Cho dù là Khương Bồng Cơ hay là hơn năm triệu cá muối trong kênh livestream, trong ấn tượng ăn sâu bám rễ của họ, dù có nghèo tới thế nào thì hoàng thất cũng sẽ không bủn xỉn trong khâu mặt mũi, dù sao thì thể diện hoàng gia cũng không thể để mất được, cho dù có bị đánh tới sưng mặt thì cũng phải bắt chước thành người mập, nhưng sứ giả của nước Tây Xương lại cho bọn họ một bài học.
Không nói tới người ta đến đây là vì mục đích gì, nếu đã lấy thân phận sứ giả của một quốc gia để tới thì Khương Bồng Cơ không thể thất lễ được. Trước khi gặp người ta, dù sao cô cũng phải tắm rửa thay quần áo, không thể mặc một bộ vải bố thô thiển để gặp được, phải người nào không biết còn tưởng rằng cô là gái đánh cá ở làng chài nào đó kìa.
Khương Bồng Cơ đóng góc nhìn của kênh livestream chính lại để đi rửa mặt, đám cá muối nhàm chán chỉ có thể tụ tập tại kênh livestream phụ của Âu hoàng để tám chuyện, tiện thể thám thính “tình hình quân địch”. Bọn họ đều là những người ủng hộ trung thành của “Bính Từ CP*”, không chấp nhận cho bất cứ tiểu tam xa lạ nào chen ngàng vào giữa hai người họ!
* Bính Từ CP: vốn là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương cố ý bày mấy món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ đụng phải, chờ người vô ý làm vỡ là bắt đền. Ở đây là chơi chữ với từ Bồng Từ (pengci), chỉ cặp đôi Khương Bồng Cơ – Vệ Từ.
Tất nhiên là Âu hoàng cũng nghĩ như vậy.
Anh ta hoàn toàn không có một chút hảo cảm nào với hai vị con rồng cháu phượng trong hoàng thất.
Mặc dù hai người kia nghèo túng, nhưng tư thái lại thật sự rất đoan trang, hoàn toàn là dáng vẻ của một hậu duệ quý tộc cao cao tại thượng.
Trong mắt của những người yêu thích bọn họ, có lẽ những người đó sẽ khen cho một câu trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nói rằng bọn họ không hề bôi nhọ thân phận hoàng thất.
Nhưng ở trong mắt những người không thích bọn họ, làm như vậy cũng chỉ là quái đản, thậm chí còn chẳng bằng dân chúng ở Hoàn Châu, mặt mũi ở đâu ra mà lại giả vờ làm con rồng cháu phượng vậy?
“Các ngươi đều lui xuống đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa.”
Nhị hoàng tử Tây Xương nhìn thấy trang hoàng trong căn phòng, lại nhìn lại dáng vẻ của đoàn người bọn họ, hắn vừa không vui vừa thấy hơi tự ti. Đám tôi tớ hộ vệ mà bọn họ dẫn tới thật sự là quá mất mặt, cả đám mặt mày xám tro đã đành, e là ngay cả dân chạy nạn tầm thường cũng sạch sẽ hơn bọn họ.
Mấy tên hộ vệ cũng thế, giầy rơm dưới chân bọn họ đã bị mài tới rách tung tóe rồi mà vẫn chưa nỡ thay mới, để lộ ra bàn chân đã dính đầy máu đen cùng với những ngón chân đã hơi dị dạng, hình tượng của bọn họ cùng với hình tượng mà sứ giả nước Tây Xương nên có hoàn toàn khác hẳn nhau, không chỉ không thể khiến hai vị thiên chi kiêu tử kia được rạng rỡ mặt mày, ngược lại còn bóc trần khuyết điểm của họ, khiến cho khuôn mặt của bọn họ nóng rực lên, mất mặt ngay trước mặt vợ tương lai, khiến người ta coi thường mình.
Mấy người hầu chất phác thưa vâng, chỉ có một mình Âu hoàng là lạnh lùng xùy một tiếng.
“Bác Streamer quả đúng là người tốt...” Âu hoàng cùng mấy hộ vệ được sắp xếp tới nơi để đám tôi tớ nghỉ chân, còn có người đặc biệt chuẩn bị trang phục sạch sẽ cho bọn họ, cả nước ấm và đồ ăn nữa, cũng không biết cái thân thể này đã bao lâu không được ăn no rồi, Âu hoàng ngửi được mùi đồ ăn, bụng anh ta bắt đầu kêu lên ầm ầm như sét đánh. Anh ta dường như không thể điều khiển được hai tay nữa rồi, gần như dùng tốc độ như ăn cướp mà và một chén cơm to vào bụng, thức ăn trên bàn ăn nhanh chóng vơi đi. Sau khi ăn sạch sẽ, anh ta vẫn cảm thấy trong bụng còn chỗ trống, vẫn còn có thể ăn thêm một suất nữa: “Chết đói mất...”
Cùng lúc đó, hoàng tử và công chúa Tây Xương cũng được chiêu đãi như khách quý.
Vú già dẫn mấy cô thị nữ bưng vài chiếc mâm nhỏ lên, trên đó được bày đầy những đồ trang sức cùng với xiêm y lộng lẫy của nữ giới được gấp gọn gàng.
Cho dù không phải được chế tạo theo quy cách của hoàng gia, nhưng cũng là những đồ mà chỉ có quý nữ trong sĩ tộc nhà cao cửa rộng mới có tư cách mặc.
Thoạt nhìn công chúa thái độ lạnh băng, nhưng ánh mắt của cô nàng vẫn cứ lướt qua mấy mâm nhỏ, trong ánh mắt cũng hiện ra vẻ yêu thích cùng với khao khát muốn có.
Khi cô ta mới được sinh ra, hoàng thất Tây Xương vẫn còn chưa nghèo túng đáng thất vọng tới như vậy, cô ta cũng từng được hưởng thụ vinh hoa phú quý bảy tám năm, ăn mặc ngủ nghỉ đều là tốt nhất trên thế gian. Làm công chúa được hoàng thượng yêu chiều nhất, để chúc mừng sinh nhật cô ta, lần nào phụ hoàng cũng có thể chi hết mấy vạn lượng bạc trắng.
Cô ta muốn thứ gì, phụ hoàng sẽ cho cô ta thứ đó.
Nhưng những ngày tháng tươi đẹp như vậy chẳng kéo dài được bao lâu, mấy năm trước đây, nước Tây Xương chia năm xẻ bảy, những thế lực ở khắp nơi cắn xé lẫn nhau, lúc nào cũng có những người khởi nghĩa, những “chư hầu” có tên có tuổi cũng càng ngày càng nhiều. Hoàng thất Tây Xương bị người khác lật đổ nhanh chóng, cả nhà bọn họ cùng với một vài đại thần trung thành và tận tâm bị đám loạn thần tặc tử ép cho phải chạy trốn khắp nơi, cuộc sống cũng càng lúc càng tồi tệ, nghèo tới sắp phải gặm vỏ cây rồi.
Không ai biết rằng, để gom đủ phí dụng cho hai mươi mấy người này ra nước ngoài, đám cựu thần ngay cả tiền mua quan tài cũng phải lấy ra, phụ hoàng còn nhịn đau mà bán những phi tần chưa từng sinh con vào trong chốn trăng hoa để kiếm chút tiền da thịt. Nhớ đến cuộc sống mà phụ hoàng mẫu hậu phải trải qua, lại nhìn vào trang phục lụa là, châu báu trang sức mà đám vú già thị nữ bưng lên, cô công chúa này bỗng cảm thấy tâm trạng hỗn loạn, đủ loại cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực cô ta.
Cô ta đã sớm đến độ tuổi cập kê rồi, theo lý thì nên chuẩn bị nghị thân lập gia đình, nhưng hoàng thất bây giờ, ngay cả tiền tài để vươn mình lên cũng không có, cô ta có thể gả cho ai đây? Chẳng lẽ phải gả cho đám loạn thần tặc tử tự xưng là “chư hầu” ở Tây Xương này, đổi lấy được một chút vàng bạc lụa là hay sao?
Trong một cơ hội tình cờ, cô ta nghe được về dự định của phụ hoàng từ miệng của mẫu hậu, suy nghĩ của cô ta lập tức rộng mở.
Cô ta cũng muốn đi liên hôn!
Hoàng hậu Tây Xương nói: “Con là nữ tử, Liễu Hi đó cũng là nữ tử, sao con có thể so sánh được với nhị huynh của con chứ?”
“Nhi thần nghe nói tới bây giờ Liễu Hi vẫn chưa có con dưới gối, ngay cả một người hầu hạ bên cạnh cũng không có, ai biết được cơ thể của cô ta làm sao, hay là có sở thích với nữ nhân chứ?” Công chúa nói: “Loạn thế mười sáu nước, không phải còn có một đôi tỷ đệ độc chiếm ba nghìn ân sủng của hoàng đế hay sao? Mà cùng lắm thì, nếu như Liễu Hi không có đam mê với nữ tử, nhi thần cũng cam tâm gả cho thần tử được trọng dụng nhất dưới trướng cô ta, sau này cũng có thể lôi kéo phu quân, ở bên cạnh giúp đỡ hoàng huynh.”
Hoàng hậu Tây Xương không thể tự quyết định được, chỉ có thể nói lại những lời nói của con gái cho trượng phu biết.
Hoàng đế Tây Xương nghe thấy vậy, lão cảm thấy con gái nói rất có lý.
Lão tặng con trai mình qua làm tiểu thiếp còn chưa đủ, dù sao không có con nối dòng thì địa vị cũng sẽ không vững, nếu như để trọng thần cưới công chúa rồi làm con rể của lão, khẽ thổi gió đầu giường, cũng chẳng khác nào mượn được sức của một đồng minh nặng ký. Trước khi có thể sinh được con nối dòng, con trai của lão vẫn có thể đứng thẳng lưng được.
Ngoài ra, hai đứa con này còn là một đôi song sinh long phượng hiếm gặp, đó chính là điềm lành long phượng trình tường, địa vị của bọn họ lại càng khác biệt hơn. Trong cái nhìn của người ngoài cuộc, hoàng đế Tây Xương tiễn hai đứa con đi để đổi lấy binh mã từ nước giàu quả thật rất hoang đường, lại không biết rằng cơ hội ấy là do hai anh em này cướp đoạt để tới.
Quốc vương Tây Xương là một kẻ không kìm được nữ sắc, phi tần trong cung không phải ai cũng xuất thân sĩ tộc, phần lớn đều được lựa chọn từ dân gian vào, bởi vậy không ít con trai thứ có xuất thân bình thường, bọn họ đều đang rất trông chờ vào cơ hội này. Không biết hoàng thất này có gen gì mà cho dù là nam hay nữ, bề ngoài của bọn họ đều rất xinh đẹp, hoàng đế Tây Xương để đối lấy tiền bạc lương thảo mà đã tiễn bớt vài công chúa tuổi còn khá nhỏ.
Làm con gái dòng chính duy nhất, cô ta có xuất thân cao quý, huyết thống thuần khiết, tuyệt đối không thể lưu lạc tới tình cảnh nhục nhã ấy.
Suy nghĩ lướt nhanh, những khung cảnh trước đây đều lướt qua trong đầu cô ta.
Công chúa hít sâu một hơi, hơi hơi mở hai tay ra, khẽ nhếch cằm lên, vài cô thị nữ tiến lên cởi áo tháo đai cho cô ta, hầu hạ cô ta tắm rửa.
Tình hình này khiến cho cô ta nhớ tới cẩm y ngọc thực ngày trước.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cho dù có thế nào đi nữa, việc này chắc chắn phải thành công!
Tình cảnh giống như vậy cũng xảy ra với vị hoàng tử kia, có điều vẻ mặt của hắn lạnh nhạt hơn nhiều, dưới đáy mắt thỉnh thoảng còn hiện lên một chút khuất nhục.
Hai vị này tắm rửa thay đồ cũng phải lề mề suốt hơn một canh giờ, còn Khương Bồng Cơ lại là người tắm kiểu chiến đấu, chỉ mất hai, ba phút.
Cô đã sớm thay xong xiêm y, mở kênh livestream ra, cắn hạt dưa để cho thị nữ chải đầu, nghe vú già cùng mấy người hầu hồi bẩm lại phản ứng của hai vị “thiên chi kiêu tử” kia.
Khương Bồng Cơ nghe xong, vẻ mặt khó nói nên lời.
“Có phải bọn họ tưởng tượng quá nhiều rồi hay không?”