Lúc trước cũng nói rồi, thủy vực ở Chương Châu rất phát triển nên thủy phỉ hoành hành.
Đám thủy phỉ này làm cướp đã nhiều năm, trông giống xuất thân sơn dã nhưng trên thực tế lại cấu kết với quan viên của các quận huyện để chia chác lợi ích.
Nếu không phải như vậy, năm đó Dương Kiển thanh trừng đám thủy phỉ cũng không khó khăn như thế.
Dĩ nhiên, loại quan hệ này không thể đưa ra ánh sáng được, chỉ có thể âm thầm qua lại mà thôi.
Để việc làm ăn của gia tộc không bị ảnh hưởng, một số sĩ tộc cũng dây dưa làm ăn với bọn thủy phỉ, thậm chí trong trại của bọn chúng còn có tai mắt của bọn họ nằm vùng. Đám người Dương Tư điếu ngư chấp pháp, tiêu diệt không ít thủy trại, chiêu hàng được rất nhiều thủy phỉ trẻ tuổi khỏe mạnh, trong đó có cơ sở ngầm.
Sĩ tộc thông qua những cơ sở ngầm này gửi thông điệp hữu nghị đến đám người Phù Vọng, hy vọng có thể “kết được mối thiện duyên”.
Mấy người Phù Vọng không cần nghĩ cũng biết những kẻ này không đáng tin cậy, không biết đây là bọn họ tự hành động hay là được Dương Đào gợi ý.
Phong Chân là nhân sĩ quận An Sơn ở Chương Châu, bản thân lại là con cháu sĩ tộc, anh ta am hiểu rất rõ chiêu trò này.
Anh ta nói: “Chỉ là có ý dò xét thôi. Bất luận là chủ công có thể đánh hạ được Chương Châu hay không thì đối với bọn họ đều có chỗ tốt cả.”
Nếu như Khương Bồng Cơ đánh hạ được Chương Châu, bọn họ “xếp hàng” trước dĩ nhiên sẽ có ưu thế hơn, dù chỉ có ba phần tình cảm cũng tốt.
Nếu như Khương Bồng Cơ thất bại, bọn họ cũng không thể hiện rõ ràng hành động “xếp hàng” nên Dương Đào cũng không thể tìm bọn họ tính sổ được.
Có một thì có hai, mấy ngày liên tiếp nhận thư từ mấy nhà gửi đến, Dương Tư không nhịn được châm biếm giễu cợt.
“Dương Đào còn chưa ngã xuống đâu, thế mà bọn họ đã đứng ngồi không yên rồi, một chút lòng trung thành cũng không có.”
Phong Chân lắc đầu nói: “Đây chẳng qua là bản năng tìm lợi tránh hại của bọn họ mà thôi.”
Phù Vọng cũng nói: “Những kẻ ti tiện bỉ ổi như thế, không thể tin.”
Dẫu sao Chương Châu cũng là địa bàn của Dương Đào, ai mà biết trong số những người trông có vẻ sẽ đầu hàng này có người nằm vùng của anh ta hay không?
Hoài nghi thì hoài nghi nhưng thư thì vẫn phải nhận, nếu không, so với việc đẩy người qua cho Dương Đào thì thái độ mập mờ này vẫn hơn.
Một số sĩ tộc thấy “thông điệp hữu nghị” mình gửi đi không có hồi đáp ngay nên trong lòng hơi hốt hoảng.
Lúc này, Phù Vọng dẫn binh tấn công Đãng Phòng ở phía Nam Chương Châu, Tề Khuông phụ trách thủy quân, chia binh làm hai ngả, vào bằng cả đường thủy.
Đãng Phòng là một địa phương nhỏ, do có ưu thế địa lý là đường thủy thuận lợi từ Nam ra Bắc nên buôn bán phát triển khá mạnh, số người qua lại rất nhiều.
Đãng Phòng coi như là một trong những cửa ngõ của Chương Châu, bởi vì có đường thủy thông suốt từ Nam ra Bắc nên có ưu thế rất lớn về quân sự.
Huyện lệnh ở đây họ Hạ, xuất thân từ một gia tộc giàu sang quyền thế ở địa phương, hắn thấy đại quân Phù Vọng khí thế to lớn, lúc này cả người toát mồ hôi lạnh.
Phong Chân cẩn thận suy nghĩ một chút, cười nói: “Người này là loại không có chủ kiến, nhìn sắc mặt người khác rồi hành sự, tính tình nhát gan, tướng quân không ngại thì cứ hù dọa hắn một trận.”
Phù Vọng nhìn sang Phong Chân: “Dọa hắn như thế nào?”
Phong Chân nói: “Âm thầm gửi một bức mật thư, ra lệnh bọn họ trong vòng ba ngày phải mở cửa thành đầu hàng, nếu không chúng ta sẽ tàn sát toàn thành.”
Dương Tư liếc Phong Chân một cái, tên nhóc này nói thật ư?
Bất kể là ở thời đại nào, tàn sát cũng đều bị người khác lên án, không thể tùy tiện nói ra.
Phù Vọng lắc đầu nói: “Không được, nếu chuyện này truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ gây tổn hại cho danh tiếng của chủ công.”
Phong Chân nói: “Chẳng qua chỉ là hù dọa người một chút thôi, chứ không động binh tàn sát thật, tướng quân phải nghĩ thoáng lên mới được.”
Mắt Dương Tư trợn ngược lên, gã giễu cợt: “Phong lãng tử, huynh mà lại đưa ra cái ý kiến không đáng tin chút nào như thế này á?”
Phong Chân nói: “Huynh không biết rồi, Đãng Phòng đâu phải thế lực tay chân cũ của Dương Kiển, không ít nhà giàu trong vùng còn có chút mâu thuẫn không lớn không nhỏ với Dương Kiển nữa cơ. Năm đó, Dương Kiển dẫn binh đi trừng trị lũ thủy phỉ, tra ra mấy hộ nhà giàu ở Đãng Phòng có cấu kết làm ăn với chúng. Nếu không phải có người cực lực ngăn cản, e là Dương Kiển đã giết sạch bọn họ rồi. Nếu đã biết rõ không có khả năng thủ thành, bọn họ sẽ không đánh cược tính mạng vì Dương Đào mà cố sống cố chết phòng thủ Đãng Phòng đâu. Nếu có thể gươm chưa dính máu mà đã chiếm được chỗ này, ít nhiều cũng có tác dụng gây kinh sợ. Hơn nữa cũng là sự khích lệ cực lớn với sĩ khí quân ta.”
Dương Tư nói: “Mọi chuyện luôn có ‘ngộ nhỡ’.”
Phong Chân nói: “Nếu bọn họ không chịu đầu hàng, vậy đành phải dùng binh để mở cửa thành của Đãng Phòng thôi, sau đó lại đổ tin đồn tàn sát cho huyện lệnh thủ thành là được. Nói rằng hắn sợ uy thế của quân ta và lo sợ người dân bỏ trốn nên mới cố ý tạo tin đồn nhảm bôi nhọ danh tiếng của chủ công, nói vài câu là xong chuyện.”
Sách sử đều là do người thắng viết, người thất bại không có quyền phát biểu.
Dương Tư nghe xong thì có biểu cảm “một lời khó nói hết”.
Gã hướng về phía Phong Chân chắp tay, quái gở nói: “Tại hạ xin bái phục.”
Trình độ “mặt dày” của Phong lãng tử gần như có thể sánh ngang với chủ công rồi, gã thua.
Phù Vọng tiếp nhận ý kiến của Phong Chân, gửi đi một bức mật thư.
Khi Hạ huyện lệnh thấy được thư uy hiếp của Phù Vọng, hai chân lập tức mềm nhũn.
Theo những gì viết trong chiến thư, Phù Vọng dẫn đại quân tám mươi nghìn người nhắm thẳng đến Đãng Phòng, nếu bọn họ không biết điều, đại quân tám mươi nghìn người chỉ cần một người một cước cũng có thể san bằng Đãng Phòng. Nếu hắn vẫn ngoan cố dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự thì hậu quả chính là dùng toàn bộ tài sản và tính mạng của người dân trong thành để bồi thường.
“Chuyện... chuyện này nên làm thế nào cho phải đây? Binh lực trong thành chỉ có tám nghìn, làm sao đánh thắng được tám mươi nghìn quân của người ta?”
Hạ huyện lệnh quả đúng như những gì Phong Chân nói, hắn là người nhát gan sợ sệt, vào thời khắc mấu chốt mà vẫn không có chủ kiến.
Năng lực thủy chiến của binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ như thế nào, người đời không biết nhưng khả năng công thành là số một.
Phụ tá hỏi: “Chính Trạch Công bên kia không phái viện binh đến ạ?”
Hạ huyện lệnh sốt ruột đến độ mồ hôi nóng toát ra, không nhịn được oán hận nói: “Binh mã dưới trướng Dương Đào không đủ, thiếu hụt khắp nơi, làm gì còn chú ý đến Đãng Phòng? Thư cũng đã gửi đi rồi, nhưng viện quân sớm nhất cũng phải bảy, tám ngày nữa mới đến nơi. Chúng ta làm sao chống nổi sự tàn phá của lũ súc sinh kia?”
Dương Đào cũng có nỗi khó xử của mình, nhưng Hạ huyện lệnh sẽ không thông cảm cho anh ta, trái lại còn một bụng oán giận.
“Ngươi nói xem... có thật là đám người Phù Vọng sẽ thật sự tàn sát cả thành không?”
Phụ tá nói: “Chuyện này khó nói, Liễu Hi bị Nhiếp thị kiềm chế, hơn nửa binh lực bị kẹt ở phía Bắc, Phù Vọng dẫn binh tấn công Chương Châu đã được một khoảng thời gian khá dài rồi mà đến giờ vẫn chưa có đóng góp gì. Nếu tàn sát thành này để uy hiếp bốn phương thì khi Phù Vọng mang binh tấn công xuống phía Nam sẽ không gặp nhiều trở ngại lắm đâu.”
Trên dưới Chương Châu cũng không hề đồng lòng, sĩ tộc có ý định của riêng mình, nhìn thấy tình thế không ổn thì có thể sẽ “đi ăn máng khác” ngay.
Nếu tàn sát để tỏ rõ thực lực của phe mình, nói không chừng thật sự có thể uy hiếp được những huyện thành dọc đường chủ động ra đầu hàng. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hạ huyện lệnh vừa nghe câu này lại càng hốt hoảng hơn.
Phụ tá lại nói: “Tình thế hiện giờ là gió thuận hay là gió ngược, đại khái có thể nhìn ra được. Hai phe chư hầu thực lực mạnh yếu ra sao đã rõ ràng. Binh mã của Liễu Hi rất mạnh, chiến lực của thủy quân cũng không tầm thường. Nhìn sang Dương Đào, hao phí quá nhiều binh lực trong vụ liên minh Nam Thịnh, bây giờ làm gì còn dư sức mà đấu với Liễu Hi nữa? Theo ta thấy, cho dù lo lắng cho an nguy của dân chúng trong thành, huyện lệnh cũng cần phải thận trọng cân nhắc bức chiến thư kia.”
Đãng Phòng có vững chắc hơn nữa cũng không so được với những thành trì và quan ải mà Khương Bồng Cơ đánh chiếm dễ như bỡn lúc trước.
Bàn về binh lực thì lại chỉ bằng một phần mười của quân địch, ngay cả bóng dáng của viện quân cũng không thấy, kể cả bọn họ muốn cố sống chết để giữ thành cũng vô dụng.
So với tử thủ, dùng tính mạng dân chúng cả thành đền bù, chi bằng chủ động đầu hàng quân địch.
Hơn nữa...
Cha của Dương Đào và mấy hộ nhà giàu trong thành còn có mâu thuẫn, nói không chừng, người ta còn cố ý không gửi viện binh đến ấy chứ.