Có lẽ cả đời này của Nhiếp Lương đều là bi kịch, việc hắn qua đời, ngoại trừ vợ và mẹ hắn thật sự đau khổ, những thân quyến khác đều bày ra vẻ mặt đau thương nhưng khi về phòng chắc chắn không nhịn được cười lớn ăn mừng. Trong số những người này còn có cả cha hắn.
Tình cha con lại có thể bạc bẽo như vậy.
Tuy Nhiếp Lương là đích tử nhưng không phải người con mà cha hắn yêu thương nhất, càng không phải người thừa kế ông ta vừa ý nhất.
Khi hắn đứng ra tranh đoạt Nhiếp thị, cha hắn rất khó chịu, luôn coi đứa con trai này như kẻ thù.
Ông ta cho rằng, Nhiếp Lương căn bản không phù hợp làm người thừa kế, đứa con trai này cũng không phải đích thân ông ta bồi dưỡng, dựa vào đâu mà tiếp quản quyền hành Nhiếp thị? So với trưởng tử Nhiếp Lương có chủ kiến, ông ta càng hợp ý ấu tử vừa nghe lời hiểu chuyện vừa hiếu thảo hơn. Từ nhỏ đến lớn, bất luận là chuyện học hay cuộc sống của đứa con này đều do ông ta tự mình xử lý, là đứa con giống ông ta nhất.
Người làm cha luôn thích đứa con giống mình.
Mặc dù không thích Nhiếp Lương nhưng trưởng tử chết, lòng ông ta cũng có chút đáng tiếc.
Nếu Nhiếp Lương còn sống, sau này có thể nâng đỡ em trai...
“Đừng khóc nữa, bà muốn người ngoài xem trò cười của nhà chúng ta à?”
Sự tính toán âm thầm của Nhiếp phụ không thể nói ngoài miệng, thậm chí còn phải giả bộ đau xót con trai cho người ngoài thấy.
Khó khăn lắm mới yên tĩnh được một tí, về nhà còn phải nghe phu nhân thút thít nghẹn ngào, ông ta thấy rất phiền.
Phu nhân ngừng khóc, sâu xa nói: “Con ta đi rồi, còn không cho thiếp thân đau lòng sao? Người làm cha như ông mà lòng dạ lại thật độc ác.”
Nhiếp phụ bị vợ nói toạc ra tâm tư, nhất thời có cảm giác lúng túng khi bị người khác nắm được bí mật rồi đưa ra ánh sáng, thẹn quá hóa giận.
“Phụ nữ các người, ngoài khóc ra thì biết cái gì mà nói?”
Cha của Nhiếp Lương không muốn nghe vợ khóc lóc kể lể, dứt khoát đứng dậy đi đến phòng ái thiếp nghỉ ngơi.
Ông ta không hề biết một đêm này có bao người đã bỏ mạng, trên dưới Nhiếp thị tràn ngập mùi máu tanh.
Đêm đã khuya nhưng còn rất nhiều người không buồn ngủ. Tin tức Nhiếp Lương qua đời một lần nữa cho bọn họ cơ hội, những trưởng bối trước kia bị Nhiếp Lương chèn ép đều nhao nhao muốn thử. Bọn họ rối rít triệu tập phụ tá khách khanh đến, thức trắng đêm để thương nghị làm sao có thể đạt được nhiều lợi ích nhất.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp bàn luận gì thì chợt có từng bóng áo đen lao đến như chốn không người.
Có người thính lực tốt nghe được động tĩnh, quát lớn: “Ai đang lén lút ngoài kia!”
Chỉ thấy những tiếng bước chân truyền đến, từng nhóm người mặc áo đen xông vào, trong tay cầm đại đao sắc bén.
Thấy tình hình này, tất cả mọi người đều biết có chuyện xảy ra, rối rít hô lên: “Có thích khách.”
Có điều viện quân chưa kịp đến, thích khách đã hạ đao như sét đánh ngang tai, từng người từng người nối đuôi nhau đi gặp Diêm Vương.
Có vài người học được vài chiêu võ, có thể rút kiếm chống đỡ một hai chiêu nhưng thứ võ thuật này của họ căn bản không thể gánh nổi đám sát nhân này.
“Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Cũng có người vừa thay đồ đi ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen nơi đầu giường, nhất thời khiếp sợ không nói nên lời. Chưa đợi hắn nói gì, thích khách giơ đao chém một nhát, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Tình hình ở những nơi khác đều giống nhau, dòng chính Nhiếp thị và dòng thứ có dã tâm không một ai tránh khỏi.
Ngày hôm sau, tin này như mọc cánh bay đi khắp nơi.
Mấy kẻ may mắn không chết sợ đến mức tiểu ra quần, mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại, mừng vì vừa nhặt về một mạng.
Kinh hoàng, sợ hãi, vui mừng, tức giận...
Những cảm xúc phức tạp ấy gộp lại thành một khiến lòng người khó chịu, chân tay lạnh như băng.
“Các người nói xem... Chuyện này rốt cuộc là ai làm?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, sợ rằng nói ra sẽ đưa đến họa sát thân.
Một lát sau, một đệ tử Nhiếp thị lên tiếng: “Khả năng lớn là kẻ thù.”
Hắn trả lời xong rồi nhận lại hàng loạt ánh nhìn khinh bỉ.
Cuộc ám sát có quy mô này đến quá đột ngột, rõ ràng đối phương đã có dự tính từ lâu, sớm đã sắp xếp tai mắt ở quanh họ. Vì thế cuộc ám sát này mới có thể diễn ra nhanh chóng, gọn gàng sạch sẽ như vậy, căn bản không cho người ta có cơ hội gọi cứu viện thoát thân. Chỉ là kế hoạch nhất thời thì sao có thể làm được như vậy?
Ngoại trừ điểm này, những người bỏ mạng đêm qua đều có thân phận đáng để xem xét.
Kẻ bày ra kế hoạch này nhất định phải hiểu rõ thế lực của nội bộ Nhiếp thị, biết rõ thân phận, vị trí...
Nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ có một khả năng.
Đúng lúc ấy có người bất ngờ nói một câu: “Các người đừng quên, trước khi mấy người này chết đã xảy ra chuyện gì...”
Chuyện gì đã xảy ra? w●ebtruy●enonlin●e●com
Mọi người nghe mà mồ hôi tuôn như mưa, tin Nhiếp Lương qua đời vừa truyền đến, ngay đêm hôm đó đã có một nhóm người uy hiếp cha con Nhiếp Lương phải bỏ mạng. Không chỉ nội bộ Nhiếp thị, một vài thế lực phụ thuộc vào Nhiếp thị cũng bị cảnh cáo. Số lượng lớn đến nhường nào, không thể tưởng tượng được.
“Không phải... Nhiếp Quang Thiện đã chết rồi ư? Chẳng lẽ đây chỉ là tin giả để lừa người?”
“Có lẽ không phải gạt người, các người quên rằng bên cạnh Nhiếp Quang Thiện còn vài kẻ tay sai hết mực trung thành sao? Nhiếp Quang Thiện bố trí kỹ càng, xuống tay tàn nhẫn, dọn đường cho con trai hắn, có lẽ trước khi chết hắn đã dặn dò tay sai dọn dẹp một loạt chướng ngại này...”
Những người chết đêm qua nào có ai là kẻ chịu an phận thủ thường?
Có kẻ thấp giọng hoảng hốt nói: “Hắn, hắn không sợ có người tạo phản à?”
Chỉ một đêm sát hại biết bao người Nhiếp thị như vậy, Nhiếp Lương không sợ bọn họ tạo phản ư?
Dĩ nhiên Nhiếp Lương không hề sợ, lần thanh trừ này hắn đã quét sạch tai họa ngầm trong nội bộ Nhiếp thị, một lần nữa thu hồi lại những quyền lợi từng bị phân tán. Chỉ cần Nhiếp Thanh không hồ đồ u mê, có mấy người Vệ Ưng bên cạnh phò trợ, nhất định cậu có thể bảo vệ Nhiếp thị.
Dĩ nhiên, Nhiếp Lương không có ý muốn đội cái nồi sát hại trưởng bối trong dòng tộc này.
Để ai cõng cái nồi này, Nhiếp Lương đã tính toán chu toàn.
“Tử Thuận, hôm nay Nhiếp Dương đã yên phận rồi chứ?”
Vệ Ưng thấp giọng nói: “Mấy ngày nay không có động tĩnh gì cả, không lộ ra sơ hở gì. Nếu không nhờ chủ công, có lẽ bọn ta cũng không biết Nhiếp Dương có thể che giấu sâu như vậy. Mưu tính đến vậy, e rằng vẫn còn nhiều điều toan tính, không biết hắn còn tung ra chiêu gì...”
Để bảo đảm, Nhiếp Lương để Vệ Ưng đón Nhiếp Thanh lên tiền tuyến, Nhiếp Thanh lại đưa Nhiếp Dương theo cùng.
Nhiếp Lương không hề phòng bị đứa cháu Nhiếp Dương này.
Hắn đã sớm điều tra Nhiếp Dương, đứa bé này không có gì để hoài nghi, vừa nhát gan vừa không có điểm nào gây hại, ở bên cạnh con trai cũng không sao.
Nhưng sau đó, ác mộng của Nhiếp Dương cảnh báo để Nhiếp Thanh tránh được cuộc truy sát của Khương Bồng Cơ lại khiến Nhiếp Lương hoài nghi.
Nhiếp Lương không tin quỷ không tin thần, thứ mang thần sắc ma quỷ lại trùng hợp như vậy đem đến cho hắn nỗi nghi hoặc rất lớn, Nhiếp Thanh lại tin tưởng Nhiếp Dương, điều này lại càng khiến Nhiếp Lương sinh nghi. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn phái người âm thầm điều tra Nhiếp Dương. Vì Nhiếp Dương bị Nhiếp Thanh dẫn lên tiền tuyến, ở nhà chỉ có tùy tùng trông chừng, phái vài người đến lục soát, nhanh chóng phát hiện ra trong thư phòng của Nhiếp Dương có một gian mật thất khả nghi.
Bên trong mật thất có một hộp gấm nhỏ, đặt vài chiếc bình ngọc, bên trong chứa thuốc độc dạng bột...