[Ngươi... Rốt cuộc ngươi nói vậy là có ý gì?]
Âm thanh của Nhiếp Dương mang theo sự run rẩy, ngắc ngứ giống như tờ giấy nhám bị chà xát trên mặt thủy tinh, thấp thoáng còn mang theo vài phần chống cự.
Hệ thống lại không buồn nhiều lời với Nhiếp Dương, trái tim của thằng nhóc này đến cùng là đen tới đâu, hệ thống còn không biết à?
Lúc này lại giả vờ không nỡ, thế thì từ trước đến giờ cậu ta đang làm gì?
Hệ thống chế giễu, nói: [Ký chủ, ngươi không biết là bây giờ ngươi giả vờ làm thánh mẫu đã quá muộn, quá ghê tởm rồi à? Quên mất, ngươi đâu có biết cái gì gọi là “thánh mẫu”, “thánh mẫu” chính là người tốt quá mức, thật ra Nhiếp Thanh đã gần tới mức ấy rồi. Còn ngươi? Kiếp sau ngươi vẫn không có duyên với từ này đâu. Xét lòng người đen tối, hệ thống cũng không dám so với ngươi. Vừa rồi ta nói vậy là có ý gì, ngươi có dám mò ra cái lương tâm vốn không tồn tại của ngươi mà nói không hiểu?]
Những lời này của hệ thống đầy vẻ trào phúng đâm chọc, Nhiếp Dương nghe thấy mà sắc mặt lúc xanh cũng trắng.
Xét về tư tâm, Nhiếp Dương không có mấy cảm tình với Nhiếp Thanh, nhưng cũng không tàn nhẫn tới trình độ này, cậu ta định sẽ để cho đối phương một mạng sống. Có điều hệ thống còn ác hơn cả cậu ta, định hoán đổi thân phận của hai người. Sau đó, Nhiếp Thanh sẽ gánh thay Nhiếp Dương, chết trong tay của phụ thân Nhiếp Lương và nhạc phụ Vệ Ưng. Cái chết như thế này... Đừng nói tới bản thân Nhiếp Thanh, tới Nhiếp Lương cũng phải tức giận tới mức bỏ lên từ địa ngục.
Nhiếp Dương tê liệt ngồi đó do dự một lúc lâu, cậu ta hơi chán nản hỏi: [Ngoài cách đó, không còn cách nào khác à?]
Hệ thống nói: [Ta chỉ có một cách làm tốt như vậy thôi, ha ha, dùng hay không là tùy ngươi, quá thời gian thì sẽ không dùng được nữa.]
Nhìn ánh nến bập bùng, Nhiếp Dương bỗng chốc bật cười ngốc nghếch, giống như đã bỏ xuống được gánh nặng nào đó, hoàn toàn rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
[Ta hiểu rồi, vậy ngươi định để ta làm thế nào?]
Cậu ta nên biết từ sớm, hệ thống vốn không có ý tốt, sớm hay muộn gì cũng sẽ kéo cậu ta vào hoàn cảnh không thể quay đầu, hiện giờ hối hận đã muộn rồi.
Nhiếp Dương đã bị Nhiếp Lương đẩy vào đường cùng, nếu cậu ta không chọn sử dụng đề nghị của hệ thống, căn bản cậu ta không phá được tử cục.
Nếu như cậu ta nhân từ với Nhiếp Thanh thì tức là tàn nhẫn với chính mình, mấy năm mưu tính cùng hy sinh đều thành công dã tràng. Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Dương vẫn lựa chọn bản thân mình. Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, vào lúc tất yếu đừng nói là một vị anh họ, tới cha mẹ ruột, anh em ruột còn có thể bỏ được.
Nhiếp Lương âm thầm tàn sát mấy chú bác, kê đơn cho Nhiếp lão thái gia để lão ta trở nên bại liệt si ngốc, không phải tàn nhẫn ác độc hay sao?
Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền tới những âm thanh rất nhỏ, cảnh báo kêu vang trong đầu Nhiếp Dương, ánh mắt tỏa ra vài phần hung ác.
“A Dương, bây giờ đệ vẫn chưa ngủ à?”
Tiếng bước chân quen thuộc truyền tới, tiếng nói trong trẻo của Nhiếp Thanh đã trở nên khàn khàn vì khóc tang, nhưng ý cười trong giọng nói lại vẫn không ít hơn trước đây.
Nhiếp Dương nhanh chóng điều chỉnh lại thần thái, khôi phục dáng vẻ ôn hòa vô hại, đứng dậy ra ngoài đón.
“Sao huynh trưởng lại tới đây thế?”
Nhiếp Thanh nói: “Ta nghe binh lính nói hai ngày nay đệ vẫn chưa ăn gì, nên vi huynh bảo nhà bếp làm cho đệ một ít thức ăn chay lót dạ mang tới đây. Mấy ngày hôm nay đệ túc trực bên linh cữu của phụ thân, đệ cũng mệt mỏi rồi, cho dù ăn uống không ngon miệng thì ít ra cũng phải ăn chút gì lót dạ đi chứ... A Dương?”
Cậu là một huynh trưởng hay nói dông dài, một khi đã mở miệng thì sẽ không kết thúc, chờ tới khi cậu nhận ra Nhiếp Dương mất tập trung, bèn không nhịn được tỏ vẻ quan tâm.
“Không, không có gì... Chỉ là, bây giờ tiểu đệ thật sự không có khẩu vị...”
Nhiếp Dương âm thầm nhếch miệng, đâu phải cậu ta không chịu ăn gì vì túc trực bên linh cữu đâu, rõ ràng là bởi vì Nhiếp Lương âm thầm muốn lấy mạng cậu ta.
Nhiếp Thanh nghiêm túc nói: “Không có khẩu vị thì cũng ăn vài miếng đi, vi huynh thấy đệ gầy hẳn đi rồi.”
Nhiếp Dương không lay chuyển được cậu, bèn ăn vài miếng như nhai sáp.
Nhìn dáng vẻ không có chút đề phòng nào của Nhiếp Thanh, tâm trạng của cậu ta lại càng phức tạp hơn.
Nhiếp Thanh xem đi xem lại binh thư, Nhiếp Dương lại âm thầm hỏi hệ thống: [Biện pháp kia của ngươi là gì? Chẳng lẽ là đoạt xá mà mấy câu chuyện nói tới sao?]
Hệ thống lười biếng cười nói: [Không phải, thật ra ta cũng có thể làm được biện pháp mà ngươi nhắc tới, có điều rất mất sức. Đối với linh hồn mà nói, thân thể được sinh ra từ trong bụng mẹ mới là phù hợp nhất. Ngươi trao đổi hồn phách với Nhiếp Thanh, khả năng lớn nhất chính là hai người đều biến thành ma bệnh, bởi vì hồn và cơ thể không ổn định nên sẽ chết sớm. Biện pháp của ta là dịch dung, loại dịch dung này có thể hoàn toàn đổi bể ngoài của hai người thành dáng vẻ của người kia.]
Tâm trạng của hệ thống rất tốt, vậy nên mới nói nhiều chút.
[Ngươi và Nhiếp Thanh vô cùng thân thiết, sở thích của cậu ta, quan hệ với người khác, thói quen, cách nói chuyện... Ngươi đều biết hết, nếu như đóng giả cậu ta cũng không quá khó khăn, khả năng bị phát hiện cũng sẽ rất nhỏ. Mặc dù Vệ Ưng là nhạc phụ của Nhiếp Thanh, nhưng tiếp xúc cha vợ với con rể của hai người cũng không nhiều lắm, không hiểu biết được nhiều. Chỉ cần ngươi không phạm phải sai lầm ngu xuẩn trí mạng thì cho dù trong lòng Vệ Ưng có nghi ngờ, cùng lắm cũng chỉ nghĩ là do cái chết của phụ thân thôi. Ngươi không cảm thấy biện pháp này quả thực rất tuyệt hay sao? Chiếm lấy thân phận của Nhiếp Thanh, ngươi chính là thiếu chủ danh chính ngôn thuận, tất cả đều sẽ dễ như trở bàn tay.]
Thật ra nghĩ lại, kế sách trước đây của Nhiếp Dương là vô dụng.
Nếu như Nhiếp Dương nhân lúc Nhiếp Thanh vẫn còn nhỏ, tính cách chưa vững vàng liền chiếm lấy thân phận của cậu thì đâu còn cần phải ám toán Nhiếp Lương?
Thủ đoạn của hệ thống có thể khiến cho con đường vốn gập ghềnh trở nên bằng phẳng, người bình thường không thể làm được.
Nhiếp Dương nghe xong thì nở nụ cười khổ.
Quả thật là dễ như trở bàn tay, đồng thời sự kiêng kỵ của cậu ta với hệ thống cũng tăng thêm một chút. Đối với Nhiếp Dương mà nói, hệ thống, Nhiếp Lương đều là lưỡi kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu cậu ta, khác biệt ở chỗ, thanh kiếm Nhiếp Lương này sắp hạ xuống rồi, họa sát thân gần trong gang tấc, còn hệ thống thì không biết bao giờ. Nguồn : Vietwriter.vn
Bọn họ đều là kẻ địch!
Nhiếp Dương không phải người cam tâm để người khác sai bảo, cho dù hệ thống có dùng vũ lực ép cậu ta đi vào khuôn khổ, thì tâm tạo phản của cậu ta vẫn ở đó.
Một canh giờ trôi qua, Nhiếp Thanh chuẩn bị rời đi, Nhiếp Dương giữ cậu lại.
“Đã không còn sớm nữa rồi, nếu huynh trưởng không ngại thì ngủ lại đi.”
Nhiếp Thanh cười nói: “Cũng được, huynh đệ chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện buổi đêm.”
Bọn họ huynh đệ tình thâm là chuyện khiến Vệ Ưng phiền lòng nhất, hắn biết rõ Nhiếp Dương có vấn đề lại không thể nói cho con rể biết.
May mà xung quanh Nhiếp Dương đều là tai mắt ngầm, nếu cậu ta dám có hành động gì lạ, kết cục chờ đợi cậu ta chính là đầu lìa khỏi thân.
Thời gian trôi qua, bảy ngày để tang của Nhiếp Lương đã trôi qua trong nháy mắt, Nhiếp Thanh là đích trưởng tử nên cậu ta phải đưa linh cữu về quê, để cho Nhiếp Lương có thể lá rụng về cội.
Vệ Ưng nói: “Tiền tuyến vẫn có thể kéo dài thêm một chút nữa, thiếu chủ cứ yên tâm đi, đợi tới khi hậu sự của tiên chủ xong xuôi cả rồi, chúng ta lại báo thù cho tiên chủ.”
Nhiếp Thanh lại hơi chần chừ: “Phụ thân đi về cõi tiên, không biết tình hình trong tộc đang thế nào rồi... Lần này trở về, e là lại có một hồi mưa máu gió tanh...”
Vệ Ưng nói: “Trước khi tiên chủ qua đời đã sắp xếp ổn thỏa hết cả rồi, thiếu chủ không cần suy nghĩ nhiều đâu.”
Nhiếp Thanh không ngờ phụ thân đã lo nghĩ tới cả chuyện này rồi, trong lòng cậu lại dâng lên nỗi chua xót khôn kể, hốc mắt ửng đỏ.
“Đúng rồi, thần muốn mượn một người của thiếu chủ.”
“Ai thế?”
Vệ Ưng nói: “Nhiếp Dương.”
“Nhạc phụ muốn mượn A Dương để làm gì? Bình thường đệ ấy vô cùng lười biếng nhàn hạ, nếu như nhạc phụ muốn đệ ấy làm chuyện gì đó, đừng có quá kỳ vọng thì hơn.” Nhiếp Thanh cười nói: “Cũng may là đệ ấy tuổi còn nhỏ, thiên phú cũng không tệ, trải nghiệm nhiều hơn, sau này cũng có thể ở thành nhân tài một mình đảm đương một cõi. Nhạc phụ dạy bảo đệ ấy nhiều vào.”
Vệ Ưng nghe xong thấy dạ dày hơi đau âm ỉ, đồng thời, hắn cũng đề phòng nhiều hơn. Tâm tư của tên nhóc Nhiếp Dương này quả thực là thâm trầm như biển, mặc dù Nhiếp Thanh có chút trong sáng mơ mộng, nhưng cậu cũng không hề ngu xuẩn, cậu ta có thể che mắt được Nhiếp Thanh, còn có thể tạo ra mối quan hệ tốt đến như vậy, có thể thấy được người này biết diễn tới chừng nào.
“Cũng chỉ là vài chuyện nhỏ thôi...” Vệ Ưng cười nói: “Nếu như thiếu chủ coi trọng cậu ta tới vậy, thần cũng phải để ý nhiều hơn để ‘đối đãi’ với cậu ta cho cẩn thận.”