“Xí, chết đến nơi rồi mà còn cầu may...”
Hai tên lính canh ngục trông giữ Thu Mông nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy, vẻ mặt hèn mọn hiện trên khuôn mặt, họ quay đầu nhỏ tiếng chửi vài câu.
Dưới trướng Khương Bồng Cơ có ai không biết chủ công của bọn họ rất ít khi nhốt người ta vào đại lao chứ, càng khỏi phải nói một lần bắt cả nhà người ta thế này.
Một khi đã làm như vậy, tức là người bị bắt chắc chắn đã phạm phải một tội lớn không thể tha thứ được, nhất định sẽ một đi không trở lại.
Một tên cai ngục lớn tuổi lườm gã một cái: “Bớt tranh cãi đi! Tướng quân và quân sư vẫn còn chưa thẩm vấn thì những người này vẫn chỉ là nghi phạm thôi.”
Tên lính cai ngục thứ ba không biết rõ tình hình cụ thể, bèn tò mò hỏi một câu: “Những người này đã phạm phải tội gì vậy? Sao lại bị giam giữ ở đây?”
“Ai mà biết được bọn chúng đã mắc phải tội gì, người lần trước bị đưa vào đây là Triệu thị thông đồng với địch, phản bội chủ công. Tình hình của đám người này cũng tương tự như Triệu thị lúc đó.” Tên lính cai ngục lên tiếng đầu tiên lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý, gã nhỏ tiếng nói: “Có khi bọn chúng cũng giống nhau cả.”
Cai ngục thường xuyên giao tiếp với đủ những loại tội, cả ngày phải ngồi trong địa lao ẩm ướt lạnh lẽo không đủ ánh sáng để trông coi phạm nhân, làm một thời gian dài, người có tâm lý khỏe mạnh cũng sẽ trở nên không khỏe mạnh. Để giảm bớt áp lực, không ít lính cai ngục đều hình thành tính cách hóng hớt lắm miệng.
“Nếu thật là như vậy thì chẳng phải toàn bộ đều...”
Gã vung tay làm động tác cắt cổ, ngụ ý rõ ràng.
“Nếu như thật sự là tiểu nhân thông đồng với địch, không giết đi để răn đe bọn tiểu nhân, chẳng lẽ còn được ăn uống hầu hạ, giữ chúng lại sang năm mới à?”
Xung quanh đều là tiếng kêu khóc cầu xin tha thứ của các phạm nhân, thuận lợi che giấu cuộc nói chuyện của đám lính coi ngục. Cha con Thu thị không nghe thấy được, hai người còn đang an ủi chính mình rằng Dương Đào có thể thắng, chỉ cần Dương Đào đánh lùi được đại quân mà Phù Vọng dẫn đầu, hai người bọn họ sẽ là đại công thần đã lập được công đầu.
Không ngờ rằng, lúc này đây, đại quân Dương Đào cũng là lấy trứng chọi đá, chiến tuyến gần như sắp sụp đổ.
Đầu tiên là bên phía Nhan Lâm, mặc dù Dương Tư là con mồi mà Phong Chân ném ra, nhưng miếng mồi câu này cũng đâu dễ ăn như vậy. Tất cả chiến thuyền đều đã được nhuộm thành màu đen như mực, rất dễ ẩn náu bên trong đêm tối, dường như bọn họ có thể đi trong nước vậy, bất ngờ tiếp cận quân địch.
Đám Nhan Lâm đã mất thế chủ động, đợi tới khi bọn họ phản ứng lại được, phía Dương Tư đã đánh xong một trận rồi.
Chiến thuyền tiên phong bị cướp đoạt, va chạm, thiêu hủy, vừa mới bắt đầu, khí thế của bọn họ đã bị binh mã Dương Tư dẫn dắt chèn ép.
Cho dù Nhan Lâm dùng tốc độ nhanh nhất để ổn định thế cục, nhưng màn sương dày xung quanh lại trở thành trở ngại lớn nhất của bọn họ, khó có thể phân biệt được hai phe địch ta, cho dù có kèn thống nhất hoặc trống trận chỉ huy, nhưng chiến thuyền nhà mình vẫn bị dồn thành một đám, không phải ta choảng ngươi thì là ngươi choảng ta.
Bên phía Dương Tư có vẻ chiếm được ưu thế hơn, bởi vì có dây thừng nối liền, bọn họ có thể phán đoán đại khái được khoảng cách giữa các chiến thuyền với nhau thông qua độ căng chùng của dây thừng, cho dù năng lực hành động không linh hoạt bằng từng binh lính chiến đấu riêng, nhưng sẽ không xảy ra chuyện phản lưới nhà như người nhà tự đánh người nhà.
Dưới thế công của hỏa tiễn, họ đã thiêu đốt được không ít chiến thuyền quân địch, ánh lửa cao ngút trời chiếu xuống mặt sông thành một đóa hoa rực rỡ.
Ánh lửa xuyên thấu qua màn sương dày đặc, nhuộm thành một mảng màu da cam nhảy tí tách, giống như ngọn hải đăng chiếu sáng cho con thuyền bên trong sương mù vậy.
Dương Tư cười nói: “Trận này đánh thoải mái thật, cơn tức kìm nén trong thời gian gần đây đều tiêu tan hết rồi.”
Không chỉ có Dương Tư nghĩ như vậy, Phong Chân là người chịu trách nhiệm cho thất bại của trận chiến lần trước, cảm nhận của anh ta lại càng rõ nét hơn.
Hương vị sảng khoái đó khó có thể dùng ngôn từ để hình dung một hai phần trong đó được.
Thật sự cho rằng đám Dương Đào nhờ tin tức mà Thu thị gửi đến, đoán được ở Tinh Dương có kho thóc là bởi vì địch nhân rất thông minh sao?
Cũng không phải, đây cũng chỉ là Phong Chân tính kế lồng trong kế thôi, kho thóc Tinh Dương chỉ là mồi nhử mà anh ta cố tình lấy ra để thu hút quân địch.
Quân địch đã cắn câu rồi, làm gì có chuyện bọn họ sẽ buông tha cho quân địch?
Đương nhiên là một hơi tóm gọn, giữ toàn bộ bọn họ ở lại!
Hiển nhiên là lão tướng của quân địch cũng hiểu được chuyện này, bởi vì binh lực hai bên nhân mã quá chênh lệch, cho nên không thể phá vòng vây được.
Bọn họ chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng để sống mái một trận, cho dù có phải chiến đấu tới chết ở đây, cũng phải kéo theo mấy vong hồn nữa làm đệm lưng cho họ mới được!
Ngọn lửa thiêu cháy hừng hực, bao phủ cả kho thóc Tinh Dương, màn đêm bị nhuốm thành màu vỏ quýt giống như bức tranh được vẽ bằng màu nước vậy, vô cùng rực rỡ.
“Đánh vào những nơi yếu hiểm...”
Phong Chân lạnh lùng nhìn động tĩnh ở kho thóc Tinh Dương, quân địch rõ ràng đang có ý định muốn đồng quy vu tận.
Anh ta cũng không phải người lương thiện gì, quân địch một lòng muốn chết, vậy thì anh ta sẽ tác thành cho bọn họ, để bọn họ một đi không trở lại!
“Không biết bên Phù tướng quân ra sao rồi?”
Nhìn thấy quân địch không làm được gì nữa, lúc này Phong Chân mới có hơi sức lo lắng cho tình hình ở chiến trường chân chính. Nếu như bên Phù Vọng có thể thắng được, tất nhiên Dương Đào cũng không giữ được Chương Châu, chỉ có thể mang theo tàn binh rời khỏi Đông Khánh, như vậy thì toàn bộ Đông Khánh đều rơi vào trong túi của chủ công nhà mình. Nếu như Phù Vọng thua trận, Dương Đào cũng sẽ đại thương nguyên khí. Mơ đẹp thêm chút nữa, nếu như có thể bắt gọn được Dương Đào, vậy thì lại càng mỹ mãn.
Phong Chân mơ thì rất đẹp, nhưng sự thật lại chẳng được như lòng người, khó tránh khỏi có những chỗ sai lệch.
Phù Vọng mang binh mạnh mẽ đổ bộ, sau lưng lại có cung tiễn thủ ở trên chiến thuyền giúp đỡ bọn họ dọn bớt quân địch, bọn họ nhanh chóng đứng vững vàng. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Không hề kiêng dè, Phù Vọng hạ lệnh tấn công mạnh mẽ.
Binh sĩ một phe hùng hổ, nồng đậm chiến ý, sĩ khí ở một phe khác lại trở nên yếu dần, dần dần xuất hiện khoảng cách.
Dưới sự trợ giúp của gió Đông Nam, thế lửa lan ra rất nhanh, khỏi lửa ngút trời. Thủy trại của Dương Đào bị phá hỏng dưới bạo lực của thủy quân mà Tề Khuông chỉ huy, nhanh chóng sụp đổ như bị bẻ gãy nghiền nát. Lửa lớn thừa cơ lan tràn, tới mức ngay cả không khí cũng nóng lên, đất trời đều đỏ rực, trông giống như ban ngày vậy.
Dương Đào liên tiếp giết mấy người, vẻ mặt ngưng trọng như có thể nhỏ ra cả nước, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.
Anh ta cũng biết, cho dù tin tức mà Thu thị mang đến là thật hay giả, thì tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của quân địch, bọn họ đã sập bẫy rồi.
Để cắt đứt lương thực, Dương Đào phái Nhan Lâm và lão tướng kia đưa đi không ít binh lực, những người ở lại rất khó ngăn cản được quân địch như sói như hổ.
Tiền Tố tìm thấy chủ công nhà mình trong một đám đông hỗn loạn, hắn vội vàng nói: “Chủ công, xin chủ công hãy lập tức rút lui khỏi đây...”
Dương Đào cắn chặt răng, quai hàm cũng đang khẽ run rẩy.
“Sao có thể rút lui vào lúc này được?”
Vừa dứt lời, không biết lại có mấy kẻ địch từ đâu nhảy ra, Dương Đào nhanh gọn tước đầu của mấy người kia xuống.
Dương Đào cố chấp nói: “Không cần phải khuyên nhiều, ta tự biết được.”
Làm chủ công, bên cạnh Dương Đào cũng có một đội hộ vệ tinh nhuệ bảo vệ an toàn cho anh ta, có điều anh ta thấy chiến sự ở phía trước căng thẳng, nên đã điều mọi người đi rồi.
Tiền Tố nói: “An nguy của chủ công quan trọng hơn, nếu như ngài không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ tới chủ mẫu và thiếu chủ chứ.”
Dương Đào nói: “Ta đã phái người đi tìm phu nhân rồi, cứ đưa họ về phía Nam Thịnh trước đã rồi tính tiếp, nhưng tạm thời thì nơi này vẫn chưa thể thất thủ được.”
Anh ta không phải người cố chấp, nhưng lại thật sự không thể vứt bỏ nhiều binh lính đi chịu chết, còn mình làm kẻ nhu nhược được.
Cho dù có phải triệt binh, thì anh ta cũng muốn mang theo những binh sĩ còn sống sót ngăn cản thế công của quân địch, vừa đánh vừa lui.
“Ta không sợ chết!”
Tiền Tố nói: “Thần cũng không sợ, nhưng thần sợ chủ công sẽ gặp chuyện không may. Nếu như ngài có chuyện gì, chúng thần hăng hái chiến đấu cũng đâu còn ý nghĩa gì?”