Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1573

“Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu?”



Âu hoàng còn muốn chối cãi, Dương Tư không nhiều lời, chỉ nở nụ cười nhạt thâm thúy.



“Đừng, đừng cười như vậy, ta rất...” Âu hoàng không nén được hoảng sợ.



Anh ta là một người tốt, tuân thủ luật pháp của thế kỷ mới, còn Dương Tư trước mặt lại là kẻ tàn nhẫn thời loạn thế, trong tay không biết đã giết bao nhiêu người.



Dương Tư cười hỏi Âu hoàng: “Quỷ núi đều nhát gan thú vị như vậy à?”



Âu hoàng còn chưa trả lời thì hơn năm triệu cá muối đã bực bội trước rồi, thế nào là “Quỷ núi đều nhát gan thú vị” chứ?



Không biết “quỷ núi” đã trở thành danh hiệu của đám cá muối xem livestream rồi à?



Xem thường quỷ núi chính là xem thường đám cá muối bọn họ!



[Từ Bi Pháp Tàng]: Âu hoàng đừng sợ, làm cho tên này phải sợ hãi gọi cha đi!



[Bán Dạ Điên Giản]: Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng thanh danh cá muối quỷ núi thì không thể mất. Dù sao cũng là phần tử trí thức tiên tiến thế kỷ mới, sao chúng ta có thể để một cổ nhân cổ hủ coi thường chứ? Chơi gã đi, khiến gã gọi cha luôn, tui tin bác Âu hoàng sẽ làm được!



Âu hoàng: “...”



Anh ta đột nhiên phát hiện Streamer thật sự không dễ dàng, trong tình huống bị năm triệu cá muối quấy nhiễu cản trở mà vẫn có thể đi đến bước này, trâu bò!



Đám cá muối này đúng là không sợ lớn chuyện, anh ta mà bị bọn họ lừa bịp, nói không chừng Dương Tư sẽ đập nát đầu anh ta ra luôn ấy.



Trong phim truyền hình suốt ngày tẩy não nói trăm người thì vô dụng nhất là thư sinh, trên thực tế thư sinh đọc sách thời cổ đại nhà người ta học đủ lục nghệ, kỵ xạ kiếm thuật đều không tệ.



Nếu thật sự có ý nghĩ xấu xa gì đó thì đầu tiên đầu phải được rèn bằng sắt cái đã!



“Ta có một vấn đề...” Âu hoàng nhìn thấy mấy binh sĩ đang khiêng Nhan Lâm hôn mê lên cáng cứu thương, thầm cảm thấy may mắn vì nửa đêm sau khi Nhan Lâm hạ sốt phó tướng đã mặc quần áo cho Nhan Lâm, khiến anh chàng này không bị mất mặt lắm. “Các ngươi định xử trí hắn như thế nào?”



“Cái này à, cụ thể phải xem ý chủ công thế nào. Nếu Nhan Lâm chịu quy thuận thì đỡ việc rồi. Cô hỏi chuyện này làm gì?”



“Dù sao cũng là bệnh nhân của ta, vất vả lắm mới nhặt được một mạng từ Quỷ Môn quan, nếu như bị các ngươi một đao chém chết thì chứng tỏ những cố gắng trước đây của ta hơi ngu xuẩn. Ta hỏi thăm để thấy an tâm hơn một chút.” Tâm trạng Âu hoàng hơi nặng nề, là thầy thuốc, anh ta đã quen với chuyện sinh tử, hồi thực tập liên tục luân chuyển qua các khoa, anh ta đã dần được tôi luyện, nhưng con người không phải cây cỏ, có một số việc cho dù đã nhìn mãi thành quen nhưng vẫn không thể hoàn toàn chết lặng được.



Chư hầu tranh chấp, loạn thế đấu đá, tử thương nhiều vô số kể, vì thế tính mạng con người cũng chỉ như cỏ rác.



Về mặt lý trí, anh ta hoàn toàn hiểu rõ điều này nhưng về mặt tâm lý thì vẫn cảm thấy thương xót và đồng cảm.



Nếu như những người này được sinh ra ở thời đại hòa bình, có lẽ đều sẽ có cuộc sống tương đối hạnh phúc.



“Người có chia giàu nghèo, đầu trên cổ Nhan Thiếu Dương bằng không biết bao nhiêu đầu người khác. Người có giá trị sẽ không dễ dàng mất mạng, dĩ nhiên Nhan Thiếu Dương chính là loại người này. Hắn sống có giá trị hơn chết rất nhiều. Trừ phi hắn không có giá trị hoặc giá trị cái chết của hắn cao hơn, vậy thì...” Dương Tư cân nhắc nói: “Với tính cách của chủ công, Nhan Lâm mà chịu hàng thì chắc hắn sẽ không phải chết đâu.”



Trong lòng Âu hoàng không kìm được trợn mắt.



Chuyện này ai mà không biết cơ chứ?



Anh ta biết bụng dạ Streamer khá hẹp hòi, không thể chấp nhận được một chút phản bội dù nhỏ nhoi, chỉ cần đã đứng dưới trướng của cô, “phản bội” là hai từ cấm kỵ.



“Nếu đã vậy thì ta cũng yên lòng rồi.” Âu hoàng nhìn binh sĩ đưa người đi liền tìm một cái cớ tiễn khách: “Đêm qua bị người ta quấy rầy giấc ngủ, cả đêm không chợp mắt, nếu vị tiên sinh này không còn gì khác dặn dò, ta quay về phòng nghỉ ngơi trước, thứ cho không tiễn xa được.”



Dương Tư không ngăn cản, chỉ âm thầm phái một người ở lại quan sát Âu hoàng, nếu có hành động gì phải báo cáo cho gã ngay.



Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, những quỷ núi này không thể dừng lại nhân thế quá lâu. Sau khi họ rời đi, người bị nhập vào hoàn toàn không nhớ được mình đã làm gì. Dương Tư chỉ cần quan sát tính tình của người đó trước và sau khi bị quỷ núi nhập vào là có thể đoán được đối phương đã rời đi chưa.



Câu được “cá lọt lưới” Nhan Lâm này, tâm trạng Dương Tư mừng như nở hoa.



Bản thân “cá lọt lưới” lại không vui nổi.



Chạng vạng tối hôm đó, Nhan Lâm mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một xà nhà hoàn toàn xa lạ.



Anh ta vô thức định bật dậy nhưng vừa mới dùng sức thì nhận ra cả người yếu ớt, nơi bả vai truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt xuyên thấu tim.



Nhan Lâm yếu ớt nằm trở lại, miệng thở nhẹ, hai tay đặt hai bên người không cam lòng mà siết chặt thành nắm đấm!



Nơi này chắc chắn không phải...



Môi anh ta mím thành một đường thẳng, ánh mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Tiên sinh tỉnh rồi?”



Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một cô gái mặc trang phục xám đen, viền đỏ cầm theo rương thuốc bước vào.



“Tù nhân mà cũng có đãi ngộ thế này sao?”



Ngoài Khương Bồng Cơ, trên đời này không có chư hầu nào lại dùng quân y nữ, Nhan Lâm càng thêm chắc chắn tình cảnh của mình.



“Cho dù là tù nhân, trước khi có xử lý chính xác thì vẫn có tư cách được sống. Chủ công của ta không phải người hiếu sát, huống hồ tiên sinh khác với người thường, vô cùng đáng quý, dĩ nhiên cần được chăm sóc tốt.” Vị quân y này rất biết ăn nói, nhưng trong mắt Nhan Lâm lại là bịa đặt lung tung.



“Ngươi làm gì vậy?”



Nhan Lâm thấy quân y định cởi dây thắt lưng của mình thì lông mày nhíu chặt, đưa tay ngăn động tác của cô lại.



“Vết thương trên vai tiên sinh cần được chăm sóc kĩ, lau rửa thường xuyên để tránh nhiễm trùng, nếu không sẽ rất dễ bị sưng đỏ và thối rữa lần nữa.” Quân y hất tay anh ta ra, cởi áo để lộ bả vai: “Giờ tiên sinh là người bệnh, cần phối hợp chữa trị với thầy thuốc, đừng ngang bướng nữa.”



Nhan Lâm nhớ lại tình trạng ngã bệnh trước kia của mình, ngậm miệng không nói nữa.



“Thầy thuốc mà phó tướng tìm cho tiên sinh rất giỏi, vết thương được khâu rất tốt, tình hình khép lại cũng tốt, khoảng mười ngày nữa là có thể cắt được chỉ.” Quân y nói: “Lát nữa vết thương sẽ hơi đau, tiên sinh cố gắng chịu đựng một chút nhé.”



Âu hoàng đã xử lý vết thương rất tốt, Nhan Lâm không còn bị nhiễm trùng nữa, quân y chỉ cần thay thuốc khử trùng đúng lúc là không có gì đáng ngại cả.



“Đây là rượu à?”



Quân y nói: “Là rượu mạnh số lượng cực ít, dùng để xử lý vết thương, không thể uống.”



Dương Tư vô cùng vui mừng mà viết thư cho chủ công, mặc dù chưa bắt được Dương Đào nhưng bắt được Nhan Lâm vẫn là một thắng lợi rất lớn.



Phù Vọng dẫn binh đi thanh trừ tàn binh của địch, chính thức đưa Chương Châu nhập vào bản đồ của Khương Bồng Cơ.



Gã không thừa thắng xông lên gây chuyện với Dương Đào mà nghe theo sắp xếp của quân sư, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngồi đợi địch tìm đường chết.



Khoảng chừng mười ngày sau, quân y tháo chỉ trên vai Nhan Lâm.



Cơ thể những người trẻ tuổi hồi phục rất nhanh, Nhan Lâm chỉ gầy đi một chút còn những chỗ khác đều vẫn ổn.



Dương Tư hỏi thăm quân y phụ trách chăm sóc Nhan Lâm: “Bệnh tình của hắn thế nào rồi? Đã ổn chưa?”



Quân y trả lời đúng sự thật.



Tình hình hồi phục khá tốt nhưng vì vết thương quá dài, nếu cử động quá mạnh hoặc tâm trạng kích động quá mức thì rất có khả năng sẽ rách ra.



Dương Tư nghe vậy vô cùng tiếc nuối nói: “Vậy à, tiếc thật.”



Quân y hiếu kỳ hỏi: “Tiếc?”



Dương Tư nói: “Ở chỗ ta có một tin xấu có thể khiến hắn nghe xong sẽ nổi trận lôi đình, chết đi sống lại. Có điều ngươi nói vết thương trên người hắn chưa khỏi hoàn toàn, nếu ta nói cho hắn biết, làm miệng vết thương lại rách ra, như vậy chẳng phải tăng thêm phiền phức cho ngươi à?”



Quân y: “...”



Cô có nghe nói văn nhân tâm địa xấu xa nhưng không ngờ lại xấu xa đến mức này.



Bộ dạng này của quân sư rõ ràng đang rất háo hức mong chờ mà!

Bình Luận (0)
Comment