“Thiếu Dương đang định...”
Vì bị Nhan Lâm cản lại, Dương Đào chỉ có thể buồn bực từ bỏ ý định trong đầu, không ngờ rằng Nhan Lâm hiếm khi đội mũ giáp lên.
Nhan Lâm nói thẳng: “Đội binh mã cắt đứt đường vận chuyển lương thực sẽ do thần dẫn dắt, Dương Tư gian trá xảo quyệt, không thể để gã dễ dàng chạy thoát được.”
Dương Đào lại càng tủi thân, đồng đội nhà anh ta không cho anh ta dẫn binh ra tiền tuyến mà lại tự mình đi.
“Ta quen biết Thiếu Dương nhiều năm như thế, số lần thấy huynh mặc áo giáp thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Dương Đào và Nhan Lâm có thể xem như huynh đệ mặc chung quần lớn lên, không phải ruột thịt mà hơn cả ruột thịt, hai người hiểu đối phương vô cùng rõ.
Cho dù thường ngày Nhan Lâm mặc áo văn sĩ nhà nho, trông rất hào hoa phong nhã, nhưng không có nghĩa là bội kiếm anh ta cài bên hông là đồ trang trí đâu.
Có rất ít người biết được, cho dù là người hung hãn như Dương Đào so chiêu với Nhan Lâm cũng phải xốc tinh thần lên nghiêm túc đánh, nếu không có thể sẽ thua.
Nếu không phải Dương Đào luôn khiến người khác phải lo lắng, Nhan Lâm càng muốn làm một vị nho tướng chứ không phải mưu sĩ phụ tá như bây giờ, lúc nào cũng phải đi thu dọn cục diện hỗn loạn do Dương Đào gây ra. Nếu không phải Nhan Lâm chủ động mặc chiến giáp lên, ngay cả Dương Đào cũng quên mất dáng vẻ đối phương khi mặc quân phục là thế nào.
Bộ giáp Nhan Lâm mặc không phải mới hoàn toàn, trên bộ giáp còn lưu lại dấu vết sau khi đối đầu với kẻ địch, hơi lộ ra vẻ hung hãn.
Có thể là do ảnh hưởng của bộ giáp, khí chất nho nhã ôn hòa trên người Nhan Lâm cũng giảm đi không ít, ngược lại càng thêm khí khái anh hùng.
Nhan Lâm nghe Dương Đào nói vậy, anh ta không nhịn được mà thầm than...
Vì ai mà số lần anh ta được mặc quân phục lại ít như thế hả?
Nếu Dương Đào có thể khiến anh ta bớt lo lắng hơn, anh ta cũng muốn làm một võ tướng khoác áo giáp ra trận mở rộng bờ cõi chứ không phải là một mưu sĩ ngồi ở hậu phương để bày mưu tính kế. Đương nhiên, bây giờ cũng không có gì không tốt. Đối với Nhan Lâm mà nói, Dương Đào sống tốt quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
“Chủ công... Sắc trời đã tối, xuất phát được rồi.”
Lúc này, có binh lính ở bên ngoài nhắc nhở hai người.
Nhan Lâm liếc mắt nhìn bầu trời đang dần dần tối màu, không khỏi dặn dò thêm: “Chủ công trấn thủ hậu phương, nhớ phải cẩn thận.”
Dương Đài hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ còn có thể phái binh đánh lén doanh trại quân ta sao?”
Nhan Lâm hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể? Đương nhiên nếu có thể cắt đứt lương thảo của Liễu Hi thì tốt nhất, nếu như không thể, vậy thì chỉ có thể cho một mồi lửa đốt sạch toàn bộ số lương thảo đó. Một khi đốt cháy, bên địch chắc chắn sẽ có hành động. Nếu không kịp đi cứu kho lúa, thì bọn họ có thể huy động lực lương tấn công thủy trại của quân ta, miễn cưỡng thực hiện kế vây Ngụy cứu Triệu. Bởi vậy, tối nay chủ công không thể buông lỏng cảnh giác, phải chú ý cẩn thận.”
Dương Đào hiểu được, anh ta vẫn luôn tin tưởng vào lời nói của đồng đội, không hề nghi ngờ chút nào.
“Được! Ta sẽ phái binh tăng cường tuần tra mọi nơi, không để kẻ địch có cơ hội tìm đường vào. Thiếu Dương cũng phải cẩn thận, không được lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.” Nhan Lâm coi trọng Dương Đào, Dương Đào cũng vô cùng coi trọng đồng đội nhà mình: “Ta ở lại bày sẵn tiệc rượu, đợi mọi người chiến thắng trở về.”
Nhan Lâm ôm quyền nói: “Tuân lệnh!”
Đại quân chia binh thành hai đường, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, giờ chỉ chờ đợi mệnh lệnh là có thể nhổ neo lái thuyền luôn.
“Đêm nay gió thổi hướng Đông Nam, xem ra ngay cả ông trời cũng có ý giúp đỡ quân ta.”
Nhan Lâm ngồi trên tàu bình tĩnh thảnh thơi, ở bên cạnh có hai tì tướng đang nhỏ giọng nói chuyện.
Bên ngoài ngoại trừ tiếng nói chuyện phiếm nho nhỏ của bọn họ, âm thanh mái chèo quạt nước thì chỉ còn lại tiếng gió Đông Nam thổi bay quần áo.
Binh sĩ dưới trướng Dương Đào đa phần đều thành thạo bơi lội, kỹ năng bơi của bọn họ rất tốt, bởi vì tất cả bọn họ đều lớn lên cạnh sông nước, hiểu rất rõ vùng sông nước.
Trong đó có một phó tướng từ khi sinh ra lớn lên là người vùng này, cả gia đình nhiều thế hệ đều là dân đánh cá, kiếm cơm nhờ vào ông trời.
Bởi vì đời ông cha là ngư dân đánh cá thường xuyên dẫn hắn ra ngoài, lâu ngày hắn cũng học được không ít kinh nghiệm.
Phó tướng nhìn sắc trời đêm nay, nói: “Không chỉ có gió Đông Nam, đêm nay khoảng giờ Tý, có lẽ trên mặt sông còn có thể xuất hiện sương mù bao phủ.”
Cho dù thời tiết sương mù có thể ảnh hưởng đến việc di chuyển của con thuyền, nhưng cũng có tác dụng che giấu.
Binh sĩ trên khoang lái đều là người địa phương nên rất quen thuộc với thủy vực, đừng nói đến sương mù, cho dù bọn họ có nhắm cả hai mắt lại cũng sẽ không lạc đường.
So ra thì binh sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ không quen thuộc đường sông ở thủy vực như vậy.
Một khi sương mù xuất hiện, chẳng phải bọn họ sẽ biến thành con ruồi mất đầu ư?
“Giờ Tý sẽ xuất hiện sương mù thật hả?” Phó tướng khác hiển nhiên không biết nhiều như thế, kinh nghiệm cũng không dày dặn được như người kia.
Lúc này, Nhan Lâm vẫn đang nhắm mắt tĩnh tâm nãy giờ mới lên tiếng.
“Ừ, đúng là sẽ có sương mù, có điều nhìn sắc trời như vậy... sau nửa đêm có thể còn có mưa nhỏ...”
Đối với người kiếm cơm nhờ sông nước, đặc biệt là ngư dân, phân biệt tình trạng dòng chảy, đoán thời tiết là kiến thức cơ bản, tránh việc đi đánh cá trong thời tiết sóng to gió lớn. Cho dù kỹ thuật chế tạo thuyền ở Chương Châu không hề kém, nhưng đứng trước tiếng gầm của tự nhiên, con người chỉ yếu ớt như con kiến mà thôi.
Phó tướng cũng rất ngạc nhiên, không ngờ rằng người xuất thân sĩ tộc như Nhan Lâm sẽ biết nhiều về nghề này như vậy.
“Nếu nửa sau đêm có mưa nhỏ, vậy chẳng phải kế hoạch của chúng ta sẽ...”
Nhan Lâm không hề lo lắng chút nào, bọn họ dự định ra tay ở trước nửa đêm nay, sau nửa đêm mới có mưa, thời gian không hề đụng chạm đến nhau.
Chờ đến lúc trời mưa, lương thực cần đốt cũng đốt xong rồi, muốn cướp gì cũng đã cướp xong, kế hoạch không bị ảnh hưởng một chút nào.
Cùng lúc đó, Dương Tư cũng đang khổ sở bị tên lãng tử Phong Chân đẩy ra làm mồi nhử.
“Không thể hiểu nổi Phong lãng tử nghĩ như thế nào, ta cướp đồ ăn của anh ta hay cướp đồ uống của anh ta mà anh ta lại đối xử với ta như vậy.” Dương Tư không khỏi thở dài, miệng không ngừng lải nhải cằn nhằn oán giận Phong Chân: “Ngươi nói mồi nhử mà có ‘hai lạng thịt’ như ta, có thể câu được Nhan Thiếu Dương không?”
Phó tướng bảo vệ Dương Tư buồn cười, nhưng lại không thể cười ra tiếng được, nhịn cười rất đau khổ.
Phó tướng nhịn đến lúc xương hàm ê mỏi mới đè cơn buồn cười xuống rồi nói: “Nếu thật sự câu được, chẳng phải quân sư sẽ lập được công lớn à?”
Ai cũng biết Nhan Lâm quan trọng với Dương Đào đến mức nào, nếu có thể bắt được người đứng đầu dưới trướng của Dương Đào, sĩ khí của quân địch sẽ khó mà lên được nữa.
Dương Tư cười nói: “Muốn như vậy thì nằm mơ còn nhanh hơn.”
Phó tướng cũng biết Dương Tư không hề kiêu ngạo tí nào, chỉ cần không chạm đến giới hạn của gã, Dương Tư cũng không ngại đùa vui với người khác.
“Trước kia mạt tướng nhớ rõ, không phải quân sư nói muốn lập nhiều công lao, kiếm thêm nhiều của hồi môn cho con gái ư?”
Nói vậy cũng kỳ, chưa nghe ai nói Dương Tư độc thân lập gia đình lúc nào, nhưng mọi người ai cũng biết gã có một cô con gái.
Dương Tư: “Đổi rồi, đổi thành sính lễ.”
Phó tướng: “...”
Dương Tư buồn phiền nói: “Mẹ con bé quyết, ta còn có thể tranh cãi à?”
Phó tướng lại nói: “Nói sính lễ cũng không sai, con gái của quân sư chắc chắn không thể rửa tay nấu canh cho người khác như con gái của các nhà bình thường được.” Nguồn : Vietwriter.vn
Bởi vì địa vị của nữ binh trong quân đội ngày càng được coi trọng, không ít binh sĩ có cái nhìn khác về phụ nữ, không dám xem thường nữa. Dương Tư là một trong những tâm phúc của chủ công, đứa bé nhà gã sau này chắc cũng phải nhập ngũ, địa vị không hề thấp, việc cưới gả cũng không thể tầm thường giống con gái nhà người khác được.
Dương Tư càng phiền muộn hơn: “Mẹ nó lại bảo ta đừng lo chuyện này, của cải của nàng nhiều hơn ta nhiều. Chỉ có thể chờ nàng sinh thêm đứa con trai thôi.”
Khương Lộng Cầm là tướng lĩnh, dẫn binh đánh giặc kiếm được vô số phần thưởng và chiến lợi phẩm, Dương Tư có thúc ngựa cũng không theo kịp của cải trong nhà cô.
Rõ ràng cô thiên vị con gái hơn, nói trưởng nữ phải theo hộ tịch của cô, mang họ cô, sau này có con trai sẽ để con trai kéo dài hương hỏa cho Dương Tư.
Dương Tư còn nói được gì nữa?
Đương nhiên là nghe theo cô rồi.
Bây giờ ngay cả hôn lễ mà Dương Tư còn chưa được chạm đến, còn có thể phản đối điều gì.
Con trai kéo dài hương hỏa, đây là tư tưởng chủ chốt ở thời này, Khương Lộng Cầm am hiểu lòng người như vậy, đồng ý sinh thêm một đứa con trai nữa, Dương Tư chẳng còn gì để tranh cãi.