Nghe Vệ Từ nói vội vàng viết tạm một bài văn tế, mấy người kia liền không ôm bất kỳ mong đợi nào ở bài văn tế này.
Văn tế dùng cho tang lễ đa phần phải thể hiện nỗi tiếc thương, nêu chiến công và truy điệu cho người đã khuất, dùng văn xuôi và những từ ngữ có vần điệu, đọc lên sang sảng trôi chảy. Nội dung phải nói về quãng đời người đã khuất từng trải qua, ca tụng đức hạnh của họ, gửi gắm nỗi nhớ thương.
Nếu như khi đang đọc văn tế xảy ra chuyện không may, tỉ lệ Vệ Từ bị đâm chết trước linh cữu của Nhiếp Lương là rất cao.
Văn sĩ đứng một bên quan sát dáng vẻ thành kính của Vệ Từ, trong bụng cười lạnh vài tiếng.
Hắn thấp giọng nói: “Hắn ta chưa bao giờ gặp tiên chủ, sao có thể viết ra một bài văn tế đủ tình đủ lý được, đúng là khiến người ta buồn cười.”
Như trên đã nói, bài văn tế phải nói về những sự việc mà khi còn sống người mất từng trải qua, nếu Vệ Từ không hiểu Nhiếp Lương thì sao có thể viết ra được một bài văn tế như vậy được.
Nào ngờ, Vệ Từ đã tìm hiểu về Nhiếp Lương, ai bảo đời trước huynh trưởng Vệ Ưng của anh viết mười mấy bài tế cho cái chết của Nhiếp Lương, gần như mỗi năm đều viết một bài. Vào năm Vệ Ưng qua đời, hắn bị phong hàn nằm trên giường bệnh, không thể đi làm lễ truy điệu, chính Vệ Từ đi làm giúp.
Vệ Từ không hiểu về Nhiếp Lương, nhưng Vệ Ưng lại hiểu rất rõ.
Khi làm hậu sự cho Vệ Ưng, anh tìm thấy không ít thư của hắn, hơn nửa số đó đều là viết cho Nhiếp Lương.
Có vài bài văn tế, cũng có vài lá thư bình thường, có cả những câu chuyện phiếm.
[Đêm qua mơ về ngày trước, đột nhiên giật mình nhớ ra Quang Thiện đã qua đời mười bốn năm, ta cũng đã bốn mươi bảy, đời người thấm thoắt đã qua hơn nửa, cây lê trước đình đã bao lần nở hoa... Ngày đêm ngơ ngẩn, tinh thần rối ren... Nhớ năm đó mới quen biết quân, người mặc áo miện đen huyền đứng dưới sân đình, thanh tao cao nhã... Thời gian thấm thoắt, bây giờ nhớ lại giọng nói của quân vẫn như vậy, giống như ngày hôm qua... Tiếng quân cười nói như vang lên bên tai...]
[Hỡi ôi Quang Thiện, cuộc sống sao lại ngắn ngủi như vậy, mới có ba kỷ trôi qua, ta thực sự rất đau lòng, xin tế quân một ly rượu... Tiếc thương quân mất sớm, ta khóc đến rơi huyết lệ...]
Dĩ nhiên những thứ này đều là Vệ Ưng viết cho Nhiếp Lương bằng thân phận bạn bè, Vệ Từ không thể trực tiếp dùng, nếu không nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Có tư liệu sống đầy đủ nên việc viết ra một bài văn tế mới cũng không khó.
Trong trướng, ngoại trừ tiếng lách tách của nến thì chỉ có âm thanh đọc văn tế đầy chân thành tha thiết của Vệ Từ vang lên, khi bài văn tế được cất lên, mọi người đều khó chịu, tất cả những buồn đau dường như đều được đẩy hết ra ngoài, Nhiếp Thanh gục trước linh cữu của cha khóc nức nở...
Sau khi đọc xong, Vệ Từ cúi lạy, bất luận là văn tế hay lễ nghi đều không để người khác tìm ra điểm sai sót, những kẻ khác muốn làm khó dễ anh cũng không có cách nào.
Có kẻ vừa lau nước mắt vừa cất giọng mỉa mai: “Ai biết được là ngươi tự viết hay là có kẻ nào đó viết thay?”
Vệ Từ và Nhiếp Lương đâu có qua lại gì?
Từng câu chữ trong văn tế đều là sự thật, nhất định không phải chỉ tìm hiểu sơ qua mà có thể viết được bài văn tế như vậy, chắc chắn phải là bạn bè có giao tình sâu xa.
Có người thấp giọng mắng: “Bớt tranh cãi đi, không được làm càn trước linh cữu. Ta biết ngươi bất mãn với Vệ Tử Thuận nhưng không thể đổ oan cho người ta được. Sau khi Vệ Từ vào trướng, nhất cử nhất động của hắn đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta, hai huynh đệ họ sao có thể trao đổi gì được.”
Không chỉ không trao đổi, từ đầu đến cuối Vệ Ưng không nhìn Vệ Từ lấy một lần, đừng nói đến việc ra tay tương trợ.
Nhiếp Thanh lau khô nước mắt, quỳ trước linh cữu, mất một hồi lâu mới nén lại đau thương.
Cậu khàn giọng hỏi Vệ Từ: “Chủ công nhà ngươi có gì phân phó không?”
Việc của Nhiếp Lương coi như là chư hầu lâm bệnh qua đời, cân nhắc từ khía cạnh nhân nghĩa đạo đức, trước đầu thất Khương Bồng Cơ không thể động binh, nếu không nhất định sẽ bị người đời chửi rủa. Bất luận khi còn sống gây thù chuốc oán đến đâu nhưng khi người đã chết thì đó là chuyện lớn, tất cả những chuyện khác phải đợi đến khi lễ tang kết thúc.
Vệ Từ nói: “Chủ công chỉ dặn dò tại hạ đến cung kính chia buồn, không được vô lễ.”
Nhiếp Thanh cười lạnh, không để ý đến lời giải thích của Vệ Từ.
“Còn gì nữa không?”
Vệ Từ nói: “Tạm thời ngưng chiến, để thiếu lang quân đưa linh cữu trở về.”
Nhiếp Thanh chưa nói Vệ Ưng đã cất lời: “Chuyện đưa linh cữu thiếu chủ tự có tính toán, không cần người ngoài lo chuyện bao đồng. Lan Đình Công đồng ý phái Tử Hiếu đến chia buồn rốt cuộc là thành tâm thành ý hay có tâm tư khác, trong lòng chúng ta hiểu rõ. Bảy ngày sau, vẫn đành để Lan Đình Công chờ một chút. Thù của tiên chủ không thể cứ tính đơn giản như vậy. Mong Tử Hiếu chuyển lời.”
Vệ Từ thở dài đứng dậy, anh đã sớm biết cục diện sẽ như vậy.
Kiếp trước Nhiếp Lương chết sớm, huynh trưởng cũng vì uất ức mà chết, hai huynh đệ Vệ Từ không có mâu thuẫn hay xích mích gì, vẫn luôn là huynh đệ thân thiết.
Kiếp này thì không giống vậy, Nhiếp Lương đi đến bước đường hiện tại luôn có Vệ Ưng phò trợ, hết lần này đến lần khác cái chết của Nhiếp Lương lại liên quan đến chủ công nhà mình, khiến quan hệ giữa hai huynh đệ họ có phần căng thẳng. Nhưng Vệ Từ không hề hối hận. Bọn họ vẫn là huynh đệ, chỉ là lập trường không giống nhau thôi.
“Từ nhất định sẽ chuyển lời đến chủ công không thiếu một chữ.”
Lúc này Vệ Ưng mới nhìn qua Vệ Từ, đáy mắt có những suy nghĩ ưu tư đầy phức tạp khiến người ngoài không thể đoán ra.
Vệ Từ thấp giọng nói: “Hà cớ gì huynh trưởng phải tự làm khổ mình?”
Nhiếp Lương vừa qua đời, nội bộ Nhiếp thị đấu tranh kịch liệt, hơn hai trăm nghìn đại quân đấu đá ở ải Trạm Giang, nếu thế lực phía sau thay đổi, cắt lương thảo, đám người Vệ Ưng sẽ rơi vào cảnh cùng đường. Đừng tưởng đám người Nhiếp thị kia sẽ không làm thế, những kẻ đó thì có gì mà không thể làm?
Vệ Ưng hỏi ngược lại anh: “Suy bụng ta ra bụng người, nếu hôm nay người nằm kia là Lan Đình Công, đệ sẽ biết tại sao.”
Vệ Từ nói không nên lời, chỉ chọn cách im lặng.
“Huynh trưởng bảo trọng.”
Trước khi đi, Vệ Từ nhìn Nhiếp Lương đang nằm trong quan tài, từ biệt Nhiếp Thanh rồi xoay người đi khỏi đây.
Vietwriter.vn
Thấy Vệ Từ đã đi khỏi, tất cả mọi người đều thở mạnh, suýt nữa bị nghẹn không thể hô hấp rồi.
Nhiếp Thanh nói: “Nhạc phụ, bây giờ phải làm sao đây?”
Vệ Ưng đi lùi lại một bước, đứng cạnh Nhiếp Thanh, bình thản nói: “Trước kia khi còn sống chủ công đã sắp xếp chu toàn, thiếu chủ đừng lo lắng.”
Tất cả những chướng ngại cản trở Nhiếp Thanh đều phải quét sạch.
Thời gian túc trực bên linh cữu rất mệt mỏi, cờ trắng đồ trắng trong Nhiếp doanh tung bay theo gió, trước đó lòng quân dao động nhưng vì Nhiếp Lương qua đời mà đã ổn định trở lại. Vệ Ưng tung ra rất nhiều thủ đoạn, binh lính không hề mất ý chí mà thậm chí vì quá đau thương nên quyết tâm chiến đấu hơn nữa.
Nhiếp Thanh mất cha, mấy ngày liên tiếp ăn uống không được bao nhiêu, cả người nhợt nhạt yếu ớt, gầy hẳn đi.
Nhiếp Dương chỉ có thể khuyên cậu ăn nhiều thêm một chút, nếu cậu không ăn, cậu ta chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh.
“Ài...”
Nhìn bóng lưng gầy gò quỳ trước linh cữu của Nhiếp Thanh, Nhiếp Dương cũng phải than thầm.
[Nhiếp Lương này đúng là điên rồi, cả con mình cũng lừa gạt...]
Sự thật thì chỉ có hai người biết Nhiếp Lương còn sống.
Một là Vệ Ưng, hai là Phiền Thần, cả hai đều là lão cáo già.
Khi túc trực bên linh cữu, hai người bọn họ khóc lóc thống khổ như cha mình qua đời.
Hệ thống cười lạnh: [Người ta há miệng chờ sung rụng, chính là chờ những kẻ có dã tâm mà không thể kiềm chế được.]
Nhiếp Dương âm thầm nhìn về phía doanh trướng của Vệ Ưng: [Thực sự hắn ta chỉ sống được mấy ngày nữa?]
[Nhiều lắm là nửa tháng, nửa tháng này hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, ví dụ như giết hết những con sâu mọt có dã tâm, uy hiếp Nhiếp Thanh, uy hiếp Nhiếp thị. Ký chủ phải cẩn thận, nhất định phải kiềm chế, nếu không cho dù ta có giúp ngươi thì ngươi cũng phải chết.]