Khuôn mặt Vệ Từ lộ vẻ do dự, cho dù anh biết kế hoạch của ông lão Tôn Văn có thể thành công được, nhưng biến số trong đó rất lớn.
Từ trước tới nay, có bao nhiêu vụ lui quân giả lại trở thành sụp đổ thật vì có biến cố?
Binh lính sẽ không biết được tính toán của kẻ bề trên, bọn họ chỉ biết là bên ta bị quân địch đánh tới phải chạy trốn, tự nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của toàn thể.
Thứ như sĩ khí này không nhìn được cũng không sờ được, nhưng nó lại có tác dụng khi ở trên chiến trường.
Sĩ khí cao ngất, gà mờ cũng có thể đánh cho quân tinh nhuệ chạy đầy đất, sĩ khí xuống thấp, quân tinh nhuệ có trâu bò tới đâu cũng không bằng gánh hát lưu động của quân địch.
Vệ Từ không phản đối kế hoạch của ông lão Tôn Văn, nhưng anh chỉ muốn cố gắng hết sức để giảm những ảnh hưởng tiêu cực mà nó mang tới.
Kỳ Quan Nhượng thấy thế, bèn chọn một biện pháp trung lập nhất.
“Nhượng sẽ ở đây chỉ huy chống đỡ một lúc, hai người hãy đến tường thành thứ hai chuẩn bị sẵn sàng để đón địch.” Kỳ Quan Nhượng quyết đoán nói: “Nếu như đột ngột lui binh, binh lính sẽ nghĩ là chúng ta không địch lại quân Nhiếp. Nếu như trước đó là sắp xếp xong hết rồi, ảnh hưởng khi rút lui hẳn là sẽ được giảm xuống thấp nhất.”
Đương nhiên Vệ Từ không thể đồng ý, để lại một mình Kỳ Quan Nhượng ở lại chỉ huy, cho dù có rất nhiều đại tướng giúp đỡ, nhưng một mình anh ta cũng không thể bao quát được cả cuộc chiến.
Lúc này đã là lấy trứng chọi đá, nếu như Vệ Từ và Tôn Văn rời đi, áp lực của Kỳ Quan Nhượng sẽ rất lớn.
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu nói: “Việc này không nên chậm trễ, các ngươi mau chóng chuẩn bị đi. Nhìn tình hình này, có thể cửa thành sẽ kiên trì được một khắc nữa.”
Vệ Từ và ông lão Tôn Văn liếc nhìn nhau, không tiếp tục phản đối nữa.
Lúc này cũng không phải lúc để lãng phí thời gian, chậm trễ thêm một chút nữa thì sẽ là vô số mạng người.
“Người đâu...” Màu mắt của Kỳ Quan Nhượng tối đi, anh ta gọi binh lính, nói: “Lập tức phái người đưa những tảng đá còn thừa tới cửa thành.”
Thế công của quân địch mạnh mẽ, cho dù binh sĩ trên thành đã dùng hết sức để tiêu diệt những kẻ địch khiêng gỗ công thành, nhưng giết một đám thì lại có một đám tới thay vào, quân địch cũng dùng hết sức để yểm trợ. Khi hơn mười người khiêng gỗ công thành va vào cổng thành, Kỳ Quan Nhượng còn có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân run lên nhè nhẹ. Cho dù nguyên liệu chính của công thành là gỗ rất nặng, đồng thau cùng với thép luyện, nhưng nó cũng không thể chịu đựng nổi bạo lực chà đạp như vậy.
Nếu như cửa thành sớm muộn gì cũng bị phá, chẳng thà tranh thủ thời gian khiến quân địch khó thở.
“Quân sư, nếu như ngăn chặn cổng thành...”
Tướng lĩnh để lộ vẻ mặt chần chừ, hắn là một trong những người biết chuyện chủ công nhà mình nửa đêm mang binh ra ngoài đánh lén quân địch.
Nếu như chặn cửa thành lại, không chỉ là gây trở ngại cho quân địch, mà cũng gây trở ngại cho chủ công nhà mình trở về.
Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần phục tùng quân lệnh, không cần phải nghi ngờ ở đây, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, tự ta có tính toán.”
Tướng lĩnh mạnh mẽ ôm quyền nói: “Vâng, mạt tướng tuân lệnh!”
Dứt lời, hắn lập tức chia quân ra một bộ phận mang tảng đá tới ngăn chặn cửa thành, lấp kín khít lại. Cửa thành bị chặn lại, cho dù quân địch không ngừng dùng gỗ công thành va vào cổng thành, phá vỡ cổng thành, bọn họ muốn xông vào ải Trạm Giang cũng không dễ dàng, tính thử... chắc còn có thể kéo dài thêm một lúc nữa.
“Sao hai vị quân sư đã trở lại rồi? Chẳng lẽ ngoài chiến trường...”
Phong Nghi đang sắp xếp cho binh lính đưa binh khí thủ thành ra ngoài tiền tuyến, liếc mắt thoáng nhìn hai người Vệ Từ đang vội vàng đi tới, trong lòng cậu bỗng hồi hộp.
Vệ Từ nâng tay ngăn lời nói của Phong Nghi lại, nói đơn giản: “Cổng thành ngoài tiền tuyến vẫn chưa thất thủ.”
Ánh mắt Phong Nghi tràn ngập lo lắng, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, cậu cũng có thể nghe được tiếng động từ chỗ cổng thành. Bất cứ giây phút nào, cậu cũng lo lắng đề phòng, nhưng mà những gì cậu làm được là có hạn, chỉ có thể cố hết sức làm việc của mình, bận rộn nhưng cũng khiến bản thân cậu học hỏi được nhiều kinh nghiệm hơn.
Tôn Văn hỏi: “Lan Lan đâu?”
Phong Nghi nói: “Thương binh được đưa tới từ tiến tuyến rất nhiều, không khỏi hơi hỗn loạn, Tôn Lan đã giúp cháu chỉ huy di dời thương binh, đưa bọn họ tới doanh trại thương binh an toàn.”
Hai quân giao chiến, số lượng binh sĩ chết trên chiến trường cũng không nhiều, phần lớn các binh lính đều chết vì không được điều trị kịp thời.
Khương Bồng Cơ biết rõ điều này, tất nhiên cô phải sử dụng phương pháp để giảm bớt tỉ lệ tử vong.
Vì thế, cô đã chuyên môn lập ra một doanh trại chữa bệnh trên chiến trường. Binh sĩ ở doanh trại này cần phải học tập những kiến thức nhất định về cấp cứu, còn cần phải đi theo những binh lính bình thường học những kỹ xảo tác chiến, chức trách của bọn họ chính là chuyên di dời những thương binh đã không thể chiến đấu ở tiền tuyến nhưng vẫn chưa chết đi.
Kiến thức để chữa bệnh của họ không cần phải giỏi hơn quân y của doanh trại thương binh, nhưng họ phải biết làm thể nào để hạn chế tối đa khả năng thương binh bị tổn thương lần thứ hai trên đường di chuyển.
Kỹ xảo tác chiến của bọn họ không mạnh bằng bộ đội chiến đấu, nhưng cũng phải học cách để tự bảo vệ bản thân mình.
Nhưng binh sĩ trong doanh trại này căn bản là đứng ở giữa quân y và bộ đội tác chiến ở tiền tuyến.
Mặc dù họ không bằng trên nhưng lại hơn dưới, nhưng tác dụng của bọn họ lại không yếu hơn hai bộ đội kia, ở góc độ nào đó còn quan trọng hơn một chút.
Số lượng thương binh ở tiền tuyến tăng mạnh, khi di chuyển cũng rối loạn trật tự, nên Tôn Lan bèn chủ động xin đi giúp đỡ.
Tôn Văn nghe thấy vậy, ông vui mừng nhưng cũng có vài phần phiền muộn.
Ông cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, tất nhiên là biết doanh trại thương binh hậu cần là chỗ như thế nào, nhìn thì thấy là hậu phương lớn, nhưng cảnh tượng lại không khác gì địa ngục nhân gian. Trước đây, Tôn Lan còn chưa nhìn thấy giết gà bao giờ, đột nhiên nhìn thấy chỗ này, không biết có thể chấp nhận được không.
Tôn Văn rất coi trọng cháu trai, cho nên ông theo bản năng coi Tôn Lan thành một đứa trẻ, không nhận ra cháu trai của mình đã sớm trưởng thành rồi.
Chiến tranh có thể rèn luyện con người nhất.
Mới đầu, Tôn Lan chỉ giúp đỡ chỉ huy điều hành, sau đó nhìn thấy nhân lực không đủ, cậu còn giúp khiêng cáng, cõng thương binh, tới tới lui lui hàng chục chuyến, hàng trăm chuyến, xiêm y trên bả vai cũng bị dây thừng mài tới rách, da thịt trong lòng bàn tay cũng bị mài tới rộp lên. Trang phục vốn dĩ sạch sẽ cũng bị máu tươi của thương binh nhiễm đỏ, nhìn từ xa trông giống như một người máu vậy, nhưng trong ánh mắt lại thêm vài phần kiên nghị, đâu còn dáng vẻ ngày xưa?
Cậu bỗng nhiên nghe thấy tin tức hình như tiền tuyến sắp lui binh, nhất thời giống như bị sét đánh, hồn phách cũng như rời khỏi cơ thể rồi.
Ông nội Tôn Văn vẫn đang ở tiền tuyến, không biết ông hiện giờ đang thế nào rồi?
“Gia gia…”
Tôn Lan nhìn về phía ngọn lửa hừng hực bốc lên ở phía chân trời, trái tim cậu dường như đã co rút lại rồi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng bây giờ căn bản cậu không có thời gian để hỏi thăm tin tức về ông nội của mình, chỉ có thể cắn răng kiềm chế lại tất cả những lo lắng.
Doanh trại thương binh rộng lớn đang đầy những binh sĩ bị thương, có vài người may mắn, còn được nằm trên cáng hoặc trên chiếu, phần lớn các binh lính chỉ có thể nằm trên mặt đất, những người bị thương nhẹ hơn thì dựa vào nhau để bớt chiếm chỗ. Bởi vì số lượng quân y nữ binh có hạn, quân nhu để chữa bệnh cũng là lấy trứng chọi đá, rất nhiều binh lính chỉ kịp được rửa qua loa miệng vết thương, khâu lại, băng bó, còn lại thì mặc cho số phận. Nhìn như là những cách chữa bệnh thô thiển, nhưng đối với thời đại này mà nói thì đã là rất chu toàn rồi. Nhìn vào chỉnh thể, tỉ lệ tử vong của binh sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ là thấp nhất so với thời đại này rồi.
Nghe tiếng kêu rên của thương binh ở bên tai, Tôn Lan hít sâu một hơi, đột nhiên dâng lên nỗi xúc động trước nay chưa từng có.
Có điều, cậu nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Ông nội của cậu kỳ vọng rất nhiều ở cậu, hẳn là ông sẽ không cho phép cậu đi học y để làm thầy lang, Tôn Lan cũng không cảm thấy mình làm được. Cho dù y thuật có tốt, những bệnh nhân mà thầy lang có thể cứu chữa được trong một đời cũng có hạn, chẳng bằng sau này cố gắng làm quan phụ mẫu ở địa phương, tạo phúc cho nhân dân.