Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, Nhan Lâm nghèo đến mức chẳng có thứ gì đáng tiền cả.
Hoạt động Mộng Hồi Nghìn Năm tổ chức nhiều kỳ như vậy, sinh ra nhiều vị Âu hoàng như vậy, dù ít dù nhiều vẫn có thể đem được vài món đồ kỷ niệm rời đi.
Giờ chỉ có một mình anh ta, có lẽ phải ra về tay không rồi.
Không thể nào nhầm được, đúng là “anh ta”, vị Âu hoàng này cũng là một thằng đàn ông trong thân xác phụ nữ điển hình.
Mới đến mười lăm phút đã nghe thấy có người đang ở bên ngoài gõ cửa từng nhà vừa cầu xin vừa khóc lóc.
Người ta khóc đến mức khàn cả giọng, vô cùng đáng thương nên anh ta tiện tay giúp đỡ.
Tiếc là điều kiện có hạn, muốn gì cũng chẳng có, Âu hoàng chỉ có thể làm hết sức mình, mạng Nhan Lâm có thể cứu được hay không trông chờ vào chính Nhan Lâm thôi.
[Thảo Môi Sa Băng]: QAQ khóc thút thít, vì sao Âu hoàng lần này lên tiếng chưa tới mười câu mà cũng trúng tuyển được vậy!
[Lam Môi Sa Băng]: Cam chịu số phận đi, Âu hoàng trong kênh livestream chẳng liên quan gì với hoạt động sôi nổi cả, hết cách rồi!
Đám cá muối thường xuyên ồn ào trong kênh livestream có nhiều ID rất quen thuộc, chỉ có Âu hoàng lần này là gương mặt lạ nhất.
Kênh livestream mở được hơn mười năm, anh ta mới cướp vị trí được một lần, bản ghi chép bình luận cũng chỉ có tám câu, ID [Học Y Không Cứu Được Khuyết Tật Não].
“Tui cũng đâu muốn bình luận ít chứ. Là bác sĩ, thời gian làm việc mà xem livestream thì chắc đã bị người ta đánh vỡ đầu rồi.”
Anh ta mang vỏ bọc thiếu nữ, cẩn thận phân biệt thảo dược trong phòng, đám cá muối trong kênh livestream thì cổ vũ cho anh ta.
Xem ra, vị Âu hoàng này có lẽ là một bác sĩ Tây y, nhưng lại có thể phân biệt được cả thảo dược Trung y, đúng là lợi hại!
Nghề bác sĩ khá có tương lai, có nhiều cá muối lớp mười một, mười hai hỏi thăm Âu hoàng có đề cử chuyên ngành nào hay không, bọn họ cũng muốn học.
Âu hoàng nhếch mép cười lạnh nói: “Khuyên người ta học y sẽ bị thiên lôi đánh đấy.”
Đám cá muối nghe xong câu ấy, lập tức cảm thấy thích sự thẳng thắn của vị Âu hoàng này, anh ta đã nói lên tiếng lòng của vô số những sinh viên ngành y và những người làm trong lĩnh vực y tế!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Có vẻ như Âu hoàng đang oán trách, công việc không thuận lợi sao?
Đám cá muối rất thích tán gẫu và cũng rất thích bới móc những chuyện linh tinh, câu nói của Âu hoàng vừa nghe đã thấy có vấn đề.
Quả nhiên...
Âu hoàng lạnh lùng nói: “Đương nhiên công việc của tui không thuận lợi rồi, mọi người đoán sao tui lại tới đây? Chẳng phải là do bệnh nhân chém vào sao.”
Là một bác sĩ, còn là một bác sĩ Trung y chuyển sang Tây y học lên tới thạc sĩ, anh ta phải luân chuyển thực tập ở bệnh viện rất nhiều năm mới được chuyển sang chính thức, vào bệnh viện rất chăm chỉ làm việc. Anh ta để tay lên ngực tự hỏi và cảm thấy rất xứng với mình, xứng với bệnh nhân, cố gắng làm việc cho tới bây giờ, không có công lao cũng có khổ lao. Vậy mà may mắn lại quay lưng với anh ta, vừa mổ xong một ca thì bị chồng của sản phụ chém vào ICU.
“Ài, trên đời này lắm kẻ khuyết tật não lắm, học y cũng chẳng cứu được bọn họ đâu.” Âu hoàng buồn bã thở dài, làm động tác hút thuốc. “Ông đây lúc chọn học y cũng tràn đầy nhiệt huyết, mang theo trái tim cứu dân tế thế, nhưng đám khuyết tật não đó không chữa được, lực bất tòng tâm. Sinh ra con trai hay con gái có liên quan gì tới ông đây đâu, có phải ông đây làm vợ hắn ta bụng bự đâu chứ...”
Năm triệu cá muối: “...”
Nhìn một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người nói những câu thô lỗ này bằng giọng điệu mềm mại đúng là quá cay mắt.
[Công Tác Tế Bào]: Tui chưa hiểu lắm, việc này liên quan gì đến chuyện bác được chọn làm Âu hoàng?
“Có liên quan.” Âu hoàng thở dài: “Hơn nửa tháng trước, tui đã thực hiện một ca sinh mổ thuận lợi, sản phụ và bé gái mẹ tròn con vuông. Có điều chồng và mẹ chồng cô ấy không chấp nhận, quậy tung bệnh viện nói là họ đi Hồng Kông siêu âm rõ ràng là con trai, nghi ngờ bệnh viện bọn tui đem bán cậu con trai quý giá đi đổi cho họ một bé gái. Tâm trạng của bọn họ quá kích động, không quan tâm đến sản phụ và đứa bé, cứ cầm dao gọt trái cây đâm tui. Tui bị đâm ở trong ICU khoa cấp cứu mấy ngày, bị tai nạn lao động nằm viện nên mới rảnh rỗi có thời gian xem livestream.”
“Mọi người biết không, chi phí ICU một ngày mấy chục nghìn, nhờ ông đây có bảo hiểm chứ nếu không thì không biết phải làm không công cho bệnh viện bao lâu mới bù lại được tổn thất này.” Dứt lời, Âu hoàng buồn bã lau những giọt nước mắt không tồn tại, thở dài nói: “Dễ dàng không!”
Năm triệu cá muối lặng lẽ đáp: “Không dễ dàng, người nghe đau lòng người thấy rơi lệ!”
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa, chưa chắc đã là chuyện xấu, lần này chẳng phải quá may mắn hay sao? Với độ “hot” của kênh livestream, vài phút nữa là chuyện của bác cũng sẽ hot theo, người làm bác bị thương chắc chắn phải đền bù cho bác thôi.
Âu hoàng không phải người để tâm chuyện vụn vặt.
Mặc dù gặp tai bay vạ gió, nhưng anh ta sẽ không vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, vì chuyện lần này mà từ bỏ công việc mình thích.
Đám cá muối nghe xong chuyện của Âu hoàng thì không còn ngưỡng mộ ghen tị nữa.
Dù sao đây cũng là thứ Âu hoàng nên nhận được.
Thân thể này là thầy lang trong làng, thôn dân đau đầu nóng sốt gì cũng đều đến tìm cô, vì vậy trong nhà thường chuẩn bị sẵn thảo dược hay dùng, hầu hết để chữa đau đầu nóng sốt. Âu hoàng phối thuốc hạ sốt cho Nhan Lâm rồi bảo phó tướng đem vào bếp sắc.
Âu hoàng nói: “Hắn bị vết thương thế này thì không nên di chuyển, cứ ở tạm chỗ ta nghỉ ngơi đã.”
Cho dù Âu hoàng chỉ có thể tạm ở lại đây mười hai tiếng nhưng cơ thể này là thầy lang, vẫn có thể chữa được mấy bệnh vặt.
Phó tướng cẩn thận bưng chén thuốc nóng hổi tới, vừa thổi vừa đút cho Nhan Lâm uống.
Hắn nghe thấy đề nghị của Âu hoàng thì trên mặt lộ vẻ khó xử, càng dừng lại lâu thì khả năng bại lộ thân phận càng cao.
Có điều...
Tình hình của quân sư như vậy đúng là anh ta không thể di chuyển được, điều này thực sự khiến người ta phải khó xử.
Vietwriter.vn
Âu hoàng biết rõ thân phận của bọn họ nhưng lại khéo léo lựa chọn im lặng, không tiếp tục truy vấn nữa.
Đồng thời ở một nơi khác, những binh sĩ được Nhan Lâm thả bằng lòng rời đi đang đổi đồ anh ta cho thành tiền, chia nhau rồi chuẩn bị giải tán.
Tuy nhiên, hành tung của bọn họ sao có thể che giấu được binh mã Phù Vọng phái đi, bọn họ nhanh chóng bị bắt về thẩm vấn.
Có người mạnh miệng, nhưng cũng có người tham sống sợ chết, đối diện với đủ các loại dụng cụ hành hình trong phòng giam thì suýt chút nữa họ đã tè ra quần rồi.
“Ta nói… ta nói, đừng giết ta!”
Có người không chịu được hành hình, có người lại vì mạng sống nên cung khai.
Lúc này Phù Vọng mới biết Nhan Lâm dẫn người vào trong núi là để tìm trúc làm bè trốn đi.
Gã biết được tin liền phái binh đuổi theo, đến nửa đêm thì bắt được một nhóm tàn binh trốn đi khác, Nhan Lâm không có trong số đó.
“Nhan Thiếu Dương đi đâu rồi?”
Phù Vọng tính tình nóng nảy nên chọn cách dùng bạo lực bắt bọn họ cung khai.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng gã cũng hỏi ra được chân tướng, Nhan Lâm bị bệnh nặng được phó tướng đưa lên bờ tìm thầy lang.
Nửa đêm, Dương Tư bị Phù Vọng gọi dậy, sau khi nghe gã nói xong mới phân tích: “Nếu là vậy thì chắc chắn bệnh tình của Nhan Lâm đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thủy vực xung quanh đều là những làng chài nhỏ, không có y quán nào nên hồn chứ đừng nói là y sư có y thuật tinh thông.”
“Ý của quân sư... Nhan Lâm rất có thể đã chết vì bệnh rồi?”
Dương Tư hừ lạnh nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù chỉ là thi thể của Nhan Lâm thì cũng đáng giá hơn thi thể của người bình thường rất nhiều.”
Phù Vọng nói: “Nếu thế thì ta sẽ phái người tìm kiếm dọc theo làng chài ven bờ, chắc chắn có thể bắt được Nhan Lâm.”
Cho dù phó tướng đã rất cẩn thận nhưng lúc hắn kéo bè trúc vào bụi cỏ lau vẫn lưu lại vết tích, binh sĩ men theo manh mối này để khóa chặt phương hướng của bọn họ. Hôm sau trời vừa sáng, lúc cư dân chuẩn bị đi đánh cá thì trong thôn đã xuất hiện một nhóm binh sĩ lạ mặt.
“Đêm qua, các ngươi có nhìn thấy ai lạ mặt không?”
Ngư dân thành thật nói: “Có, hình như họ vào ngôi nhà cuối thôn kia.”