“An Thôi đã làm gì rồi...”
Dương Tư nở nụ cười đáng đánh đòn với Nhan Lâm, mỗi một chữ trong câu nói đều chứa đầy ác ý, giống như trong miệng gã đang ngậm rượu độc vậy.
Ánh mắt Nhan Lâm bình tĩnh liếc nhìn Dương Tư, hỏi lại gã một lần nữa: “An Thôi đã làm gì rồi?”
Dương Tư cười nói: “Ngươi đoán đi.”
Nhan Lâm: “...”
Nếu không phải trên người anh ta đang có vết thương, thân phận bây giờ còn là tù nhân, ngoài cửa có hơn mười hộ vệ đang đứng, anh ta thật sự rất muốn vươn qua chiếc bàn thấp ngăn giữa hai người để đập Dương Tư một trận. Anh ta không biết rằng đây chính là kiểu làm việc xấu tính của Dương Tư. Gã thừa biết đối phương đang sốt ruột như kiến bò trong chảo lửa, gã lại càng muốn nhịn lại, muốn câu lên sự tò mò của người ta, đến khi bọn họ mất hết kiên nhẫn rồi, gã mới khó chịu mà nhả ra một chút.
Một chiêu này của gã, ngoại trừ chủ công Khương Bồng Cơ ra thì tất cả các cộng sự từng làm việc chung với gã đều dính chưởng rồi.
Theo như lời nói của Khương Bồng Cơ thì Dương Tư đang cố ý tìm đường chết, rõ ràng gã có cơ hội cải thiện quan hệ với các đồng nghiệp, nhưng cứ muốn gây thù chuốc oán cho bản thân cơ.
Năm triệu cá muối xem livestream còn tặng cho gã một danh hiệu: Người giang hồ gọi “Dương - không tìm đường chết thì không thoải mái - Tư”.
Lúc này, cảm xúc của Nhan Lâm đang cuồn cuộn như sóng dữ, đôi mắt tối đen vốn luôn bình tĩnh cũng tràn đầy oán giận, nhưng Dương Tư vẫn “hồn nhiên không biết gì”.
“Thảo nào ngươi phải dẫn nhiều người như vậy đến đây, ngươi cũng hiểu rõ bản thân lắm đấy.”
Nhan Lâm lạnh lùng trào phúng.
“Nghe nói Nhan Lâm ở Chương Châu là một nhân vật văn võ song toàn, cho dù những năm gần đây, ngươi thường xuất hiện với thân phận văn sĩ, nhưng ta cũng có nghe nói tiếng tăm của ngươi hồi còn trẻ, đương nhiên không dám qua loa.” Dương Tư nghịch ngợm nháy mắt, Nhan Lâm lại không thấy gã đáng yêu chút nào, chỉ thấy mỗi đáng ghét và đáng giận!
Lúc Nhan Lâm còn trẻ, Đông Khánh đang trên đà tuột dốc nhanh chóng, các nơi vô cùng hỗn loạn, Chương Châu do sĩ tộc nắm giữ cũng không ngoại lệ.
Cho dù Dương Kiển đã dẫn người đánh cho bọn thủy phỉ không dám xuất hiện, nhưng không có nghĩa rằng đám thủy phỉ hoàn toàn biến mất, vẫn có không ít bọn thủy phỉ thoát được và vào nhà dân cướp của, ức hiếp người dân. Dương Đào hồi thiếu niên rất có khí phách, vô cùng hâm mộ cuộc sống của du hiệp cầm kiếm đi khắp chân trời, anh ta dứt khoát kéo Nhan Lâm xông xáo giang hồ cùng mình. Tính cách Dương Đào ngay thẳng trượng nghĩa, gặp chuyện gì bất bình thường muốn nhúng tay vào, mỗi lần như vậy đều rước một đống người đuổi giết mình.
Xem đến đây, đa phần mọi người sẽ cho rằng cuộc sống du hiệp của Dương Đào là đi đánh quái gây thù, Nhan Lâm đi theo lấy kinh nghiệm.
Cũng không hẳn, những năm tháng hai người hành tẩu giang hồ, phần lớn giặc cướp đều do Nhan Lâm giết.
Dương Đào cảm thấy thủy phỉ sau khi đầu hàng nhận thua có thể quay về hướng thiện, nhưng Nhan Lâm lại là kiểu ra tay nhanh chóng, căn bản không để giặc cướp có cơ hội mở miệng.
Nếu như đánh đông người, Nhan Lâm cũng rất có năng lực, vũ khí của anh ta là một cặp kiếm.
Nghe nói cặp kiếm này là do bậc thầy rèn thời đó mất rất nhiều công sức mới làm ra được, kiếm tay trái nặng bốn cân tám mốt lạng, kiếm bên tay phải nặng năm cân hai lạng, hai thanh kiếm cộng vào với nhau nặng hơn vũ khí của người học võ bình thường rất nhiều, muốn nhấc chúng lên rất mất sức, đừng nói đến việc dùng chúng để ngăn địch giết người.
Lúc Dương Tư nghe Phong Chân kể mấy chuyện này, gã hoàn toàn không dám tin.
Phong Chân nói: “Tin hay không thì tùy huynh! Nếu huynh muốn chọc giận Nhan Lâm, lấy hắn làm trò cười thì nhớ dẫn theo nhiều người một chút, tránh để ta phải nhặt xác hộ huynh.”
Bởi vậy, lúc Dương Tư gặp được Nhan Lâm, phản ứng đầu tiên của gã là nhìn khuôn mặt của đối phương, ánh mắt nhìn lướt qua bả vai, hai tay, rồi xuống đến lồng ngực. Nhan Lâm mặc áo nho của văn sĩ, tóc dài được chải ngay ngắn, sau đó cố định bằng mũ, mặt mũi chính trực, khí chất phong lưu.
Từ đầu đến chân làm gì có vẻ gì của một quân nhân đâu?
Nhan Lâm cười lạnh nói: “Nếu ngươi không nói, vậy thì đừng nói gì thì hơn, chẳng qua cũng chỉ có mấy chuyện ấy thôi.”
Dương Tư: “...”
Lời thoại của anh ta không giống với kịch bản!
Dương Tư là một tên lầy lội, vẻ mặt đáng đánh đòn, nếu đặt gã vào trong kịch bản thì chắc chắn sẽ là nhân vật phản diện, không sống quá được ba câu nói.
“Ồ? Nếu không ngại, tiên sinh có thể nói xem đó là những chuyện thế nào, chúng ta đối chiếu với nhau xem? Dương mỗ cũng muốn xem xem, rốt cuộc người được Phong Tử Thực sùng bái là danh xứng với thực, hay chỉ là hư danh mà thôi.” Dương Tư tự cứu vãn tôn nghiêm cho mình, muốn tiếp tục kéo dài chủ đề này để khiêu khích lửa giận của Nhan Lâm.
Nhan Lâm nói: “An Thôi có dã tâm rất lớn, mưu sĩ Hoa Uyên dưới trướng của hắn cũng là kẻ tiểu nhân nịnh nọt, suy nghĩ mờ ám. Việc dịch bệnh bùng phát trong lúc chinh phạt bốn bộ Nam Man khả năng cao nằm trong kế hoạch của bọn họ, mưu đồ muốn làm ‘ngư ông đắc lợi’ khi chủ công Dương Đào của ta tranh chấp với Liễu Hi. Dựa theo tính toán của An Thôi, Liễu Hi bị chủ công của ta và quân Nhiếp thị vây công, tiêu hao vô số binh sĩ, tiện cho hắn núp sau lưng người khác, tìm cơ hội nuốt cả ba nhà.”
“Ai ngờ, cuối cùng Liễu Hi lại cao tay hơn cả, sao An Thôi có thể ngồi yên được? Đương nhiên hắn sẽ có hành động.”
Trên đời này có bao nhiêu người theo dõi chiến trường hai bên?
Tất cả mọi người có nằm mơ cũng không nghĩ đến, kết cục lại thành ra như vậy... Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ một mình đánh lui cả hai phe Dương - Nhiếp, cô còn giữ được số binh lực nhất định, còn hai phe Dương - Nhiếp thì tổn thất nặng nề.
Nhiếp Lương chết bệnh trên tiền tuyến, hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ chôn mình ở ải Trạm Giang, Dương Đào mắc phải sai lầm đánh mất Chương Châu, tổn hại hơn một trăm nghìn binh lực.
Đối mặt với cục diện như vậy, sao An Thôi có thể ngồi yên được?
Nếu hắn để mặc Khương Bồng Cơ thôn tính Dương Đào, người tiếp theo phải chết chính là hắn!
Để tự cứu mình, An Thôi chỉ có thể thay đổi kế hoạch ban đầu, bước từ sau màn ra trước sân khấu, tham gia cuộc chiến này.
Hoặc là liên thủ với Dương Đào, hoặc là tiếp nhận toàn bộ địa bàn và binh mã trong tay Dương Đào!
Nếu là liên thủ với Dương Đào, An Thôi còn phải chi viện nhân mã, lương thảo, đồ quân nhu cho Dương Đào, cho dù có thắng được Khương Bồng Cơ, sau này hắn vẫn phải giằng xé với Dương Đào sau khi anh ta hồi phục nguyên khí. Nếu hắn lựa chọn thôn tính Dương Đào, tương đương với việc bóp chết kình địch tương lai từ trong trứng nước.
Hai lựa chọn này đều có cả ưu lẫn khuyết, tổng thể mà nói thì lựa chọn phía sau có lợi hơn lựa chọn phía trước một chút.
Bây giờ Dương Đào chỉ còn lại nửa mạng, binh mã trong tay anh ta không còn lại bao nhiêu, quân nhu lương thảo thì cực kỳ thiếu thốn, sĩ tộc Nam Thịnh luôn ủng hộ anh ta từ đầu giờ cũng oán trách anh ta rất nhiều. Mà An Thôi thì sao? Hắn thảo phạt bốn bộ Nam Man xong, thế lực của An Thôi ở Nam Thịnh bành trướng thêm mấy lần, thanh danh cũng vang vọng khắp nơi. Xuất thân của hắn là sĩ tộc Nam Thịnh, lợi ích của hắn gắn liền với sĩ tộc bản địa ở Nam Thịnh, nhìn vào thân phận mà nói thì hắn có ưu thế chính trị hơn Dương Đào nhiều.
Theo suy đoán của Nhan Lâm, khả năng cao An Thôi sẽ phái người đi thuyết phục những sĩ tộc Nam Thịnh có ý kiến với Dương Đào, hứa hẹn lợi ích, muốn lôi kéo bọn họ về trận doanh của mình. Sĩ tộc sẽ nhìn vào những lợi ích đó, Dương Đào không thể mang cho bọn họ bất kỳ lợi ích nào, bọn họ bỏ mặc Dương Đào cũng là lẽ đương nhiên.
Nhan Lâm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, dưới mưu kế của An Thôi, lúc Dương Đào trở về sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào.
“An Thôi thừa cơ chủ công của ta binh bại, tận dụng lúc lòng người dao động, thuyết phục mọi người về dưới trướng hắn, Nhan mỗ không cảm thấy bất ngờ chút nào.”
Nhan Lâm bình tĩnh phân tích cục diện mà Dương Đào gặp phải lúc này, không ngờ rằng Dương Tư vẫn phơi vẻ mặt “Ngươi đoán không đúng hẳn” kia ra.
“Không chỉ như vậy, bọn họ còn phản công lại nữa.”
Nhan Lâm ngạc nhiên mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào Dương Tư.
“Gì cơ?”
Dương Tư nói: “Ngươi nghĩ rằng An Thôi xúi giục được bao nhiêu sĩ tộc Nam Thịnh? Một bộ phận nhỉ? Tin tức Dương Đào binh bại vừa mới truyền đến đó, đa phần bọn họ đã bắt đầu tự lấy kiếm giết quân mình rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ là im lặng quan sát. Dương Đào dẫn binh trở về, không phải là Đông Sơn tái khởi, mà là tìm đường chết!”
Rắc rắc...
Tai Dương Tư nghe thấy một tiếng động nhỏ, gã cúi đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện Nhan Lâm đã bóp nát chén trà trong tay rồi.
Dương Tư cười nói: “Mới vậy đã không chịu nổi rồi à?”