Người bạn cũ này không phải người ngoài, Lữ Trưng cũng có chút giao tình với hắn.
Người này họ Phương, tên là Trực, tự là Bất Khúc, là nhân sĩ quận Đông Môn Chương Châu, thời trẻ từng đến quận Lang Gia xa xôi đi học mấy năm.
“Hôm nay cơn gió lớn nào mang huynh đến đây vậy?”
Lữ Trưng thu dọn một chút rồi đi tiếp khách, mới bước vào phòng đã thấy một gương mặt quen thuộc.
Phương Trực mỉm cười sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy chắp tay chào Lữ Trưng. Hiện tại hai người khác nhau một trời một vực, Phương Trực ẩn cư ở nông thôn làm một tiên sinh dạy học và làm việc đồng áng, còn Lữ Trưng là mưu thần dưới trướng chư hầu. Hôm nay Phương Trực mang nhiệm vụ trong người, hắn không dám chọc giận Lữ Trưng.
“Làm bạn cùng trường mấy năm, bây giờ muốn tới thăm huynh mà phải qua một vòng kiểm tra nữa à? Ây dà, nhiều năm không gặp, Thiếu Âm khác hẳn năm xưa rồi nhỉ.”
Đừng thấy Phương Trực mặt vuông chữ điền, trông rất chính trực nghiêm nghị, thật ra Lữ Trưng biết tính tình Phương Trực không hề giống với vẻ bề ngoài, lòng dạ người này cực kỳ không đứng đắn. Mấy năm nay, tất cả mọi người đều không liên lạc với nhau, không có chuyện gì cũng không gặp, lúc này Phương Trực lại tới cửa thăm hỏi, Lữ Trưng không thể không để tâm đến. Quan trọng nhất là nguyên quán của Phương Trực ở quân Đông Môn Chương Châu, mà hiện giờ Chương Châu nằm trong tay Khương Bồng Cơ.
Vậy nên mục đích Phương Trực tới đây khiến người ta phải suy nghĩ.
Mặc dù có hoài nghi nhưng Lữ Trưng không nói thẳng ra mà ngược lại hùa theo đề tài Phương Trực nói, bắt đầu nhớ lại những chuyện năm xưa, nhớ lại thời niên thiếu.
Đối với Phương Trực hoặc với Lữ Trưng mà nói, thời đi học luôn là ký ức tốt đẹp, dù cho bên trong phần ký ức tốt đẹp này có thêm một tên cổ quái là Khương Bồng Cơ nhưng nó vẫn là ký ức thanh xuân tươi đẹp. Hai người nói mãi nói mãi rồi nói đến tình cảnh hiện tại của bản thân, thổn thức không thôi.
Không phải người nào đi học ở thư viện Lang Gia cũng có tài, ví dụ như Phương Trực - một người có năng lực bình thường, sau khi học xong, hắn liền an phận về quê làm phu tử, kiếm chút học phí từ học sinh để sống qua ngày. Mấy năm nay, bên ngoài chiến tranh loạn lạc, trường tư nhỏ mà Phương Trực mở ra cũng bị ảnh hưởng, người dân kiếm sống qua ngày còn khó khăn, làm gì còn tiền mà cho con cái đến trường đọc sách viết chữ nữa. Vì vậy, Phương Trực thất nghiệp.
Mặc dù thất nghiệp nhưng Phương Trực vẫn không bi quan.
So với những người dân vì loạn thế mà ly tán vợ con, tị nạn lang bạt khắp nơi kia, dù gì hắn vẫn còn có một căn nhà nhỏ che mưa, được ăn một bữa cơm no. Dẫu sao hắn vẫn còn đường lui khác, ví dụ như tìm bạn cùng trường để nhờ cậy. Phần lớn học sinh tốt nghiệp từ thư viện Lang Gia đều không tệ, có một số đầu quân cho chư hầu mà phất lên như diều gặp gió, có một số ở địa phương nhỏ làm quan phụ mẫu.
Nếu như Phương Trực đã chọn dựa vào bạn cùng trường, tạm thời không nói đến tiểu phú tức an*, sống sao cho giống con người một tí thì không thành vấn đề.
* Tiểu phú tức an: dễ dàng hài lòng khi đạt được thành tựu nhỏ.
Sĩ tộc dùng huyết thống để liên kết thành mạng lưới thế lực, còn học sinh học cùng thư viện ra thì dựa vào tình đồng môn.
Tuy tình đồng môn không bì được huyết thống nhưng cũng là thế lực ngầm không thể coi thường.
Bởi vậy Phương Trực rất bình tĩnh.
Nhưng rất nhanh, hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Vì sao?
Hắn ẩn cư tại một trấn nhỏ ở nông thôn, nhà hắn là dùng tiền thuê dân trong thôn để xây, chất lượng rất tốt nhưng chất lượng có tốt hơn nữa cũng không ngăn được đất đá lở trên núi phá hoại. Cũng may lúc núi lở, đất đá trôi xuống, Phương Trực đang dẫn vợ con ra ngoài mua đồ dùng.
Trừ phòng bếp và gà vịt gặp nạn ra thì người trong nhà không có ai bị thương.
Đó là hắn gặp may, chứ người dân sống gần đó thì không may đến vậy, đường ra khỏi thôn bị đất đá chặn lại, thôn nhỏ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Núi sâu cằn cỗi, lúc này, thời tiết càng ngày càng lạnh, lương thực tích trữ trong nhà người dân không đủ để bọn họ trụ qua mùa đông, thế là phải tìm người đi dọn đường. Vì chuyện này mà Phương Trực đành phải tìm cách đi ra ngoài tìm người, kết quả gặp đúng lúc đoàn người đang gọi nhập ngũ.
Dĩ nhiên Phương Trực không bị chiêu mộ làm lính nhưng hắn nghe nói chủ nhân của Chương Châu đã đổi thành người đã từng là bạn học cũ của hắn.
Phương Trực: “...”
Chuyện xảy ra khi nào vậy?
Mấy tháng trước, không phải vẫn là Dương Đào cầm quyền sao?
Ở nông thôn, tin tức chậm chạp, Phương Trực lại không có bản lĩnh nhúng tay vào tình hình trong thiên hạ, đương nhiên không quan tâm nhiều, cũng không nắm bắt tin tức kịp thời.
Nhưng mà nếu do bạn cũ của mình cầm quyền thì chắc chắn có chỗ tốt, Phương Trực liền mặt dày đi gặp để mượn người đến giúp dọn sạch đường núi.
Khương Bồng Cơ biết Phương Trực là thành viên của thiên đoàn F5 năm đó nên đương nhiên đồng ý.
Nhưng mà bạn học cũ gặp lại, Phương Trực và Khương Bồng Cơ lại không hề mừng rỡ như người ngoài tưởng tượng.
Cũng đâu còn cách nào, rất lúng túng nha!
Vào ngày thứ hai, Lữ Trưng mới nghe nói Khương Bồng Cơ đi nổ nhà vệ sinh nhưng hắn lại là đồng lõa theo chân Khương Bồng Cơ đi gây chuyện.
# Bạn học đi nổ nhà vệ sinh năm đó giờ vươn mình thành chư hầu trong thiên hạ, hắn phải dùng nụ cười như thế nào khi đối mặt mới không lúng túng đây! Gấp! #
Phương Trực ngại ngùng, còn Khương Bồng Cơ lại bình tĩnh đến mức không có cảm xúc gì, lúc nói chuyện phiếm, cô hỏi thăm những năm gần đây Phương Trực sống thế nào.
Nghe Phương Trực nói trường tư hắn mở không có học sinh đến học phải đóng cửa, cô hỏi: “Huynh có đồng ý đi Hoàn Châu hay không?”
Phương Trực không hiểu.
“Hiện tại tiên sinh làm phu tử ở thư viện Kim Lân tại Hoàn Châu, huynh có cơ sở vững chắc, hay là đi xin làm phu tử đi?” Khương Bồng Cơ nói: “Huynh ở lại đây khá là an nhàn, nhưng cũng lãng phí thời gian. Nông dân bình thường còn khó giữ ấm no, làm gì có tiền mà cho con đi học.”
Thư viện Kim Lân là một trong những hạng mục mà Khương Bồng Cơ rất coi trọng, mấy năm nay vẫn đầu tư xây dựng thêm, vẫn luôn thiếu hụt phu tử có cơ sở vững chắc và nhân phẩm tốt. Phương Trực thời niên thiếu quả thật rất nghịch ngợm nhưng tính tình không xấu, giống như tên của hắn vậy, đứng đắn và chính trực.
Nếu Phương Trực đến thư viện Kim Lân dạy học, Khương Bồng Cơ cũng có thể che chở cho hắn một chút, còn có thể giúp Uyên Kính tiên sinh giảm bớt áp lực.
Phương Trực ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Lan Đình Công nói chí phải, chỉ có điều...”
Khương Bồng Cơ biết hắn đang do dự điều gì.
Bầu không khí ở thư viện Lang Gia trước kia không tệ, Uyên Kính tiên sinh luôn đối xử bình đẳng, rất ít học sinh cảm thấy mình bị khinh thường hoặc có cảm giác mình kém người ta một bậc. Nếu không phải như vậy thì mấy học sinh xuất thân hàn môn như Lữ Trưng đã không thể cùng với Khương Bồng Cơ náo loạn tung trời như thế.
Vietwriter.vn
Chẳng qua là đi học luôn có thời hạn, rời khỏi thư viện Lang Gia, lợi ích mà gia đình mang lại mới được biểu lộ rõ ràng.
Cũng không phải Phương Trực chưa từng thử làm quan, thứ nhất, hắn không thích hợp làm quan, có làm cũng khó lập công, thứ hai, hắn cũng không có cửa để xuất sĩ, chỉ có thể về nông thôn dạy học, giúp những nhà nông có chí bay cao bay xa có thể học được con chữ, thay đổi số mệnh bần hàn cả đời.
Phương Trực không có danh tiếng, nên mở trường tư cũng không tên không tuổi.
Nhà giàu thì coi thường còn dân chúng bình thường thì không với nổi, cuối cùng Phương Trực đành phải mặt dày lôi kéo, mới miễn cưỡng có vài học sinh.
Chiến tranh loạn lạc bên ngoài rất kinh khủng, chỉ có mấy học sinh thì lại bị cha mẹ bắt về nhà làm ruộng để nuôi gia đình sống qua ngày.
“Cách ngày Chương Châu được yên bình vẫn còn một thời gian nữa, huynh ở lại đây thì không sao, nhưng còn vợ con huynh thì sao?”
Phương Trực cũng không phải người kiểu cách, mặc dù thời còn trẻ hơi trẻ trâu, nhưng đến tuổi trung niên lại khá chững chạc.
“Trong thời loạn thế, tìm được một nơi yên thân đã là điều xa xỉ. May mà có Lan Đình Công, thảo dân cũng đang có ý định ra phía Bắc.”
Bạn học gặp nhau luôn có không ít chuyện muốn nói, đặc biệt là chuyện thời học sinh.
Nói mãi nói mãi, đột nhiên Khương Bồng Cơ nghĩ ra Lữ Trưng còn thiếu nợ mình một chuyện.
Lơ nga lơ ngơ thế nào, Phương Trực liền thay cô làm “nhiệm vụ đòi nợ” này.
Hỏi nguyên nhân thì Phương Trực trả lời rằng: “Nói chung là ai cũng thích sự viên mãn, bốn chữ ‘cảnh còn người mất’ nói ra thì dễ dàng đấy nhưng nghe lại rất đau lòng.”
Vậy nên giờ mới có cảnh Phương Trực lặn lội đường xá xa xôi đến tìm Lữ Trưng.