Chữ viết sạch sẽ thẳng tắp, giống như cây trúc xanh, quả thật là nét chữ mà Dương Đào quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa, là do Thiếu Dương viết!
“Thiếu Dương còn sống...”
Tươi cười trên mặt Dương Đào vừa mới xuất hiện một nửa, sau khi đọc rõ ràng chữ viết trên lá thư, liền cứng lại giữa chừng.
Tiền Tố hỏi: “Chủ công, không lẽ là Thiếu Dương muốn....”
Cho dù Tiền Tố cảm thấy khả năng Nhan Lâm khuyên bảo Dương Đào đầu hàng rất nhỏ, nhưng với tình hình hiện nay, dường như cũng chỉ có một khả năng này.
“Trong thư chỉ có một câu: Không thể cúi đầu xưng thần với kẻ tiểu nhân An Thôi vì chuyện của chủ mẫu được...”
Dương Đào vô cùng mờ mịt, mấy ngày này, anh ta rất nản lòng, trong lòng lại xung đột mâu thuẫn, anh ta định đầu hàng An Thôi vì vợ con của mình.
Nếu như có thể, anh ta rất muốn tử chiến tới cùng, nhưng làm như vậy không có ý nghĩa gì.
Sau lưng anh ta còn có hơn hai mươi nghìn tàn binh, có điều quân nhu lương thảo đều rất thiếu thốn, hầu như ai cũng đều bị thương, sao có thể chống lại được phản quân ở bên ngoài?
Nếu như tử chiến tới cùng, không chỉ phải trả bằng tính mạng của bọn họ, cả vợ con, em gái, cháu ngoại đều sẽ bị quân địch đem ra làm tế phẩm tế cờ...
Dương Đào không biết phải lựa chọn thế nào mới là chính xác, Nhan Lâm không ở bên cạnh anh ta, anh ta chỉ có thể phán đoán bằng chính bản thân mình.
Tiền Tố nói: “Ý nghĩa trong những lời này của Thiếu Dương, rốt cuộc là gì chứ? Hay là huynh ấy muốn từ bỏ chủ mẫu bọn họ?”
Dương Đào lắc đầu: “Không thể nào đâu, Thiếu Dương không phải loại người như thế, huynh ấy làm như vậy chắc chắn là có lý do.”
Tiền Tố hỏi: “Nhưng... Phong thư này cũng có thể là cho người dưới trướng Liễu Hi giả mạo.”
Dương Đào lại lắc đầu: “Khi Thiếu Dương viết chữ có một thói quen không tốt lắm, nếu như giả mạo, tất sẽ có sơ hở. Chữ viết của Thiếu Dương thì có thể giả mạo được, nhưng thói quen này của huynh ấy, nếu không phải người hiểu huynh ấy rất rõ, có thể sẽ không chú ý tới. Phong thư này hẳn là do Thiếu Dương tự tay viết.”
Tiền Tố: “...”
Giao tình của hắn và Thiếu Dương cũng tốt mà, vì sao hắn lại không biết lúc Thiếu Dương viết chữ có thói quen gì không tốt?
Thế tức là tình cảm của bọn họ vẫn chưa đạt tới chiều sâu nhất định hay sao?
“Vậy... chủ công dự định làm gì tiếp theo?”
Dương Đào nói: “Tất nhiên là tin Thiếu Dương rồi, huynh ấy sẽ không sai đâu.”
Tiền Tố: “...”
Nếu như nói kính lọc fan của Nhan Lâm đối với Dương Đào dày một mét, vậy thì chắc hẳn kính lọc fan của Dương Đào với Nhan Lâm phải dày gấp đôi nhỉ.
Hẳn là vô cùng yêu thích tìm đường chết nên Dương Tư có chuyện gì hay không có chuyện gì đều sẽ đi tìm Nhan Lâm tán dóc, thuận tiện moi ý nghĩa của lá thư kia từ trong miệng anh ta.
Ban đầu, Nhan Lâm còn có thể bình tĩnh được, nhưng Dương Tư liên tục “báo danh” bảy, tám ngày liền, quấy rầy anh ta tĩnh dưỡng, anh ta liền không nhịn được nữa.
“Mặc dù Nhan mỗ là tù nhân, nhưng cũng không nên đối xử như vậy chứ?”
Bữa trưa vừa mới qua đã chạy tới đây “điểm danh” rồi, không biết thời tiết giữa trưa nóng bức là lúc dễ dàng mệt mỏi thiếu tinh thần nhất à?
Dương Tư giả câm giả điếc, dù sao thì gã cũng mang đủ nhân thủ, cho nên gã mới có gan hành hung người khác, không sợ “uy hiếp” của Nhan Lâm.
Cuối cùng, Nhan Lâm hết cách với gã, phải lộ ra thông tin quan trọng.
Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia, bởi vì quan hệ của các anh trai nên hai cô đã là bạn tốt từ khi còn ở khuê phòng, sở thích cũng giống nhau.
Trước khi lấy chồng, sản nghiệp của gia đình cơ bản đều do họ quản lý.
Phần lớn các gia đình sĩ tộc đều có không ít sản nghiệp, ví dụ như cửa hàng gạo, quán rượu, cửa hàng đồ ăn, còn có cả những mối làm ăn kiếm ra tiền như son phấn, mỹ phẩm.
Tính tình Dương Nhu Gia hoạt bát, nhưng Dương Kiển lại quản thúc con gái khá là nghiêm khắc, để có thể thuận lợi ra khỏi phủ đi chơi, cô và Nhan Thư Yểu đã học theo “thuật dịch dung” trong mấy chuyện xưa hay kể. Nhan Lâm rất muốn nói cho hai cô em gái, thứ gọi là thuật dịch dung đều là mấy chuyện giang hồ du hiệp bịa ra để lừa người khác thôi.
Không ngờ họ lại thực sự mò ra được một chút tinh hoa.
Sau khi vẽ vẽ vời vời đống son phấn mỹ phẩm kia lên mặt, cả khuôn mặt đều thay hình đổi dạng.
Đương nhiên, khuôn mặt hóa trang ra thì hiệu quả thực tế thật sự không thể so sánh với khuôn mặt thật được, nhưng trong trường hợp ánh sáng tối thì vẫn rất dễ gạt người.
Dương Tư nghe xong chuyện này bèn cảm thấy rất khó tin: “Nó thay đổi tới mức nào vậy?”
Nhan Lâm yếu ớt nói: “Thê tử của ta từng nghịch ngợm hóa trang thành chủ công, lại đúng lúc hoàng hôn mờ tối, ngay cả Nhan mỗ cũng suýt bị cô ấy lừa.”
Dương Tư tạm thời chấp nhận lời giải thích này, gã nói: “Ngươi kéo dài thời gian là để cho họ có thời gian trốn thoát?”
“Nữ tử trong hai nhà Dương - Nhan không phải hạng người yếu đuối vô dụng.” Nhan Lâm bình tĩnh, lại cũng có phần vui vẻ nói: “Chủ công càng coi trọng họ thì trong mắt đám phản quân Nam Thịnh, họ lại càng có giá trị, càng dễ dàng bị canh giữ nghiêm mật. Ngược lại, cơ hội thoát thân của họ sẽ càng lớn.”
Dương Tư nói: “Nếu như ngươi tính sai...”
“Liều một lần còn có đường sống, nếu như không làm gì hết thì chỉ có thể chờ chết.” Nhan Lâm yếu ớt nói: “Phản quân Nam Thịnh dễ dàng bị An Thôi xúi giục như vậy, ngươi cho là bọn chúng sẽ có ý tốt với chủ công hay sao? Cho dù chủ công có đồng ý đầu hàng, bọn chúng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, mà là tùy tiện tìm một cái cớ gì đó để có thể diệt trừ người khác. Người ngoài biết bọn chúng hạ độc thủ thì có thể làm gì được? Căn bản là không thể làm gì bọn chúng...”
Nhân lúc quân địch chưa kịp chuẩn bị, chặn đường bắt người nhà làm tù binh để uy hiếp, loại hành vi này quả thực vô cùng bỉ ổi!
Ngay cả loại chuyện vô sỉ thế này còn làm ra được, thì trông cậy bọn họ có đạo nghĩa cơ bản gì?
Thời loạn, chư hầu đấu đá nhau thế nào cũng được, nhưng làm gì có ai lại không biết xấu hổ mà nhắm mục tiêu vào phụ nữ và trẻ em vô tội chứ?
Nhan Lâm cảm thán, nói: “Chuyện này đến cả Lan Đình Công Liễu Hi còn không làm được.”
Dương Tư: “...” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lời ấy có phải có ý nghĩa gì khác hay không, châm chọc chủ công của gã ngay trước mặt gã, chuyện này cũng quá đáng lắm rồi đấy?
Chủ công của gã ăn gạo nhà Nhan Lâm à?
“Hừ, chủ công nhà ta là chính nhân quân tử, ngài ấy không làm mấy chuyện súc sinh đó đâu.”
Sự thật chứng minh, hiểu biết của Nhan Lâm về em gái và vợ là vô cùng sâu sắc, hai cô gái này không phải là phụ nữ bình thường ở trong nhà, yếu đuối vô lực. Ngay khi họ bị phản quân lừa đi, họ đã nhận ra có chuyện không ổn rồi, nhưng lại không dám vạch trần thẳng mặt, để tránh bọn chúng giết người.
Bởi vì còn phải chăm sóc trẻ con, cho nên phản quân cũng không tách họ ra, dù sao thì hai phụ nữ cũng không gây ra nổi sóng gió gì.
Họ đã thử phản quân, phát hiện mức độ khoan dung của bọn chúng đối với họ khá là cao, chỉ cần không rời khỏi đó, chúng đều có thể thỏa mãn họ rất nhiều yêu cầu.
Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia cùng bàn bạc, lập tức nảy ra một ý.
Hôm nay đòi son phấn mỹ phẩm, ngày mai lại đòi tơ lụa vải vóc, nếu như không cho thì bọn họ lại làm ầm ĩ giống như mấy mụ đàn bà đanh đá, cứ câu nào khó nghe là chửi câu đó.
“Hai con đàn bà hung dữ, thật sự khiến người ta chán ghét. Thật không hiểu nổi có phải mắt của Dương Chính Trạch và Nhan Thiếu Dương đã mù rồi không, thế mà lại coi trọng loại đàn bà dung tục tầm thường còn lỗ mãng như vậy.” Chuyện này đã tới tận tai cấp trên, đám sĩ tộc trông giữ họ vừa chán ghét lại vừa châm biếm, phất tay như định xua đuổi tên ăn mày, nói: “Dù sao cũng không sống được mấy ngày nữa, họ có yêu cầu gì thì cứ thỏa mãn, miễn là họ ngậm miệng vào là được.”
Vậy nên, những ngày tháng hai người bị cầm tù lại rất thoải mái vui vẻ.
Nha hoàn và vú già trông giữ họ cũng từ lúc ban đầu đồng tình trở thành khinh thường. Sinh tử của chồng còn chưa biết, hai người đàn bà phá của bạc tình thờ ơ thì cũng thôi, thỉnh thoảng đám trẻ khóc quấy đòi uống sữa mà họ cũng không thèm để ý. Bọn họ từng thấy người nhẫn tâm, nhưng chưa từng thấy ai nhẫn tâm đến như vậy.
“Thật sự là nghiệp chướng!”
Mấy vú già than thở.
Đám Nhan Thử Yểu không chỉ thích chơi đùa mấy thứ đồ của con gái, mà còn thích chèn ép mấy vú già hầu hạ bọn họ, thường xuyên gọi các vú già tới bên cạnh.
Mấy vú già sắp bị tra tấn phát điên rồi.