Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1553

Bản lĩnh điều khiển “seeder” thao túng dư luận của Phong Chân không bằng Vệ Từ, nhưng cũng đã vượt xa trình độ bình thường ở thời kỳ này.



Lúc đám người Dương Đào phát hiện có gì đó không đúng thì lời đồn đã lan truyền ra khắp nơi, gần như có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, dân chúng lòng người bàng hoàng, lương thực cửa hàng gạo tích trữ bị tranh mua hết sạch, lái buôn lợi dụng luồng gió đông này đẩy giá lương thực vốn đã tăng lên vững vàng lại tăng lên gấp đôi.



“Khốn nạn! Sao không sớm bẩm báo chuyện này?”



Dương Đào hiếm khi nổi giận thật sự, tính cách anh ta khá thờ ơ, nhưng cũng không phải là loại hèn nhát bị người ta được đà lấn tới ức hiếp mà vẫn có thể yên lặng.



Chuyện này không những phải oán giận Dương Tư và Phong Chân thâm hiểm, làm được thần không biết quỷ không hay mà còn tức giận binh lính dưới trướng không được việc, dân chúng náo loạn lợi hại như vậy mà tin tức liên quan mới được đặt tới trước bàn mình. Dư luận đã tạo thành sức nóng, muốn dập tắt thì rất khó khăn.



Thần tử bị Dương Đào chất vấn rất oan ức, hắn cũng vô tội mà.



“Quân địch rất là gian xảo, không chỉ thuê mướn ăn mày dân lưu vong lan truyền tin đồn mà còn cho người tung tin đồn ở các quán trà quán rượu quán ăn, thường lôi thân thích bắn đại bác cũng không tới ra để lừa gạt lòng tin của dân chúng. Mà những ngu dân kia cũng dễ bị lừa, vài ba lời nói đã cả tin rồi.”



Thần tử không dám công khai thoát tội cho bản thân mà chỉ có thể dời lửa giận đi chỗ khác, gán tội danh lên người quân địch cùng với ngu dân.



Lúc này không phải là thời gian cày bừa vụ xuân cũng không phải ngày mùa thu hoạch, rất nhiều dân chúng rảnh rỗi đến nhức cả trứng, có nhiều thời gian đến nỗi có thể bắt rận.



Chuyện vớ vẩn của một quả phụ nho nhỏ mà bọn họ cũng có thể say sưa gặm dưa ngon lành nửa tháng, chớ nói chi là lời đồn Phong Chân lan truyền ra ngoài.



Lúc người của bọn họ phát hiện ra thì số người biết được lời đồn đã rất khổng lồ, lời đồn hoàn toàn không khống chế được.



Vẻ mặt Dương Đào âm trầm, nhìn thấu trò hề của người nọ, nhưng lại không thể thật sự quăng hết tất cả trách nhiệm lên người đối phương.



Tiền Tố nói: “Chủ công, lúc này điều quan trọng nhất vẫn là tìm cách ngăn chặn mồm miệng đám đông, nếu như lời đồn tiến thêm một bước lan truyền đi xa, chẳng những dân chúng hoang mang bất an mà binh lính dưới trướng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngược lại, trò hề đám người của Phong Chân cũng không đáng để ý đến.”



Chỉ cần phía Phong Chân không phái binh tấn công thì những thứ khiêu khích và hành động mờ ám kia đều có thể bỏ qua.



Dương Đào đau đầu xoa xoa chân mày, hỏi Tiền Tố: “Ngăn chặn thế nào?”



Nếu như chỉ có một nhóm nhỏ ít người, bắt lại hung hăng trừng phạt một trận thì tốt rồi nhưng bây giờ không thể được.



Dương Đào hoàn toàn không giỏi xử lý những chuyện này, bình thường đều giao quyền để cho Nhan Lâm hoặc là Tiền Tố lăn qua lăn lại.



“Đáng tiếc Thiếu Dương không có ở đây...” Tiền Tố cảm thán một câu. Lúc này Nhan Lâm đang luyện binh ở Hoàn Khẩu, kiểm tra quân bị, phỏng chừng còn chưa biết gốc rễ chuyện này đây, hắn nói tiếp: “Thật ra thần có một cách, không biết nó có khả thi hay không, chi bằng chủ công nghe thử một chút?”



Dương Đào nói: “Đã đến lúc nào rồi, có cách là phải nói ra ngay.”



Anh ta rất lệ thuộc vào Nhan Lâm, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Lâm mà xem nhẹ các thần tử khác, càng không thể nào để cho lòng bọn họ nguội lạnh.



Tiền Tố nói: “Nếu như quân địch đã lan truyền lời đồn nói đồ quân nhu lương thực quân ta không đủ, chẳng thà để cho bọn họ nhìn xem một chút, lời đồn chưa đánh đã tan.”



Dương Đào ngây người ra một chút, khó khăn nói: “Lương thực đồ quân nhu quân ta thật sự là không đủ nha, làm sao để cho người ngoài nhìn xem đây?”



Tiền Tố cười nói: “Mê muội quân địch, không có gì ngoài thủ đoạn hư hư giả giả, chỉ cần có thể ổn định lòng người là tốt rồi.”



Bọn họ thật sự là không có tiền không có lương thực, nhưng không có gì trở ngại bọn họ giả vờ nha.



Vì vậy, ngày hôm sau trên đường xuất hiện đội ngũ vận chuyển lương thực quy mô nghìn người.



Một số thùng đựng gạo làm bằng gỗ vác trên vai, một số thì là chất đống trên xe ván được người kéo đi.



Dân chúng nhìn thấy cảm thấy mới lạ, từng người một rướn cổ lên muốn nhìn kĩ hơn.



Lúc này, một tên khuân vác không cẩn thận bị trẹo chân, thùng đựng gạo làm bằng gỗ vác trên vai rơi xuống đất, miệng thùng bị đụng vỡ, lương thực bên trong đổ ra đầy đất. Bách phu trưởng cầm chiếc roi quất lên người tên khuân vác, người đó bị đánh đến nỗi phải kêu to một tiếng, đau đớn lăn qua lăn lại dưới đất.



“Còn không mau thu dọn hết lương thực lại! Chậm chạp như vậy, lúc nào mới có thể thu hết số lương thực này vào trong kho đây.”



Tên khuân vác quỳ xin tha thứ, vội vã thu dọn lương thực rơi rải rác vào thùng gỗ, lần nữa đậy kín lỗ hổng, dưới sự giúp đỡ của người khác chống đỡ đặt lên trên vai.



Cho dù là thùng đựng gạo được làm bằng gỗ tên khuân vác khiêng trên vai hay là thùng đựng gạo xếp chồng cao cao trên xe, thùng nào thùng nấy đều nặng trĩu.



Điều này chỉ cần nhìn bước chân nặng nề của tên khuân vác và dấu vết bánh xe để lại là có thể đoán ra được.



Dân chúng vây xem một màn này âm thầm chậc lưỡi hít hà.



“Không phải nói đại quân thiếu lương thực, nghèo đến nỗi không có gì ăn rồi sao, những lương thực này lấy từ đâu ra?”



“Một đống lương thực này ít nhất cũng cỡ nghìn thạch nhỉ?”



“Những tin đồn trước đây chắc chắn là Liễu Hi cố tình thả ra, định dao động lòng quân đấy...”



Người nói những lời này đều là người nằm vùng Tiền Tố bố trí xong từ trước, dân chúng xung quanh chỉ biết phụ họa theo phong trào.



Mấy nhóm vận chuyển như vậy, tin đồn Dương Đào thiếu lương thực tạm thời bị dập tắt.



Phong Chân nghe thấy chuyện này, không khỏi cười lạnh.



Dương Tư cười nói: “Không biết là ai nghĩ ra ý tưởng như vậy, ngược lại lớn mật vô cùng, hắn không sợ bị người ta vạch trần giả mạo ngay trước mặt mọi người sao?”



Nếu như đám người Phong Chân nhận được tin tức kịp thời một chút, nói không chừng đã phái người xông đến náo loạn một trận, đụng ngã lăn mấy thùng đựng gạo làm bằng gỗ kia rồi.



Ngược lại bọn họ muốn nhìn xem một chút, bên trong những thùng đựng gạo đầy ắp này có phải tất cả đều là lương thực hàng thật giá thật hay không!



Đáng tiếc…



Lúc đám Dương Tư biết được thì đã rất muộn, Dương Đào đã đè ép tin đồn xuống rồi.



Phong Chân nói: “Nếu như Dương Đào ngay đến chút mạo hiểm này cũng sợ thì chúng ta cũng không cần đánh với anh ta nữa, để tránh hạ thấp phong cách của mình.”



Không có mưu kế nào là thật sự khó giải, không một sơ hở, cho dù cách tốt thế nào cũng sẽ tồn tại rủi ro nhất định.



Tiền Tố có thể phản ứng lại trong thời gian ngắn như vậy, ai có thể nói rằng hắn làm không tốt đúng không?



Dương Tư cười nói: “Nếu có cơ hội, nhất định phải mời chào người này, để cho hắn cùng với Tử Hiếu ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’ đi.”



Vệ Từ thao túng dư luận trơn tru, quan hệ công chúng của Tiền Tố cũng không tệ, hai người này kết hợp lại với nhau, đen cũng có thể tẩy trắng được.



Phong Chân nói lời châm chọc: “Dương Đào không ngã, huynh còn muốn mời chào người đắc lực dưới trướng anh ta à?”



Dương Tư liền nói: “Vậy thì nghĩ cách làm cho Dương Đào ngã thôi!”



Phong Chân nói: “Uy hiếp lúc này của Dương Đào chính là lương thực đồ quân nhu và binh mã. Binh mã còn dễ nói nhưng quân nhu lương thực lại không dễ giải quyết.” Vietwriter.vn



Tính toán thời gian, còn một khoảng thời gian nữa mới đến ngày mùa thu hoạch, Phong Chân liền muốn đánh cược một phen.



Dương Tư hỏi anh ta: “Đánh cược cái gì?”



Phong Chân nói: “Đánh cược lương thực tích trữ của Dương Đào không thể kiên trì đến ngày mùa thu hoạch.”



Trước kia lúc sĩ tộc vứt ánh mắt quyến rũ về phía bọn họ, có mấy nhà sĩ tộc chiếm giữ vô số đồng ruộng phì nhiêu tiết lộ một tin tức quan trọng: Dương Đào đã từng cho người đi hỏi mượn lương thực bọn họ, số lượng lương thực vay mượn khá lớn. Những sĩ tộc này cũng là người tinh ranh, biết rõ cái gọi là mượn lương thực này là có mượn nhưng không có trả về, bọn họ lại không coi trọng Dương Đào nên đã dứt khoát từ chối. Để có được sự tin tưởng của Phong Chân, bọn họ đã lấy chuyện này ra hạ thấp giá trị của Dương Đào.



Dương Tư hiểu rõ ý định của Phong Chân.



“Ý của huynh là dẫn dụ binh mã Dương Đào tới chặn lương thực?”



Phong Chân gật đầu nói: “Chính là ý đó!”



Dương Tư nói: “Người tinh ranh dưới trướng Dương Đào không ít, chưa chắc sẽ dễ dàng bị lừa.”



Phong Chân nói: “Là giả, dĩ nhiên bọn họ sẽ không mắc lừa, nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Dương Đào lợi dụng Triệu thị ngầm tính kế chúng ta, sao chúng ta không tương kế tựu kế, học theo trả lại cách tính kế của anh ta?”

Bình Luận (0)
Comment