Phó tướng lộ vẻ mặt không đành lòng nhưng lại không thể làm được gì.
Vệ Ưng nói: “Nếu không khiến hắn tuyệt vọng, sau này sẽ còn có mâu thuẫn, nhân cơ hội này làm giảm nhuệ khí của hắn, để cho đầu óc hắn tỉnh táo lại một chút.”
“Nhưng... nhưng nếu như vậy, quân ta nhất định sẽ bị tổn thất.”
Vệ Ưng lạnh lùng nói: “Ngươi nói hiện tại tổn thất mấy trăm mấy nghìn người mà dạy cho hắn một bài học tốt hơn hay chờ lần tiếp theo tổn thất toàn quân mấy chục nghìn người tốt hơn?”
Những đạo lý này phó tướng đều hiểu, nhưng Vệ Ưng quả quyết rằng đây là phương pháp tốt nhất khiến hắn hơi khó chịu.
Nếu như...
Ài, nếu như tiên chủ Nhiếp Lương vẫn còn sống thì tốt rồi, loại chuyện như thế này nhất định sẽ không xảy ra.
Tuy mọi người có mâu thuẫn nhưng cũng không dám thể hiện rõ những ân oán cá nhân ra ngoài, nhưng bây giờ đang trong tình cảnh này, không biết tiên chủ ở dưới suối vàng có tức giận hay không. Hơn phân nửa là sẽ tức giận, lúc tiên chủ còn tại thế, quân sư Vệ Ưng chưa từng bị người ta nghi ngờ như vậy chứ đừng nói là lấy thế đè người.
Phó tướng nói: “Nếu tướng quân vẫn cứ u mê không tỉnh, không những không tỉnh táo lại, trái lại còn ghi hận quân sư thì phải làm sao?”
Vệ Ưng nói: “Mặc dù người nọ tùy hứng ngang ngược nhưng cũng không phải người không nói đạo lý. Cho hắn một bài học thì hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
Có một số người đầu óc có vấn đề, nếu không ném thẳng sự thật vào mặt đối phương thì hắn vẫn cứ cố chấp đâm đầu vào tường.
Sự thật chứng minh, có vài người chính là thiếu dạy dỗ, không bị nói thẳng thì không biết mình sai ở đâu.
Mặc dù đám người Kỳ Quan Nhượng rút lui nhưng không hề có dấu hiệu bại trận, rút quân cũng có trật tự, dù là tiến về phía trước hay là lui về phía sau đều thành thạo. Vị đại tướng kia phái binh truy kích, quân tới bao nhiêu là bị diệt bấy nhiêu, liên tục chém giết hơn nghìn tên địch, lòng quân chấn động rất lớn.
“Mẹ nó, lúc trước nghe Tử Hiếu nói Vệ Ưng là một người cực kỳ cẩn thận, sẽ không dễ dàng mắc câu, sao vào lúc này lại lỗ mãng như vậy?”
Kỳ Quan Nhượng đoán chắc Vệ Ưng sẽ không phái binh truy kích ngay lập tức cho nên rất thong thả mà rút lui.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại tính sai.
Nếu không phải cửa thành còn đang bị chặn, quân địch chỉ có thể dựa vào thang mây để leo lên tường thành thì truy binh đâu chỉ có bây nhiêu chứ?
“Vệ Ưng đã coi thường người khác quá mức rồi, có một tí truy binh như vậy mà cũng dám đuổi theo, thật sự cho rằng quân ta rút lui là do bị đánh bại tan tác à?”
Nếu như đại quân hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu thì hơn nghìn truy binh kia có bị chém cho tơi bời như thế không?
Lấy một ví dụ gần nhất, chủ công nhà mình trên trận đấu solo ở tiền tuyến, đánh một trận đã thành danh, “kỳ tích” đó khiến quân địch sợ ngây người, đánh tan hết ý chí chiến đấu còn lại của bọn chúng. Loại quân địch này còn ngu ngốc tới nỗi chạy cũng không dám chạy, hoặc là bọn chúng chỉ biết chạy mà không biết phản kháng nên dễ dàng bị giết.
Nhưng khi Kỳ Quan Nhượng xem xét lại bản thân thì anh ta cảm thấy anh ta không phù hợp với điều kiện như trên mà.
“Quân sư, không chừng là người ta khinh địch.”
Tiểu tướng hộ vệ của Kỳ Quan Nhượng cười hì hì, nói chen vào một câu.
Lông mày Kỳ Quan Nhượng hơi nhíu lại: “Khinh địch cũng không đến mức này, ngươi cảm thấy quân sư Vệ Tử Hiếu nhà chúng ta sẽ vì hí hửng đắc ý mà khinh địch hay sao?”
Đây chính là cái gọi là “vật hợp theo loài, người phân theo nhóm”, Vệ Từ coi trọng đại huynh Vệ Ưng như vậy tất nhiên là vì Vệ Ưng có chỗ hơn người, sẽ không dễ dàng phạm sai lầm chứ đừng nói đến loại sai lầm cấp thấp như thế này. So với suy đoán “khinh địch” này, Kỳ Quan Nhượng càng nghiêng về một khả năng khác.
“Chủ cũ Nhiếp Lương của bọn họ đổ bệnh qua đời, chủ công mới là Nhiếp Thanh lại đang mang linh cữu về Trung Chiếu, tiền tuyến không có lãnh đạo, e là...”
Tiểu tướng tò mò hỏi: “E là cái gì ạ?”
Kỳ Quan Nhượng cười nói: “E là có người chống đối Vệ Ưng.”
Tiểu tướng nói: “Mạt tướng nghe nói địa vị của Vệ Ưng trong quân Nhiếp không thấp, trong tay nắm binh quyền, ai có thể áp đảo được hắn?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Làm sao lại không thể? Tuy trong tay Vệ Ưng có binh quyền nhưng cũng không phải mình hắn độc quyền.”
Tiểu tướng tự hào nói: “Những chuyện này mà ở chỗ chủ công chắc chắn sẽ không xảy ra.”
“Tính cách chủ công mạnh mẽ, làm việc luôn công bằng chính trực, đúng là không dễ dàng xảy ra, nhưng không phải việc gì cũng là tuyệt đối.”
Kỳ Quan Nhượng biết rất rõ, lúc này dưới trướng chủ công nhà mình không phải là không có mâu thuẫn, chỉ là không thể hiện những mâu thuẫn đó ra ngoài mà thôi.
Nếu như về sau có mâu thuẫn về lợi ích và lập trường thì sợ rằng tranh đấu còn kinh khủng hơn so với những gì anh ta tưởng tượng.
Nếu như chủ công không ngửa bài với anh ta, e rằng anh ta phải luôn luôn đề phòng Vệ Từ, lúc nào đó cần phải bày kế để diệt trừ anh mất.
Vệ Từ là người đàn ông vừa ý chủ công thì sao chứ, liên quan đến mưu kế chính trị thì thân phận đó chỉ khiến Vệ Từ chết nhanh hơn mà thôi.
Kỳ Quan Nhượng cũng sẽ không bởi vì Vệ Từ là người đàn ông của chủ công mà nương tay, cùng lắm là khiến anh “chết có thể diện” một chút thôi, cho anh được chết toàn thây.
Tiểu tướng tò mò hỏi: “Có mâu thuẫn ạ? Mắt mạt tướng vụng về ngược lại nhìn không ra, chư vị tướng quân cùng với quân sư chung sống rất hòa hợp mà.”
Trong lòng Kỳ Quan Nhượng âm thầm cười nhạo, làm sao lại không có mâu thuẫn gì được?
Sự tranh đấu giữa những sĩ tộc chính là sự mâu thuẫn không thể xem nhẹ được.
Những người xuất thân sĩ tộc dưới trướng chủ công không nhiều nhưng không phải là không có.
Đợi dẹp yên thiên hạ rồi, tất cả những thứ bị trì hoãn đang chờ để được thiết lập lại, việc trọng dụng những nhân tài sĩ tộc là cục diện không thể tránh khỏi, ai bảo nhân tài sĩ tộc nhiều làm gì?
Căn cơ của hàn môn vẫn quá cạn, lúc đầu còn có thể dựa vào chiến công khai quốc để đấu ngang tay với sĩ tộc.
Nhưng ngày rộng tháng dài, tình thế bất lợi của hàn môn không có căn cơ lại càng lộ rõ.
Hoặc là bị sĩ tộc đồng hóa, cố gắng để leo lên làm sĩ tộc, hoặc là sa sút đi, không còn cơ hội trở mình nữa.
Sĩ tộc có thể truyền thừa nhiều năm như vậy thì thủ đoạn sinh tồn của người ta không phải là thứ mà hàn môn có thể so sánh được.
Lúc Kỳ Quan Nhượng suy nghĩ đến mức sắp nhập thần thì tiểu tướng kia cười nói: “Chủ công anh minh như vậy, dù có mâu thuẫn thì cũng sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước thôi.”
Kỳ Quan Nhượng không kiềm chế được mà bật cười, quả thật chủ công nhà mình bị thần thánh hóa mất rồi.
“Đúng vậy, chủ công chính là có mệnh thiên tử, có chuyện gì mà ngài ấy không làm được cơ chứ.”
Việc tẩy não dư luận của Vệ Từ thật đáng sợ, một mầm non đang tốt đẹp đã bị tẩy não thành một tiểu đệ mất não u mê mất rồi.
Đại tướng của quân Nhiếp đuổi theo thì phát hiện quân địch rất thong thả rút lui, không hề chật vật như trong tưởng tượng của hắn, trên mặt lập tức nóng rực.
Không những xấu hổ mà còn nổi giận vì bị quân địch đùa bỡn.
“Mấy đứa nhãi ranh các ngươi, hành vi bỉ ổi như vậy thật khiến người ta tức chết mà!”
Đại tướng là một người sĩ diện hão, mới nãy còn mặc kệ đúng sai mà tức giận với Vệ Ưng, giờ đã bị quân địch làm bẽ mặt, hắn còn mặt mũi nào nữa!
Đến khi Vệ Ưng dẫn binh đuổi theo tới nơi, hắn không dám nhìn mặt đối phương.
Cũng may Vệ Ưng rộng lượng, không hề vin vào chuyện này mà làm nhục hắn, hai người đều ăn ý bỏ qua chuyện này.
Vệ Ưng nói: “Trước tiên hãy dẫn binh rút lui hai dặm, đợi có đủ quân nhu quân dụng thì hãy tấn công.”
Đại tướng theo bản năng muốn phản bác nhưng hắn đã có bài học, không muốn trong thời gian ngắn lại bị bẽ mặt lần nữa.
“Tất cả đều nghe theo an bài của quân sư.”
Không ít binh lính không hiểu quyết định rút lui hai dặm của Vệ Ưng.
Bọn họ vừa thắng một trận nhỏ, vì sao phải lựa chọn rút lui thay vì ăn luôn miếng thịt béo đang đến miệng?
Đây chính là sự trì trệ tin tức điển hình.
Vietwriter.vn
Cấp dưới không hiểu mệnh lệnh của cấp trên, có người sẽ mù quáng tuân theo nhưng cũng có người sinh lòng nghi ngờ, thậm chí sẽ hiểu lầm.
“Làm sao bọn họ lại rút lui rồi?”
Mình rút lui, lại thấy địch cũng rút lui, không nhịn được sinh lòng nghi ngờ.
Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Dĩ nhiên phải rút lui rồi, không lẽ đợi quân ta xuất binh à?”
Quân nhu quân dụng của phe địch không đủ, vào những lúc như thế này, dĩ nhiên muốn rút lui để ổn định một chút, nếu như tiếp tục thì chẳng khác nào muốn bị lật thuyền trong mương*.
* Bị lật thuyền trong mương: thành ngữ Trung Quốc, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
Tôn Văn lạnh lùng xem xét rồi hỏi Kỳ Quan Nhượng: “Bây giờ đã được chưa?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đợi thêm đi, đợi bọn họ buông lỏng cảnh giác một chút đã.”