Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1502

Vệ Ưng cười lạnh nói: “Nếu hoàng thất Bắc Trần được trời cao phù hộ, vậy thì sao bọn họ lại rơi vào cảnh chết không có chỗ chôn?”



Lúc Bắc Trần bị diệt, lăng mộ của mười mấy vị hoàng đế đều bị dân chúng tức giận đào lên, thi hài trong quan tài còn bị người khác lôi ra đánh, các vật phẩm chôn theo bị cướp sạch sẽ từng cái từng cái một. Hậu duệ hoàng thất Bắc Trần ngoại trừ chi của tổ tiên Hoàng Tung chạy được, những người khác cũng không có kết cục tốt đẹp. Cái này gọi là “hậu duệ thần linh” à? Thần linh ma quỷ, chẳng qua chỉ là dân chúng ngu xuẩn bịa đặt ra để tự dọa chính mình mà thôi.



Vệ Ưng nói như vậy để thuyết phục bản thân, hắn cũng muốn dùng lời lẽ này để thuyết phục người ngoài, Nhiếp Lương nghe vậy thì im lặng hồi lâu.



Hắn cười tự giễu, lạnh lùng nói: “Không cần biết Liễu Hi dùng loại yêu thuật nào để làm ra được chuyện như vậy, cô ta cũng đã đạt được mục đích rồi.”



Dường như toàn quân Nhiếp đã mất đi ý chí chiến đấu, binh sĩ chỉ biết quay lưng chạy trốn, mọi người chen chúc nhau, đạp lên nhau, lộn xộn hết cả, không hề có trật tự.



Điều này khiến kẻ địch không tổn thất nhiều, mà bọn họ lại tổn thất bốn mươi nghìn quân. Bốn mươi nghìn người thương vong, dường như không hề phản kháng lại, giống như sơn dương ôm đầu đợi bị làm thịt, kẻ địch chỉ cần vung dao lên là được. Nghĩ như vậy, vốn sắc mặt Nhiếp Lương đã tái nhợt lại càng trầm lặng hơn.



“Báo...”



Đúng lúc này, giọng của lính báo tin phá vỡ sự yên tĩnh trong trướng.



Vệ Ưng cũng không dám để Nhiếp Lương trực tiếp xem chiến báo, tránh để hắn lại nghe tin xấu, tức giận hại sức khỏe.



“Huynh xem trước đi, rồi báo lại với ta.”



Nhiếp Lương hiểu ánh mắt của Vệ Ưng, nhếch môi nở nụ cười yếu ớt, so với việc tin tưởng Vệ Ưng, hắn nói vậy là để trấn an bạn thôi.



Bởi vì thân thể rách nát này của hắn, Vệ Ưng mới như chim sợ cành cong như vậy.



Vệ Ưng nhận lấy mật báo, xem kỹ càng, mọi người âm thần liếc nhìn sắc mặt hắn, muốn qua đó đoán xem đây là tin tức tốt hay xấu.



Bọn họ vừa thấy Vệ Ưng nhăn mày lại, đầu ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà trắng bệch thì biết không có gì hay ho rồi, chắc chắn là tin xấu.



Nhiếp Lương thở dài, vươn tay bảo Vệ Ưng đưa mật báo cho mình.



Cho dù đây là tin tốt hay tin xấu thì hắn cũng phải biết.



“Chủ công...” Vệ Ưng từ chối hắn, làm chuyện vượt quyền hạn: “Tin tức này...”



Vệ Ưng muốn nói lại thôi, Nhiếp Lương cũng không ép buộc, hắn nói: “Nếu huynh không muốn để ta xem, vậy huynh nói đi, chẳng lẽ còn gặp phải tin nào xấu hơn nữa à?”



Vệ Ưng hít thật sâu, mắt ửng đỏ.



“Liễu Hi phái đại tướng Phù Vọng dưới trướng mình đi thảo phạt Dương Đào, không lâu sau, có người tự xưng là quỷ núi, dâng cho bọn họ thần thuật chế tạo thuyền.”



Vốn áp lực của bọn họ đã quá nặng rồi, toàn quân đều cảm thấy hoảng sợ, không dám đối đầu với thiên tử do trời cao chọn, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên “quỷ núi giáng trần hiến tặng thần thuật chế tạo thuyền”, đối với Nhiếp Lương mà nói, chuyện này chẳng khác nào là họa vô đơn chí, nhưng... vẫn còn chưa hết.



Tay Nhiếp Lương siết chặt đệm ngồi, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau trong lồng ngực, gân xanh nổi đầy trên trán.



Hắn dừng lại một lát, mọi người phát hiện mắt hắn trừng lớn, tròng mắt như muốn rơi ra, cực kỳ đáng sợ.



“Còn gì không? Chắc không phải chỉ có mỗi chuyện này chứ? Còn gì thì cứ nói thẳng ra đi, chẳng lẽ ta lại bị cô ta chọc tức đến chết à?”



Nhiếp Lương quá hiểu người bạn này rồi.



Nếu chỉ có mỗi một tin xấu như vậy, sao mắt hắn lại đỏ lên chứ.



“Chủ công...” Vệ Ưng mấp máy môi một lúc lâu, giống như đang do dự vừa muốn nói vừa không muốn nói, cuối cùng hắn vẫn nói ra, giọng nói như nghẹn trong họng: “Mật báo nói... Thần linh xuất hiện trong mơ, nói với Liễu Hi... nói với Liễu Hi, tuổi thọ của chủ công không đủ một toán, không đáng lo...”



Tuổi thọ của con người, cứ mười hai năm là một kỷ, một trăm ngày là một toán.



Nhiếp Lương trừng mắt lên, giống như cá chép mắc cạn không thể hô hấp, ngực phập phồng mãnh liệt, nôn một ngụm máu đỏ sẫm ra.



Mọi người hoảng sợ không dám lên tiếng, Vệ Ưng và Nhiếp Thanh vội vàng đến đỡ hắn, không ngờ cả hai người đều bị Nhiếp Lương vung tay đẩy ra.



Nhiếp Lương ra sức rất mạnh, giống như hắn không phải người đang mắc bệnh nặng, nhưng không ít người lo lắng rằng đây chỉ như ánh sáng lóe lên lúc cuối cùng.



Nhiếp Lương đẩy hai người ra, bỗng hắn cười phá lên, giơ tay chỉ thẳng lên nóc trướng, giọng nói khản đặc mắng chửi: “Ông trời chết tiệt gì đó, nếu đã là vận mệnh quyết định, vậy thì lấy mạng của ta đi luôn lúc này đi! Con người có thể thắng được vận mệnh, cho dù là Liễu Hi thì có gì ghê gớm! Cô ta có thể làm được gì!”



Nhiếp Lương run rẩy đứng lên, trong mắt ẩn chứa vẻ điên cuồng, khiến người nhìn thấy dựng hết lông tơ lên.



Vệ Ưng nhìn bạn mình như vậy, không thể kiềm chế nổi sự đau lòng.



Đến bây giờ Vệ Ưng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc gặp bạn thân, trong sáng trượng nghĩa, đầy vẻ nho nhã, hắn mặc áo nho màu đen, áo khoác màu bạc, đầu đội mũ tất sa lung, đôi môi mỏng lúc nào cũng mỉm cười khiến người nhìn thấy thân thiết, ẩn trong đó cũng có chút xa cách... Là hình mẫu chuẩn của đệ tử sĩ tộc.



Bây giờ...



Sao hắn lại trở nên tiều tụy ốm yếu, tinh thần điên cuồng như thế này?



Trong lúc Vệ Ưng đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng hét của Nhiếp Thanh, giống như chim quyên đổ máu*, Vệ Ưng nghe xong không khỏi căng thẳng.




* Chim quyên đổ máu: truyền thuyết nói loại chim này kêu ngày đêm, đến khi đổ máu mới dừng, thường được dùng để tả nỗi đau buồn.



Vệ Ưng ngẩng đầu, thấy Nhiếp Thanh vọt lên phía trước, giơ tay đỡ lấy Nhiếp Lương đang chết lặng, ngã về phía sau.



Vệ Ưng mở mắt nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt, âm thanh ồn ào xung quanh ngày càng xa tai hắn, từng tiếng gọi “chủ công” kia giống như âm thanh mơ hồ truyền đến từ bên kia thế giới... Nhiếp Thanh gào khóc gọi phụ thân, những người khác quỳ dưới đất kêu khóc không ngừng...



Đã xảy ra chuyện gì vậy?



Sao có thể như thế?



Hai chân Vệ Ưng mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.



Qua một đêm, mật thám Khương Bồng Cơ phái đi phát hiện toàn bộ Nhiếp doanh mặc đồ trắng, vẻ mặt ai cũng đau xót thì vội vàng quay về báo tin.



Khương Bồng Cơ đang ăn sáng, đồ ăn sáng hôm nay là bánh bao nhân thịt, có tất cả mười lăm cái, mỗi một cái bánh bao đều to bằng nắm tay của một người đàn ông. Đàn ông bình thường chỉ ăn khoảng ba cái đã no lắm rồi, Khương Bồng Cơ ăn liên tục mười lăm cái, còn uống thêm ba bát canh rau tím thả tôm khô.



Sau đó cô bất nhã ợ một cái, rồi vỗ vỗ cái bụng phẳng lì, tiện tay lấy khăn chùi miệng.



“Nói đi, lại có tin tức gì mới truyền đến à?”



Khương Bồng Cơ ghét nhất là trước và sau khi cô ăn cơm phải nghe báo cáo quân sự, tin tức tốt thì không nói, nhỡ là tin xấu thì sẽ phá khẩu vị của cô.



Binh sĩ nói: “Vào canh ba đêm qua, Nhiếp Lương chết bệnh, trong Nhiếp doanh ai ai cũng than khóc, toàn quân mặc đồ trắng, treo cờ trắng suốt đêm.”



Khương Bồng Cơ nghe tin như vậy không khỏi ngây ra.



“Không phải chứ... Nhiếp Quang Thiện yếu đuối như vậy à? Người anh em này nhận cơm hộp* cũng nhanh quá nhỉ, vội vã đóng máy như vậy...”




* Nhận cơm hộp: Diễn viên khi hết cảnh sẽ nhận cơm hộp.



Kênh livestream bùng nổ, Khương Bồng Cơ cũng vội vàng đẩy khay đồ ăn sang một bên, gấp rút triệu tập mọi người đến họp.



Cả đám nhìn nhau, cho dù cả ngày lẫn đêm bọn họ đều mong Nhiếp Lương sẽ nhận cơm hộp, nhưng đến lúc hắn nhận cơm hộp thật, bọn họ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy.



Người này đã chết rồi ư?



Phong Nghi và Tôn Lan đang ngồi dự thính trong góc phòng rì rầm... Chết thì chết thôi, nhưng sao lại là tức chết chứ?



Hay lắm, hình tượng hẹp hòi của chủ công nhà mình sẽ trở nên nổi tiếng trong sử sách.



Phong Nghi cứ nghĩ đến bản ghi chép lời nói và hành vi của chủ công trước trận, cậu cảm thấy chủ công nhà mình sẽ bị người đời sau sỉ vả.



Vệ Từ hỏi: “Nhiếp doanh thật sự treo cờ trắng, toàn quân mặc đồ trắng sao?”



Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu nói như vậy, chẳng lẽ huynh nghi ngờ có bẫy à?”



Vệ Từ không dám khẳng định, Nhiếp Lương là người vô cùng gian trá, nhưng sức khỏe của hắn lại thật sự không chịu nổi tổn thương liên tiếp. Nguồn : Vietwriter.vn



Vì thế anh nói: “Cũng không phải nghi ngờ, chỉ là Nhiếp Lương chết bệnh, chúng ta cũng phải phái người đi phúng viếng.”



Khương Bồng Cơ: “...”



Tử Hiếu, huynh đang nghiêm túc sao?



Sẽ bị đánh chết đó!

Bình Luận (0)
Comment