ hay không vậy?
[Newbie Đáng Yêu]: Đcm, hai đánh một, hai tên đàn ông khỏe mạnh bắt nạt một cô gái yếu đuối, có biết xấu hổ không? Quân Nhiếp đã có bản lĩnh như vậy thì sao không phái thêm một người nữa ra, tạo thành một màn “tam anh chiến Lữ Bố*” đi? Streamer, không gánh được thì rút lui, đừng có cố đấm ăn xôi với bọn họ.
* Tam anh chiến Lữ Bố: điển cố trong tiểu thuyết “Tam Quốc diễn nghĩa”, là một trong những câu chuyện truyền kỳ, Lữ Bố một mình chọi ba huynh đệ Lưu - Quan - Trương, khiến cho “chiến thần” Lữ Bố vang danh thiên hạ.
Đám cá muối vừa mới phẫn nộ, nhưng nhìn thấy bình luận kia thì nhất thời thấy buồn cười.
Quả nhiên là lính mới đáng yêu nên không biết Streamer nhà bọn họ lợi hại như thế nào.
Hai tên võ tướng một trái một phải áp sát tấn công, phối hợp cực kỳ ăn ý, từ từ dụ Khương Bồng Cơ đến gần vị trí quân Nhiếp. Số muối mà Khương Bồng Cơ từng ăn còn nhiều hơn số con đường bọn họ từng đi qua, làm sao có thể không phát hiện ra, bọn chúng thật sự cho rằng cô là mãng phu đánh giặc đến ghiền nên mất hết lý trí à?
Không nói năng lực cảm nhận nguy hiểm của Khương Bồng Cơ mạnh bao nhiêu, chỉ nói cô có lĩnh vực tinh thần, nguy cơ bên trong lĩnh vực không có tác dụng đối với cô.
Ông lão Tôn Văn từ đầu đến cuối đều rất chú ý, phát hiện tướng quân phe địch định dụ Khương Bồng Cơ tới bên kia, ông thấy có gì đó sai sai.
Tần Cung nói: “Quân sư, hay để mạt tướng đi tiếp viện cho chủ công? Nhìn thế trận của bọn họ, ta lo lắng sẽ có mai phục.”
Tôn Văn ngưng trọng nói: “Sợ là thân phận của chủ công bị lộ rồi.”
Tần Cung nghe vậy thì thấy không ổn, nếu như chủ công bị ám tiễn của địch lấy mạng ở tiền tuyến, bọn họ phải tự vẫn mấy cái mạng mới có thể tạ tội đây.
“Vậy để mạt tướng đi!”
Tần Cung nắm chặt dây cương, đang định cưỡi ngựa ra trận thì tình hình trên tiền tuyến lại thay đổi.
Một mình Khương Bồng Cơ đấu với hai người nhưng không thua, điều này khiến trong lòng hai tướng địch quân Nhiếp hoảng sợ, thứ càng khiến bọn họ sợ hãi hơn là Khương Bồng Cơ lại dùng âm thanh chỉ ba người có thể nghe được khẽ cười nói: “Các ngươi thật sự cho rằng ta không biết gì nên vô liêm sỉ lén lút đặt bao nhiêu là ám tiễn đúng không?”
“Ngươi đã biết?”
Biết còn đi theo hai người xông vào cạm bẫy, người này phách lối cỡ nào chứ.
Khương Bồng Cơ hô lớn: “Chỉ là người phàm mà dám chống lại mệnh trời, không biết tự lượng sức mình!”
Nghe Khương Bồng Cơ nói vậy, đám cá muối xôn xao, bình luận không ngừng.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Mọi người hãy mau tránh ra đi, Streamer chuẩn bị giả bộ ngầu đó!
Bình luận này tựa như một chỉ thị, mấy trăm mũi tên từ bên phía quân Nhiếp bắn ra, mục tiêu chỉ có một người là Khương Bồng Cơ.
Đám người Tôn Văn, Tần Cung, Bách Ninh nhìn thấy cảnh tượng này thì chợt cảm thấy ruột gan tê dại, duy chỉ có Khương Bồng Cơ vẫn vững vàng trên lưng ngựa, không ngừng cười lạnh.
“Chủ công!”
Tốc độ của Tần Cung có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp, tình thế quá cấp bách nên hắn kêu thẳng thân phận của cô.
Chớp mắt một cái, trận mưa tên đã rơi xuống, Khương Bồng Cơ không hoảng hốt không vội vàng chém đầu hai tên tướng địch, một vệt gợn nước có thể nhìn thấy bằng mắt thường lấy cô làm trung tâm tản ra. Một giây kế tiếp, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, cứ thế khiến cho Tần Cung nuốt hết lời chưa nói trở lại.
Gợn nước có màu vàng nhàn nhạt, mấy trăm mũi tên cứ thế giảm tốc độ, trực tiếp ngừng lại cách Khương Bồng Cơ nửa trượng.
Thời giam tạm ngưng sao?
Khương Bồng Cơ cười lạnh liếc mắt nhìn một người nào đó bên phía quân địch.
Nhiếp Dương bị cô nhìn mà cả người lạnh như băng, chẳng biết tại sao cậu ta có loại trực giác rằng người Khương Bồng Cơ đang nhìn chính là cậu ta .
[Hệ thống, cô ta là người ư?]
Hệ thống phách lối cũng phải kinh sợ đến nỗi yên lặng như gà.
Nhiếp Dương hoài nghi người Khương Bồng Cơ nhìn chính là cậu ta, nhưng trong lòng hệ thống biết rõ người đối phương nhìn chằm chằm chính là nó, không phải Nhiếp Dương.
Đại Bạch chở Khương Bồng Cơ ưu nhã ung dung trở về, quân địch nhìn một màn này bị dọa sợ, không dám bắn tên ra nữa.
Đợi Khương Bồng Cơ đi xa, những mũi tên đang ngừng lại trên không trung mới rơi xuống như lá rụng, rơi đầy mặt đất.
“Giết!”
Khương Bồng Cơ rút đao ra khỏi vỏ thì mọi người mới tỉnh hồn lại sau khi thấy cảnh tượng kia, ông lão Tôn Văn không tự chủ được vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa ông đã quên cả hít thở. Nghe thấy Khương Bồng Cơ ra lệnh, các tướng lĩnh và Bách Ninh lập tức dẫn binh xông về phía quân địch, trên chiến trường, tiếng hô giết rung trời.
“Tái Đạo, sắc mặt của ông có vẻ không tốt lắm.”
Đầu sỏ Khương Bồng Cơ không có chút tự giác nào, lại còn làm mặt vô tội hỏi ngược lại Tôn Văn.
Tay Tôn Văn run rẩy xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc này vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
“Không có gì đáng ngại, dần dần sẽ ổn... dần dần sẽ ổn thôi...”
Trong nháy mắt quân địch bắn ra ám tiễn, Tôn Văn còn cho là Khương Bồng Cơ sẽ mất mạng trên tiền tuyến.
Nhưng một màn kỳ tích kia, ngoại trừ trời cao phù hộ ra, ông không tìm được bất cứ lý do nào thích hợp hơn.
Tôn Văn còn chắc chắn như vậy, bên phe địch thì càng khỏi phải nói, Khương Bồng Cơ ung dung thoát khỏi trận mưa tên trở lại quân mình, tất thảy binh lính chính mắt nhìn thấy cảnh đó hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu nữa. Ngược lại binh lính ở hậu phương không nhìn thấy rõ ràng nhưng tinh thần cũng mê man, chỉ là không tới mức mất hết ý chí chiến đấu.
Đám người Tần Cung liều chết mang binh xung phong, hầu như không gặp chút xíu gì có vẻ là chống cự, phòng tuyến của quân địch giống như giấy dán vậy.
Quyết chiến suốt một giờ, quân Nhiếp chật vật mang tàn binh bại tướng quay về doanh trại, Khương Bồng Cơ bên này cũng đánh chiêng thu binh, đại thắng trở về.
“Chủ công, mới vừa nãy...”
Trong đầu Tôn Văn không ngừng tua lại cảnh tượng mưa tên dừng giữa không trung, càng nghĩ càng thấy sợ.
Khương Bồng Cơ không hiểu, quay lại hỏi: “Cái gì mới vừa nãy?” Nguồn : Vietwriter.vn
Tần Cung trái lại thẳng thắn, nói ngay vào điểm chính: “Quân địch bắn ra mấy trăm mũi tên ngầm mà chủ công lại không bị thương chút nào, chẳng lẽ thật sự có thần linh che chở ư?”
Sau khi chuyển kiếp, Khương Bồng Cơ cực ít sử dụng năng lực tinh thần trong thực chiến, chỉ có mấy lần sử dụng vì muốn điều tra tình hình quân địch.
Lần này là ngoại lệ, bởi vì cô muốn chứng minh lời đồn “người mang thiên mệnh”, đánh tan hoàn toàn phòng tuyến trong lòng quân Nhiếp.
Cô thừa nhận mình rất nhỏ mọn, đến bây giờ vẫn nhớ trận hỏa hoạn ở ải Trạm Giang, không trả lại gấp đôi thì định coi cô là bùn nhão à?
“Thần linh? Không có cái thứ đó đâu, chẳng qua đây chỉ là năng lực của bản thân ta mà thôi.” Suy nghĩ trong lòng Khương Bồng Cơ khẽ chuyển động, nhất thời nghĩ đến cái gì, một lời giải thích chu toàn hiện lên trong đầu cô, cô nói: “Lúc còn bé, ta nằm mơ thấy mặt trời lặn ở phía Tây, nghìn dặm đất đai hoang vu, người chết đói ở khắp nơi. Lúc ta đang sợ hãi thì phía mặt trời lặn có một ông lão quần áo trắng, râu tóc bạc phơ xuất hiện và tặng cho ta một cuốn thẻ tre. Ông ấy dặn dò ta, trên cuốn thẻ tre này có ghi chép một bộ luyện thể thuật chuyên dùng cho nữ tử. Ông ấy còn nói, nữ tử bẩm sinh thể lực đã yếu thật ra là do lúc chế tạo con người đã thiếu mất ba phần dương khí, nếu luyện thuật này hàng ngày thì có thể bù lại những gì đang thiếu. Luyện tới một cảnh giới nhất định thì còn có thể phóng nội khí ra ngoài để bảo vệ bản thân.”
Tôn Văn trầm ngâm một lúc lâu, tựa như đang suy nghĩ xem lời nói của chủ công nhà mình là thật hay giả.
Khương Bồng Cơ bèn đưa tay về phía ông, cười nói: “Ông thử xem.”
Tôn Văn giơ tay lên chạm vào, vừa giơ được một nửa thì có cảm giác mình đụng phải một lớp chắn không tiến thêm được nữa.
Ông không tin nên tăng thêm lực, nhưng vẫn không nhúc nhích được, ngược lại còn thấy một gợn nước màu vàng nhạt.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Thế bây giờ đã tin chưa?”
Ẩn ý bên trong chính là...
Ông đây có thần công hộ thể, đao thương không thể làm ta bị thương được, “tiểu công túa” nên yên tâm để cho ta lên chiến trường quẩy nhiều một chút đi.