Đối mặt với sự im lặng của người đàn ông nọ, Khương Bồng Cơ bỗng nhiên bật cười hỏi tiếp: “Vấn đề này khiến ngươi khó trả lời lắm sao?”
Người đàn ông nọ chắp tay ngượng nghịu cười nói: “Không phải … tiểu nhân vốn dĩ không biết ăn nói, cũng chỉ học được mấy chữ, là kẻ thô thiển... nào đã được gặp người lương thiện như lang quân bao giờ? Này là do nhất thời căng thẳng quá nên không biết phải nói gì.”
Nói xong câu đó, lòng bàn tay của người đàn ông nọ đã rịn mồ hôi, cái cảm giác bị người khác nhìn thấu thân phận này vẫn mãi không xóa đi được.
Khương Bồng Cơ hất cằm về phía cái ghế gấp bên cạnh mình nói: “Ngồi xuống đi, không có chuyện gì thì nói chuyện với ta một lúc.”
Nhìn cái ghế gấp nho nhỏ rồi nhìn lại cái dáng người to lớn của mình, người đàn ông nọ có chút thấp thỏm. Ông ta cố gắng nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống, cơ bắp gồng lên, căng cứng trông đến khổ sở.
Thấy hành động của ông ta, Khương Bồng Cơ cười phá lên, người đàn ông nọ thấy thế liền giật bắn bật dậy khỏi cái ghế.
“Không cần phải căng thẳng thế đâu, ngươi chẳng nói ta là Bồ Tát sống còn gì, Bồ Tát sống có hại ai bao giờ đâu, đúng không?”
Bởi vì sự hạn chế về tuổi tác, cơ thể của Khương Bồng Cơ vẫn chưa bắt đầu phát triển, giọng nói của cô vẫn có vẻ non nớt của trẻ con. Nhưng cô cố ý tỏ ra ôn hòa không những không khiến người đàn ông nọ bớt căng thẳng, mà còn khiến thần kinh ông ta căng lên như dây đàn, đây chính là trực giác của một võ tướng.
“Lang quân nói đùa rồi, ngài... đáng yêu thế này... làm sao có thể... hãm hại người khác?” Người đàn ông nọ căng thẳng đến mức nói lắp, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, trán cũng bất giác rịn hồ hôi, hai tay không thể khống chế được mà run rẩy.
“Cái đó thì chưa chắc.” Khương Bồng Cơ cúi xuống nhặt một cục đá lên ném về phía mặt sông, hòn đá nhảy trên mặt nước liêp tiếp ba lần rồi mới chìm xuống, “Ta nghe phụ thân nói, họ hàng nhà ta ở quận Mạnh sinh được một đứa con trai rất đáng yêu. Là con trai mà có lại tướng mạo như con gái, nếu cho ăn mặc như con gái thì còn xinh hơn cả con gái nữa, ngươi đã từng nghe chuyện này chưa?”
Người đàn ông nọ giật thót, ông ta không chỉ cố gắng đè nén ngọn lửa thù hận đang cháy lên trong lòng mà còn phải khống chế biểu cảm trên mặt mình để tránh bị lộ. Ông ta nói bằng giọng khô khốc, “Tiểu nhân hiện giờ chỉ là một kẻ lưu lạc không có nhà để về, ăn còn bữa đói bữa no, nào đâu có cơ hội nghe ngóng chuyện của quý nhân.”
“Hóa ra là chưa nghe nói bao giờ. Tiếc thật, ta định nói là có lẽ ngày nào đó ngươi cũng có thể gặp được hắn ta đấy.” Khương Bồng Cơ tỏ vẻ đáng tiếc lắc đầu.
Câu nói sau cùng của cô khiến cho hai bàn tay của người đàn ông nọ bỗng siết chặt lại, đôi môi dày không khống chế được mà mấp náy.
Khương Bồng Cơ vờ như không thấy vẻ lạ lùng trên gương mặt của ông ta, một tay chống cằm, một tay nhặt đá ném trên mặt nước.
“Ta vốn nghĩ này chỉ là chuyện đùa thôi, con trai làm sao mà mềm mại xinh xắn được như con gái. Không ngờ, hai hôm trước gặp được người thật, dáng vẻ đó quả đúng là còn đẹp hơn cả tiên trên trời.”
Trong lòng người đàn ông lúc này đang rối bời, vừa nơm nớp lo bị Khương Bồng Cơ phát hiện ra thân phận, lại vừa vui mừng vì tìm được tung tích của Mạnh Lượng. Kèm theo đó là ngọn lửa hận thù đang cháy rừng rực suýt chút nữa khiến ông ta mất kiểm soát… nhưng sau cùng ông ta vẫn khôi phục được lý trí.
Đây là quận Hà Gian, nếu người trước mặt ông ta là con trai của Liễu Xa, thì ông ta cũng không thể làm gì đối với cậu ta. Mạnh Lượng lại đang ẩn núp trong Liễu phủ, đây quả thật là một chuyện khó xử lý. Nếu như ông hành động lỗ mãng e rằng sẽ mang đến họa sát thân cho bản thân và các anh em.
Giọng ông khàn đi, khó nhọc nói, “Tiểu nhân sợ …”
“Sợ cái gì?” Khương Bồng Cơ đưa tay vỗ vào vai trái của người đàn ông nọ, thong thả nói, “Ngươi có thể đến đây ngắm Bồ Tát sống chỉ vì tò mò, tại sao lại không tò mò với vị mĩ nhân còn đẹp hơn cả tiên trên trời kia?”
Người đàn ông nọ đần mặt ra.
***
Hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ, nên Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha ngồi câu cá cách đó mười mấy mét không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng dù không nghe thấy, thì cả Kỳ Quan Nhượng lẫn Từ Kha đều có thể đoán được đại khái nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ...
“Đúng là toát mồ hôi thay cho vị Đô úy kia, Lan Đình lại bắt đầu đùa cợt người khác rồi.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn thẳng về phía trước, không ngoái lại lần nào, trông như đang rất nghiêm túc ngồi câu cá.
Từ Kha cũng muốn phỉ nhổ theo Kỳ Quan Nhượng, nhưng Khương Bồng Cơ là cấp trên của cậu ta, hơn nữa lại còn có cái tai siêu thính.
“Sao ngài lại biết người đó chính là Đô úy mà lang quân đang tìm?” Từ Kha nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve, chỉ để mình Kỳ Quan Nhượng nghe thấy.
“Cho dù không phải là vị Đô úy kia thì cũng là tùy tùng bên cạnh ông ta. Nếu không… lang quân nhà cậu đã không cười như thể một con mèo muốn vờn chuột mà vẫn còn cố tỏ ra mình hiền lành…”
Tự dưng ân cần, không phải giặc thì cũng là cướp.
Từ Kha im lặng, Kỳ Quan Nhượng nói không sai, lang quân nhà cậu không thích làm những cái chuyện nhàm chán, phí thời gian. Nhưng một khi mà cậu ấy đã tỏ ra có hứng thú thì chỉ có thể chứng minh một điều, đối phương mang lại lợi ích cho cậu ấy, đáng để cậu ấy lãng phí thời gian đi trò chuyện xã giao.
“Ngoại trừ điều đó ra thì Kỳ Quan lang quân không có phán đoán của riêng mình sao?”
Cho dù biết Kỳ Quan Nhượng là người mà lang quân nhà mình ngắm trúng, nhưng cậu ta vẫn muốn thử xem tài năng của người này như thế nào.
Kỳ Quan Nhượng cũng không nổi giận vì sự khiêu khích của Từ Kha, trong đôi mắt của anh ta lóe lên nét đùa cợt.
“Cậu không chú ý đến việc người đàn ông đó dám ngồi cạnh lang quân nhà cậu sao?”
Nếu như là lưu dân* chạy nạn thì làm gì có gan mà ngồi cạnh quý tử sĩ tộc như thế.
*Lưu dân: chỉ những người dân vì quê hương xảy ra hạn hán, lũ lụt, chiến tranh mà chạy khỏi nơi mình sinh sống.
Nghe Kỳ Quan Nhượng nói vậy, Từ Kha liền ngẩn ra. Cần câu trong tay cậu ta khẽ động khiến con cá sắp cắn câu thấy động liền hoảng sợ bơi đi mất.
Một lúc sau, Từ Kha mới hậm hực móc mồi mới vào cần câu, thấp giọng nói chuyện tiếp.
“Năng lực quan sát của Kỳ Quan lang quân quả thật khiến người khác phải kính nể. Bây giờ Kha mới hiểu ra vì sao lang quân lại vừa ý Kỳ Quan lang quân đến thế.”
Kỳ Quan Nhượng mím môi nói: “Ta nghĩ, có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên Lan Đình đã đoán ra được thân phận của người đó rồi.”
“Hửm?”
Kỳ Quan Nhượng nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Đôi mắt của Lan Đình ấy à… nếu không có chuyện gì thì đừng có nhìn vào mắt cậu ấy, rất đáng sợ đấy.”