Tỳ nữ quát lớn: “Còn không mau dỗ tiểu lang quân? Nếu để kinh động mấy nhân vật lớn trong phòng, ngươi có mấy cái mạng để đền đây?”
Tỳ nữ này tuổi không lớn lắm, kể ra cũng chỉ lớn hơn Âu hoàng một hai tuổi, tương đương với một đàn chị năm ba năm tư đại học.
Có điều, đàn chị năm ba năm tư ở trong xã hội cũng chỉ là một thanh niên, còn cô nô tỳ trước mặt lại là quản sự nội viện phụ giúp Nhan Thư Yểu quản lý mấy chục người trong hậu viện. Nếu ở thời hiện đại cũng được coi là giám đốc một công ty tầm trung, khí thế áp đảo người khác.
Âu hoàng âm thầm nén ấm ức vào bụng, tủi thân dỗ dành đứa bé đang khóc, gần như cầu khẩn: “Tiểu tổ tông, cầu xin ngươi đừng khóc nữa có được không? Ngươi mà khóc nữa, ta sẽ khóc cho ngươi xem đấy... Ban nãy ta đâu có cố ý siết đau ngươi...”
Tì nữ chỉ đứng cách Âu hoàng vài bước, Âu hoàng gần như lầm bầm cầu khẩn đứa bé trong lòng nên tỳ nữ không nghe rõ anh ta đang nói gì. Tỳ nữ thấy đứa bé chưa ngừng khóc thì sắc mặt xấu đi. Cô ta đang định nói gì đó thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân. Tỳ nữ nhìn thấy Dương Đào đi tới lập tức hành lễ vấn an, động tác Âu hoàng chậm mất mấy giây mới phản ứng lại kịp.
Anh ta bế đứa bé trong lòng hành lễ, cúi đầu nhìn đôi vớ trắng như tuyết giẫm trên đôi guốc gỗ.
Anh ta còn đang suy đoán người đó là ai thì đứa bé trong lòng đã ngừng khóc, duỗi hai tay về phía người đó, hơn nửa người nghiêng về phía người nọ.
Âu hoàng giật mình bế chặt đứa bé, người tới dường như nhận ra lo lắng và bối rối của anh ta nên ôn hòa nói: “Không sao, để ta bế một lát.”
Đứa bé ở trong lòng Dương Đào cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo như nước hơi ướt át, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Chưa từng thấy tiểu lang quân nào thông minh như vậy, có lẽ tiểu lang quân biết Chính Trạch Công ở trong phòng nên mới khóc để gây sự chú ý của người?”
Âu hoàng lo lắng bất an vò tay áo, sợ người ngoài phát hiện đứa bé bị anh ta siết đau nên khóc.
Đây không phải xã hội pháp luật, hạ nhân không có nhân quyền, chỉ cần đắc tội chủ thì cứ chờ bị đánh chết đi.
Lúc này Âu hoàng như nghe được tiếng trời...
Tiểu Dung Dung ngày thường bị anh ta chửi không có tiết tháo, ấy, đại soái ca Dương Tư đã đứng ra giúp anh ta bênh vực lẽ phải, khéo léo che giấu sai sót của Âu hoàng đồng thời còn khen đứa bé. Cho dù Âu hoàng chưa bước chân vào xã hội và đi làm nhưng cũng biết Dương Tư là người biết ăn nói.
Là cha, ai mà không thích nghe mấy câu hay ho này?
Đứa bé còn chưa biết nói chuyện, nó đang ở cái tuổi vừa tràn trề năng lượng lại rất dễ quên, vừa nhìn thấy phụ thân siêu yêu thích liền quên sạch những thứ khác, chỉ lo quấn lấy anh ta đùa giỡn. Dương Đào thấy con vui vẻ nên cũng tin mấy câu khen ngợi của Dương Tư.
“Khuyển tử tuổi nhỏ thích quấn người, để Dương sứ giả chê cười.”
Dương Đào hít mùi sữa trên người con trai rồi nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả người ngoài như Dương Tư cũng cảm nhận được Dương Đào thực lòng thương yêu đứa con trai này. Dương Tư nhìn và cười thầm, vị Chính Trạch Công này đúng là người kỳ lạ, rất quan tâm gia đình, yêu thương cốt nhục.
“Các ngươi đi đâu vậy?”
Dương Đào thuận miệng hỏi một câu, Âu hoàng vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên, im lặng nhìn cơn mưa bình luận đoán phản ứng của đám Dương Đào.
Trường hợp này dĩ nhiên tỳ nữ ở bên trả lời, không đến phiên anh ta xen vào. Đương nhiên, quan trọng nhất là anh ta không biết nên nói cái gì.
QAQ
Tủi thân!
Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ vì phu nhân Nhan Thư Yểu nhớ con trai, đồng thời muốn gặp xem vú nuôi mới nhận có hợp ý không.
Dương Đào nghe thấy là mấy chuyện nhỏ nhặt nội trạch liền hôn đứa bé rồi trả đứa bé lại cho Âu hoàng: “Đi đi, đừng để phu nhân đợi lâu.”
Âu hoàng coi livestream cũng được mấy năm rồi, bình thường rảnh rỗi thích lượn lờ mấy diễn đàn Nữ Đế xem thử có topic gì hay không. Từ khi bắt đầu hoạt động Mộng Hồi Nghìn Năm, mấy topic này thường được người ta ghim lên đầu danh sách, những ai có chí hướng trở thành Âu hoàng đều sẽ xem nội dung trong topic, nói không chừng ngày nào đó mình sẽ may mắn xuyên không thì sao, nếu không muốn bị bại lộ thì phải nắm được những kiến thức cơ bản.
Nghe Dương Đào nói vậy, Âu hoàng thấp giọng đáp, ngoại trừ trông hơi rụt rè thì không có gì khác thường.
Có điều...
Sau khi Âu hoàng theo tỳ nữ rời đi, Dương Đào thấy hình như Dương Tư đang suy ngẫm gì đó và nhìn chằm chằm bóng lưng vú nuôi kia.
Dương Đào nghĩ đến lời đồn về vị này, lông mày thầm co giật.
Dương Tư và Phong Chân trước nay đều có tác phong lãng tử, có điều Phong Chân thì công khai còn Dương Tư thì ngầm phóng đãng, thanh danh bên ngoài cũng không khác gì lắm. Người đời đều biết Phong Chân phóng túng thế nào nên không chú ý lắm đến Dương Tư tác phong khá kín tiếng hơn.
Đương nhiên, Dương Đào đã từng là đối thủ nên anh ta không thể không tìm hiểu kĩ tư liệu thành viên quân địch.
Dương Tư này hình như cũng không kín đáo lắm đâu nhỉ?
Suy nghĩ của Dương Đào xoay chuyển, hỏi dò: “Dương sứ giả quen vị vú nuôi kia à?”
Dương Tư dời mắt đi, nói: “Không biết, chỉ thấy hơi...”
Dương Đào khẽ giật mình, truy vấn: “Có hơi gì?”
Chẳng lẽ thân phận vị vú nuôi này có vấn đề?
Nếu vậy, chắc chắn anh ta không thể để cô ta tiếp cận con trai của mình, ai biết trong lòng đối phương che giấu ý định gì?
Nguồn : Vietwriter.vn
Dương Tư thấy vẻ mặt Dương Đào nghiêm trọng thì biết đối phương hiểu lầm nên ho nhẹ rồi nói thẳng: “Người này nhìn nghiêng hơi giống nội tử nên trong phút chốc mới ngẩn người. Kể ra, nội tử cũng sinh nữ nhi vào năm ngoái, lâu lắm không gặp, con cũng đã biết nhận người rồi.”
Dương Đào không biết Dương Tư đã thành hôn.
Có điều Dương Tư đã qua tuổi thành gia lập thất, có vợ có con cũng là chuyện bình thường.
Ban nãy gã nhìn vú nuôi xa lạ xuất thần cũng là tức cảnh sinh tình, nhớ đến vợ con ở nhà, Dương Đào có thể hiểu được.
Dương Đào dễ lừa nhưng “bộ não bên ngoài” của Dương Đào là Nhan Lâm thì không dễ lừa gạt.
Thứ nhất, anh ta chưa từng nghe chuyện Dương Tư có gia thất, vợ con gì đấy hơn phân nửa là không được cưới hỏi đàng hoàng, có tồn tại hay không vẫn là một câu hỏi.
Thứ hai, ánh mắt Dương Tư không phải ánh mắt nhớ nhung vợ con mà giống như nhìn thấy thứ gì thú vị, khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Mồm miệng gã này toàn nói linh tinh, trong những câu đó chẳng biết có mấy chữ là thật.
Dương Đào nghe nói con gái Dương Tư cũng cùng tuổi con trai nhà mình liền nói đùa: “Một trai một gái? Có lẽ sau này có thể làm thông gia đấy.”
Theo lý, thân phận Dương Tư không đủ tư cách, muốn làm thông gia với Dương Đào đã là trèo cao rồi.
Dù Dương Đào là chư hầu suy tàn, Dương Tư là trọng thần hữu dụng dưới trướng Khương Bồng Cơ nhưng theo quan niệm huyết thống đương thời, Dương Tư có trèo lên cao đến mấy đi nữa, con cái cũng sẽ phải chịu thiệt thòi. Tuy Dương Tư không coi đề nghị của Dương Đào là thật nhưng cũng cảm thấy được an ủi, càng có nhiều cảm tình với Dương Đào hơn.
Nhan Lâm đứng bên lặng lẽ hất một gáo nước lạnh: “Cùng họ không thể cưới.”
Dương Tư không muốn để Nhan Lâm đắc ý, mồm miệng còn nhanh hơn não đáp lại một câu: “Không sao, khuê nữa của tại hạ theo họ nội tử.”
Lời đó vừa thốt ra, Dương Tư hận không thể tát mình một cái.
Đầu óc gã không bị lừa đá thì cũng bị úng nước rồi, dùng lời này phản bác lại Nhan Lâm, vậy chẳng phải biến tướng đồng ý kết thông gia từ bé sao?