Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1610

Nếu Khương Bồng Cơ biết suy nghĩ của Lữ Trưng, chắc chắn sẽ hô to oan uổng.



Cái gì mà “chuyện hoang đường cô làm đâu ít” chứ?



Nói như thể chỉ có mỗi mình Khương Bồng Cơ cô vậy, chẳng lẽ Lữ Thiếu Âm không cấu kết với cô làm việc xấu chắc?



Không nghe nhầm đâu, quan hệ giữa cô và Lữ Trưng không hề lạnh nhạt như người ngoài thấy, trên thực tế, giao tình giữa Lữ Trưng và Khương Bồng Cơ còn mật thiết hơn so với các bạn cùng trường ở Lang Gia một chút. Nếu nói thẳng ra thì đại khái là trên mức người quen, dưới mức hồ bằng cẩu hữu*, đã từng chơi đùa cùng nhau.




* Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.



Hai người quen nhau ở suối nước nóng Kê Sơn.



Khi đó Lữ Trưng còn chưa chín chắn như bây giờ, vẫn còn là thiếu niên trượng nghĩa hào phóng.



Ít nhất thì năm đó, Lữ Trưng còn nói với Khương Bồng Cơ các thể loại như “sau này hai ta đã là đồng môn rồi, sau khi đến thư viện nếu gặp phải người nào làm khó cậu thì cậu cứ nói tên của ta ra”... Còn bây giờ á? A a, không đập chết Khương Bồng Cơ là may rồi.



Khi Khương Bồng Cơ mười hai, mười ba tuổi thì đi theo Uyên Kính tiên sinh đến quận Lang Gia cầu học ba năm.



Năm đầu ở quận Lang Gia, Lữ Trưng còn chưa đi ra ngoài du học, anh ta cũng rất biết giữ lời hứa, luôn luôn quan tâm chăm sóc Khương Bồng Cơ.



Đương nhiên, Lữ Trưng rất nhanh phát hiện ra vị Liễu lang quân này vốn dĩ không hề sợ phiền toái tìm đến cửa, người ta không chủ động đi tìm phiền toái người khác là phúc tổ rồi.



Tùy tiện lấy một ví dụ, Khương Bồng Cơ nghe nói nương tử nhà nào đó rất xinh đẹp bèn trốn giờ học của tiên sinh đi nhìn trộm.



Nhưng đúng lúc gặp cường hào ở trấn nhỏ này đang cướp con gái nhà lành, bức ép ông cụ người ta đưa con gái đến làm tiện thiếp cho gã cường hào kia.



Lữ Trưng thấy mà tức, nhưng anh ta xuất thân hàn môn, không dám gây rắc rối, chỉ có Khương Bồng Cơ là giống như nuốt phải thuốc nổ, không nói hai lời đã “giả trang thành con gái”. Hầy, hiện giờ nghĩ lại Lữ Trưng cảm thấy có lẽ mắt mình bị mù rồi, tại sao lúc đó không phát hiện Khương Bồng Cơ là con gái nhỉ?



Chuyện kể ra thì dài dòng, sau khi Khương Bồng Cơ “giả trang thành con gái” đi vào phủ nhà người ta, không những cho tên cường hào kia một trận đòn mà còn bắt cha mẹ của cường hào lại, treo lên xà nhà trong phòng rồi dùng roi bện bằng sợi cỏ đánh, vừa đánh vừa hỏi bọn họ “có biết xấu hổ hay không”, “đã biết sai chưa”, hỏi cha của cường hào có phải “buổi tối mười tám năm trước, mắt mù xông nhầm vào chuồng heo” hay không, hỏi mẹ của cường hào “hàng xóm nhà ngươi có phải họ Vương hay không”.



Lữ Trưng và mấy học sinh rủ nhau cúp học, bò lên tường nhà người ta xem Khương Bồng Cơ “trừ hại cho dân”.



“Làm như vậy, liệu có xảy ra án mạng không nhỉ?”



“Một cái roi bằng cỏ có thể quật chết người ư?” Lữ Trưng nói: “Trọng điểm không phải là mồm miệng tên nhóc này quá độc hay sao?”



Trong lòng bạn cùng trường vẫn còn sợ hãi, hắn nói: “Quả thật hơi ác độc, phụ nữ đanh đá đầu đường cũng không có thủ đoạn như vậy đâu.”



Không biết Lữ Trưng lấy hạt dưa ở đâu ra, bốn bạn cùng trường bò lên tường xem Khương Bồng Cơ đánh người, vỏ hạt dưa rơi đầy đất.



Đến khi Khương Bồng Cơ đánh đủ rồi thì gã sai vặt chạy đến quan phủ báo án cũng dẫn theo nha dịch về tới nơi, một nhóm năm người túm vạt áo chuồn mất.



“Rõ ràng là cậu đánh người, tại sao bọn ta phải giúp cậu trốn? Nếu như tiên sinh biết chuyện thì coi như xong.”



Khương Bồng Cơ lấy làm đương nhiên nói: “Nếu ta trốn không thoát, ta sẽ khai tên các huynh ra, nói các huynh xúi ta làm.”



Năm người, người lớn tuổi nhất đã hai mươi tuổi, Khương Bồng Cơ nhỏ nhất chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, quan trọng là người này trông như kẻ vô hại vậy.



Lữ Trưng nói: “Có khi cậu hại chết người ta rồi đấy, hôm nay cậu ra mặt thay cha con nhà nông kia, biết đâu ngày mai đại họa ập xuống đầu họ.”



Khương Bồng Cơ giễu cợt nói: “Sợ cái gì.”



Lữ Trưng hơi có dự cảm bất an.



Đúng như dự đoán, gia đình kia vừa nhen nhóm ý định trả thù thì Khương Bồng Cơ lại trốn học đi đánh người, cho gia đình kia ăn hành giống như huấn luyện chim ưng* vậy. Cuối cùng bọn họ không chịu được phải dọn về quê, đám lưu manh ở xung quanh khu đó cũng không có ai dám đi bắt nạt cha con kia nữa.




* Huấn luyện chim ưng: bắt chim ưng hoang dã về bỏ đói và không cho nó ngủ vài ngày, làm thế nó sẽ mất dần bản tính hung hăng hoang dã và nghe lời hơn.



“Chỉ ra mặt thay người ta thôi thì chưa đủ, chúng ta còn phải bảo đảm chất lượng của dịch vụ hậu mãi*, phải khiến cho người bị hại yên tâm nữa chứ.”




* Dịch vụ hậu mãi: là một điều khoản hỗ trợ cho khách hàng sau khi khách hàng đã mua sản phẩm, ví dụ như dịch vụ bảo hành, bao gồm việc thay thế các sản phẩm hư hỏng hoặc từng bộ phận và sửa chữa, bảo trì thường xuyên.



Lữ Trưng: “...”



Bênh vực kẻ yếu chỉ là chuyện nhỏ, cà khịa ở các buổi nhã tập hội thơ khiến người ta tức đến thất khiếu bốc khói mới là điểm mạnh của Khương Bồng Cơ. Nhìn tổng quát toàn bộ con em sĩ tộc ở quận Lang Gia, gần như chẳng có người nào chưa bị Khương Bồng Cơ cà khịa. Nếu như có thì có lẽ do đối phương quá gà, cô không thèm quan tâm.



Vậy thì tin tức Khương Bồng Cơ mê khuôn mặt đẹp là từ đâu truyền ra?



Thì ra, tất cả các chốn ăn chơi lớn nhỏ ở quận Lang Gia, Khương Bồng Cơ đều đã dạo qua rồi, chỗ nào có nương tử xinh đẹp, chỗ nào có đồ ăn ngon, chỗ nào có rượu ngon... cô đều rõ như lòng bàn tay. Mới đầu mọi người còn tưởng rằng cô là người phong lưu, cuộc sống riêng tư phóng đãng không kiềm chế, cho đến khi có người mời cô đi lầu xanh, phát hiện người này ngoại trừ ôm ấp ra, căn bản không hề ngủ lại.



“Không ngủ lại á? Vậy cậu ở chỗ này còn có gì thú vị nữa?”



Quả nhiên vẫn là thanh niên trẻ tuổi chưa trải sự đời, chỉ có trẻ con mới thích rượu ngon đồ ăn ngon, người trưởng thành thích sóng lớn mãnh liệt hơn.



Khương Bồng Cơ nói: “Dáng dấp các cô ấy rất đẹp, ta chỉ ngắm ai dễ nhìn thôi, mấy người xấu xí bên cạnh, nhìn bẩn mắt ta.”



Một gã con nhà giàu khó hiểu hỏi cô: “Lang quân nhà XX cũng dễ nhìn, sao ta không thấy cậu đi ngắm hắn?”



Lang quân nhà XX này cũng là một trong những kẻ có bề ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát nổi tiếng ở quân Lang Gia, chỉ được có gương mặt, trừ việc chưa từng giết người ra thì những chuyện xấu khác, chưa có chuyện nào là không làm. Lữ Trưng nghe được nội hàm trong đó, biết gã con nhà giàu này định xúi giục Khương Bồng Cơ gây họa, lập tức muốn ngăn cản. Ai ngờ đêm đó, người này liền ném pháo vào nhà vệ sinh ở hậu viện nhà người ta, khiến khắp người tiểu lang quân kia dính đầy phân.



Vừa quay đầu đi, cô đã vu oan hãm hại chuyện này cho gã con nhà giàu đã xúi giục cô, còn bản thân mình thì trong sạch.



“Chạy đến nhà vệ sinh ở hậu viện nhà người ta để ném pháo, làm sao cậu có thể nghĩ ra trò độc ác như thế chứ?”



Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi, Lữ Trưng đã thấy cực kỳ ghê tởm, thật không tưởng nổi ý kiến thối hoắc đó là của thiếu niên như ngọc đang ngồi trước mặt anh ta nghĩ ra.



“Đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào mà ngủ cả.”



“Không ngủ được thì cậu bèn đi nổ nhà vệ sinh của nhà người ta hả? Thà rằng cậu đi chơi gái còn hơn!”



“Không phải một mình ta đi.”



“Cậu còn tìm ai đi cùng nữa?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Trừ huynh ra, ta tìm hết ba người còn lại.”



Lữ Trưng: “...”



“Thiếu Âm, huynh không nhìn thấy cảnh tượng kia thật là đáng tiếc.”



“Đừng, ta mừng vì ta không nhìn thấy đó, nếu không một hai tháng tới ta sẽ không nuốt nổi cơm mất.”



Trừ việc đi nổ nhà vệ sinh, Khương Bồng cơ còn thực hiện vô số hành động “vĩ đại”, ví dụ như thù dai.



Còn nhớ lúc Khương Bồng Cơ mới đến quân Lang Gia bị một lang quân nhà sĩ tộc sỉ nhục ngay trước mặt, lúc đó cô không có phản ứng gì.



Sau nửa năm, vị lang quân kia lập gia đình, Khương Bồng Cơ bèn trói cô dâu ném vào rương đựng đồ cưới, lại đổi tên côn đồ giết người đang chạy trốn vốn là đồng tính luyến ái thành cô dâu. Chuốc thuốc cho hai người họ, khiến bọn họ “miệt mài” cả đêm, mấy người Lữ Trưng còn bị Khương Bồng Cơ kéo vào góc tường nghe nửa khắc đồng hồ, ừm... vị cô dâu kia cũng nghe thấy. Ngày hôm sau, cô dâu liền phẫn nộ đòi giấy hôn thú để tái giá với người trong lòng.



“Người này từng đắc tội cậu à?”



Hồi đó Lữ Trưng còn không biết tên quỷ xui xẻo ấy đã từng đắc tội với Khương Bồng Cơ.



Khương Bồng Cơ lấy làm đương nhiên nói: “Nửa năm trước, chính là gã này sỉ nhục ta.”



Nửa năm trước...



“Cậu thù dai thế…”



“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, thánh nhân còn nói như vậy cơ mà, ta chẳng qua chỉ nhớ có nửa năm mà thôi.” Khương Bồng Cơ chính nghĩa nói: “Hơn nữa, ta còn nắm thóp chuyện cha hắn tham ô nhận hối lộ, ta còn chuẩn bị tố cáo cả nhà bọn họ ấy chứ, đâu thể trơ mắt nhìn cô gái nhà lành gả vào nhà bọn họ rồi bị liên lụy đúng không? Ta gọi cái này là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huynh không hiểu được đâu.”



Lữ Trưng: “...”



Thánh nhân nhà nào nghe câu này chắc cũng tức giận mà bật nắp quan tài nhảy ra ngoài mất.



Nói tóm lại là Lữ Trưng không dám tưởng tượng, Hoa Uyên bắt chước “Liễu Hi” rất hoàn mỹ kia khả năng cao là đang đâm đầu vào chỗ chết.

Bình Luận (0)
Comment