“Thật vậy ư?”
Phù Vọng đã chuẩn bị xong tâm lý tay không quay về, hoàn toàn không ngờ tới còn có con cá lọt lưới là Nhan Lâm.
Tuy nói rằng ngày thường Dương Tư không phải người đáng tin cậy nhưng khi làm chính sự thì gã vẫn nghiêm túc, chắc lần này sẽ không lừa mình đâu.
“Ta lừa huynh làm cái gì? Nghe nói Dương Đào và Nhan Lâm luôn luôn Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu*, nếu bắt được Nhan Lâm, có lẽ có thể dùng hắn để uy hiếp Dương Đào.” Mặc dù thủ đoạn uy hiếp người này khá là xấu xa nhưng khi hành quân đánh giặc thì không bàn chuyện đạo đức, có thể thắng là được, ai mà rảnh khoác lên mình cái danh chính nhân quân tử làm gì: “Hơn nữa, Dương Đào tổn thất không dưới một trăm nghìn binh mã trong trận chiến này, ngoại trừ một số ít là lính điều động tạm thời thì phần lớn đều là binh mã từ Nam Thịnh tới. Nếu như Nhan Lâm bị bắt, sẽ không còn ai hỗ trợ cho Dương Đào, sớm muộn cũng gây ra tai họa thôi.”
* Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ này để hình dung.
Câu trước Phù Vọng còn hiểu được còn câu sau khiến gã hơi bối rối.
Sao mà gã lại cảm thấy Dương Tư có ý muốn nói tính cách của tên Dương Đào này chẳng ra làm sao nhỉ?
Phù Vọng hỏi thẳng luôn: “Nghe ý của huynh thì có vẻ huynh đánh giá Dương Đào không cao cho lắm.”
Chủ công nhà mình còn chưa đánh giá thấp Dương Đào đâu, tiêu chuẩn của Dương Tĩnh Dung cao đến vậy ư?
“Ta nói như thế lúc nào?” Dương Tư lắc đầu, gã nói: “Dương Đào trở thành một trong những chư hầu thời loạn thế, chỉ riêng điểm này thôi, hắn đã hơn vô số người rồi. Sở dĩ ta nói như vậy là bởi vì Dương Đào không phải hạng người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Người này tính tình ngay thẳng dễ chịu, thuộc về nhóm người trong mắt không chứa được một hạt cát. Sao Phù tướng quân không suy nghĩ một chút, Dương Đào chính là nhân sĩ của Đông Khánh, sĩ tộc Nam Thịnh bằng lòng hỗ trợ hắn làm việc không phải là bởi vì có thể toan tính được lợi ích từ Dương Đào hay sao? Bây giờ Dương Đào thua trận, mắt thấy căn cơ khó giữ được, nếu không có Nhan Lâm bên cạnh lo liệu cho, với cái tính thẳng thắn đó của Dương Đào thì sớm muộn cũng sẽ ồn ào tách khỏi đám sĩ tộc kia. Có lẽ không cần chúng ta ra tay thì Dương Đào cũng...”
Dương Từ nhìn sang Phù Vọng trừng mắt một cái, giơ tay lên làm động tác cắt cổ.
Phù Vọng không hề coi trọng phỏng đoán này, dù Dương Đào ngay thẳng nhưng anh ta không phải loại người không có đầu óc, không thể nào tự mình hại mình được.
“Việc quan trọng trước mắt vẫn là bắt Nhan Lâm, mất đi con cá Dương Đào rồi, không thể để Nhan Thiếu Dương chuồn mất.”
Mặc dù Phù Vọng không sốt sắng lấy công lập nghiệp như Dương Tư nhưng gã cũng là người đàn ông cần nuôi gia đình. Võ tướng không thể so với văn nhân, thịnh thế hay loạn thế thì văn nhân vẫn luôn được hoan nghênh, còn quân nhân chỉ có thể kiếm tiền khi đánh giặc mà thôi, thái bình thịnh thế thì cơ hội không còn nhiều nữa.
Dương Tư nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Mặc dù biết không đuổi kịp Dương Đào nữa nhưng Phù Vọng vẫn phái người đuổi theo.
Đuổi kịp được là tốt nhất, còn nếu không đuổi kịp thì vẫn có cái để báo cáo với chủ công, tránh cho bị chủ công mắng là lười biếng các kiểu.
Phù Vọng và Dương Tư coi việc bắt Nhan Lâm quan trọng hơn so với bắt Dương Đào, bắt Nhan Lâm thì phù hợp với tình hình thực tế hơn.
Tuy trong tay Nhan Lâm còn tàn binh nhưng người nào người nấy đều bị thương, trong tay lại không mang theo nhiều quân nhu quân dụng, căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Phù Vọng chỉ cần phái người chặn ở các cảng, chú ý hướng di chuyển của thuyền bè để phong tỏa đường lui của Nhan Lâm, sớm muộn cũng sẽ bắt được ba ba trong chum.
“Chẳng có tí sơ hở nào thế này thì đảm bảo Nhan Lâm có chắp cánh cũng khó mà bay đi được.”
Phù Vọng tràn đầy tự tin, Dương Tư bên cạnh nhìn mà tủm tỉm cười, từ chối cho ý kiến, gã mà nói ra thì sợ mình sẽ bị đánh.
Dương Tư có một loại trực giác khó hiểu, đại khái là Phù Vọng sẽ bị bẽ mặt.
Thực tế chứng minh, trực giác của mưu sĩ còn mạnh mẽ và chính xác hơn giác quan thứ sáu của phụ nữ nhiều, Phù Vọng quăng lưới khắp nơi nhưng vẫn không bắt được Nhan Lâm.
“Thằng oắt con, bắt được thì ta đánh gãy chân hắn, để xem hắn còn nhảy nhót kiểu gì.”
Phù Vọng đang bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, không chỉ phải xử lý công việc sau trận chiến, trấn an dân chúng địa phương mà còn phải từ chối những thế lực ở địa phương đến cửa lấy lòng, tránh để những kẻ không có mắt này làm mất thời gian của gã. Loanh quanh một lúc mà một ngày vèo cái đã trôi qua, binh mã phái ra ngoài vẫn chưa ngăn được binh mã của Nhan Lâm, ngược lại còn để người ta trốn được vào núi sâu, Phù Vọng tức đến mức định châm lửa đốt núi để hun cho người chui ra.
“Đừng làm vậy! Chủ công đã nói rồi: châm lửa đốt núi, ngồi tù mọt gông.”
Dương Tư cười bất cần đời, Phù Vọng thấy vậy thì ngứa tay, hận không thể cho lòng bàn tay “tiếp xúc thân mật” với gò má của Dương Tư.
Phù Vọng nói: “Hừ! Khi nào thì chủ công nói những câu vô vị như này?”
Dương Tư đáp: “Rất nhiều năm về trước, khi uống rượu ở lầu xanh, ngài ấy đã từng nói rồi, nếu huynh không tin thì để ta viết một bức thư hỏi giúp cho nhé?”
Phù Vọng: “...”
Đưa chủ công đi dạo lầu xanh, Phù Vọng nghĩ rằng chỉ có Phong lãng tử mới làm loại chuyện vô liêm sỉ này thôi, không ngờ Dương Tư cũng là một trong những “khối u ác tính” đó.
Dương Tư thấy Phù Vọng sắp nổi giận thì vội vàng lảng sang chuyện khác, trấn an nói: “Bây giờ chính là thời điểm thời tiết khô ráo, nếu như châm lửa đốt núi thật thì sẽ không chỉ gây ảnh hưởng cho mỗi chỗ này đâu. Nghe nói trong núi cũng có không ít thôn xóm và ruộng bậc thang, trận hỏa hoạn này của Phù tướng quân mà ập xuống thì không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người vô tội. Nếu như chủ công biết chuyện e rằng sẽ không tránh được một trận trách móc đâu.”
Phù Vọng tức giận lườm một cái, gã chỉ là bực bội nên mới nói như vậy thôi, sao có thể thật sự châm lửa đốt núi chứ?
“Vậy thì... nên làm gì bây giờ?” Phù Vọng nói: “Chẳng lẽ cứ nhìn bọn họ nhảy lên nhảy xuống thế à?”
Dương Tư nói: “Phái người tiếp tục đuổi theo là được, chặn lại tất cả các cảng khiến Nhan Lâm không thể tự cứu mình, rồi bọn họ sẽ hao tổn đến chết thôi.”
Phù Vọng thở dài một tiếng, lựa chọn nghe theo đề nghị “Phật hệ” của Dương Tư.
Đúng như Dương Tư nói, vấn đề khó khăn nhất trước mắt của đám người Nhan Lâm chính là lương thực, lương khô trên người chỉ có thể chống đỡ được một ngày, sau một ngày thì chỉ có thể giết ngựa chiến để lót dạ. Bọn họ lại phải trèo đèo lội suối, tiêu hao thể lực nhiều hơn so với hành quân bình thường, nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ không chống đỡ được mấy ngày.
Vietwriter.vn
Nhưng mà tin tức xấu nhất vẫn chưa dừng lại ở đây.
Rõ ràng kẻ địch đã nhìn thấu âm mưu của Nhan Lâm, sắp xếp trọng binh khắp nơi, chỉ dựa vào số binh lính hiện tại của Nhan Lâm thì không có cách nào mạnh mẽ công phá vòng vây được.
Đi đường bộ thì cửa khẩu nào cũng có quân lính phòng thủ nghiêm ngặt, đi đường thủy thì các bến tàu đều bị để mắt tới, không có cách nào dùng thuyền.
Sắp vào đường cùng đến nơi nhưng Nhan Lâm vẫn không hề nản lòng chứ đừng nói đến chuyện nhận thua.
“Ta đã nắm được tình hình, chủ công bên kia bình yên vô sự là được.”
Nhan Lâm nói xong câu này, vết thương trên bả vai trái truyền tới một trận đau nhức khiến anh ta khó chịu nhíu mày lại.
Vết thương này là lúc quân địch truy đuổi, không cẩn thận bị tên lạc bắn trúng, bình thường thì đây không tính là tổn thương nặng nề lắm nhưng hiện tại không có quân y, không có thuốc, thậm chí ngay cả nước sạch để rửa vết thương cũng không có, đành phải băng bó qua loa, miễn cưỡng cầm máu.
Bây giờ khí trời nóng bức, Nhan Lâm lại mặc áo giáp khá dày và nặng, miệng vết thương bắt đầu đỏ lên và ngứa ngáy, hình như có khuynh hướng lở loét.
Nhưng mà Nhan Lâm căn bản không để ý đến những thứ này, kiên cường chống đỡ dẫn mấy trăm tàn binh vào núi sâu, tìm được mục tiêu.
Không có thuyền bè thì tự mình làm lấy, tre trúc ở đây rất thích hợp để làm bè trúc.
Có bè trúc rồi, bọn họ không cần đi qua cảng cũng có thể thừa dịp đêm tối mà rời đi bằng đường thủy.
Dù đây là hành động cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn ngồi chờ chết.
Nhiều người, nhiều sức lực, bọn họ dựa vào giết ngựa chiến, đào cỏ dại, săn bắt thú dữ trong núi để gắng gượng ba, bốn ngày.
Trong thời gian đó còn phải cẩn thận, tránh quân địch tìm được bọn họ.
Chuẩn bị xong bè trúc rồi, Nhan Lâm trưng cầu ý kiến của số binh lính còn lại, những ai đồng ý tiếp tục đi theo thì đi, còn ai không muốn theo nữa thì tản ra.
Dù uy tín và danh vọng của Nhan Lâm cực kỳ cao nhưng binh lính đều là người bình thường, sống lang bạt khốn khổ liên tục mấy ngày liền nên lòng quân đã sớm tan rã rồi.
Đến tận bây giờ mà vẫn chưa xảy ra nội loạn chẳng qua là do binh lính vẫn có thể sống tiếp mà thôi.
Ngồi bè trúc sang sông để tránh nạn, thiếu nước sạch và thức ăn, độ rủi ro thì khỏi phải bàn, không phải tất cả mọi người đều tình nguyện mạo hiểm.