Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1621

Ớt khô và ớt bột nấu được canh gì, Nhan Lâm lộ vẻ xin thứ cho kẻ bất tài này.



Cho dù có rất nhiều nguyên liệu điều chế hương liệu có thể ăn được nhưng hương vị ớt quá nồng, người tỉ mỉ trong cuộc sống như Nhan Lâm lựa chọn từ chối.



“Đồ Liễu Hi đưa tới huynh cũng dám ăn à?”



Nhan Lâm thấy Dương Đào có vẻ kích động muốn thử thì thấy hơi mệt mỏi.



“Sao lại không dám? Thiếu Dương còn sợ Liễu Lan Đình hại ta sao? Vì muốn hại một mình ta mà đưa nhiều ớt bột đến cho tướng sĩ toàn quân quy tiên à? Thiếu Dương không khỏi quá coi trọng ta rồi.” Dương Đào nhìn đơn thuần nhưng thực ra trong lòng hiểu rất rõ, có một vài việc không cần thiết phải nói thẳng ra: “Ta nghe nói Liễu Lan Đình cũng thích ăn lẩu, đây là sở thích của cô ấy, ăn vài bữa cũng không sao...”



Dương Đào một tay cầm bình ớt bột đã xay nhuyễn, lấy tay dính một chút rồi đưa lên lưỡi liếm, đầu lưỡi tràn ngập một vị cay nồng không thể nói thành lời, nước bọt nhanh chóng tiết ra. Cho dù đây là lần đầu tiên Dương Đào nếm thử ớt bột nhưng cảm giác không quá tệ, anh ta lại nếm thử lần nữa.



Anh ta chép miệng một cái, cảm thấy mình đã nhất “nếm” chung tình, nhị “nếm” cảm mến ớt bột này rồi.



Nhan Lâm thấy Dương Đào thiếu vệ sinh như vậy thì không kìm được: “Cái hũ này của huynh đừng bỏ vào nồi nấu nữa.”



Dương Đào vừa nếm ớt bột, cảm giác cay nồng lan tràn trong khoang miệng cực thoải mái vừa kinh ngạc hỏi Nhan Lâm.



“Tại sao?”



Nhan Lâm liếc nhìn ngón tay của anh ta, cau mày ghét bỏ nói: “Không sạch.”



Anh ta không muốn ăn nước bọt của Dương Đào, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.



Nhan Lâm không chỉ bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối mà còn mắc bệnh thích sạch sẽ, chẳng qua đang hành quân đánh trận nên rất ít khi biểu lộ mà thôi.



Dương Đào nghe vậy vừa nuốt nước bọt vừa cười nói: “Không sao, Liễu Lan Đình cho nhiều lắm, để ta đổi cho huynh một hũ mới.”



Nhan Lâm: “...”



Anh ta đâu có nói là mình muốn ăn.



Tất cả những phương pháp nấu nồi lẩu cay và địa vị của ớt bột trong đồ nướng mà Khương Bồng Cơ nói cặn kẽ, Dương Đào không hề làm sai bước nào.



Dương Đào trước kia chẳng thích gì lẩu ngay lập tức đã thích cách ăn này.



Nam Thịnh rất ẩm ướt, mùa đông lạnh buốt thấu xương nhưng chỉ cần một bữa lẩu tê cay vào bụng, không chỉ không cảm thấy lạnh mà còn nóng đến mức mồ hôi toát đầy trán. Mùi vị ăn lẩu cay trong mùa này thật sự sướng không kể sao cho hết, đặc biệt là Dương Đào trời sinh khẩu vị nặng này, vừa gặp được ớt giống như tìm được chân ái, hận không thể coi lẩu là tất cả những bữa ăn chính, cuối cùng dạ dày không chịu được phải liên tục chạy vào nhà xí.



“Huynh đã lớn chừng nào rồi mà còn không biết quản lý cái miệng của mình?”



Nhan Lâm thấy trên mặt Dương Đào mọc mụn như thời còn trẻ thì không khỏi cạn lời, nhìn là biết ngay tên này đã ăn lẩu cay đến mức nóng trong người, không thể kịp thời phát tiết nên thượng hỏa. Vấn đề này cũng không nghiêm trọng nhưng Dương Đào ấu trĩ như vậy khiến anh ta chẳng còn gì để nói.



Vì Dương Đào nóng trong người nên bị ép uống thuốc đắng để hạ hỏa, thuốc này đắng đến mức làm anh ta tím mặt.



“Ài, đời người ngắn ngủi vài chục năm, không thể thoải mái làm những điều mình muốn thì sống còn có ý nghĩa gì?”



Giờ bữa nào Dương Đào cũng ăn ớt như một món gia vị, không cay không vui, cảm thấy sự trống rỗng hai ba chục năm nay đã được bù đắp.



Giờ bắt anh ta ngừng ăn ớt, tiếp tục ăn đồ ăn với mùi vị nhạt nhẽo thì đúng là đòi mạng anh ta.



Nhan Lâm nghe xong không kìm được cười lạnh, dặn phòng bếp chuẩn bị cho Dương Đào cơm cháo thanh đạm ăn với khổ qua thái lát.



Bất kể Dương Đào gào thét cầu xin tha thứ bi thương thế nào Nhan Lâm cũng không động lòng.



Trước kia anh ta đã quá nương tay với Dương Đào, giờ phải cho đối phương nếm chút khổ cực để đầu óc tỉnh táo một chút.



“Không biết sao Liễu Hi có thể phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của vật này...”



Mặc dù Tiền Tố không giống Dương Đào luôn không ngừng ăn cay nhưng cũng thi thoảng ăn một hai lần, mùi vị đúng là có thể khiến người ta bị nghiện.



Mùi vị ngon, kỳ diệu hơn nữa là phối với chút canh nóng, cả người sẽ nóng nực như vừa mới tắm nước nóng, toàn thân thông suốt thoải mái.



Tiền Tố cảm thấy có thể phổ biến thứ này ở nơi khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo, đúng là món gia vị không thể thiếu trong mùa đông.



Đương nhiên, điều hắn nghi ngờ nhất vẫn là làm thế nào Khương Bồng Cơ có thể phát hiện ra công dụng kỳ diệu của ớt?



Nên biết vật này chủ yếu sinh trưởng nơi man hoang, chỉ có một ít được đưa vào Trung Nguyên bị sĩ tộc thu mua làm vật liệu điều chế hương.



Tiền Tố không thể tưởng tượng được làm thế nào Khương Bồng Cơ có thể biến hương liệu thành đồ ăn.



Nhan Lâm nói: “Có lẽ người ta bắt chước Thần Nông.”



Tiền Tố không kìm được bật cười.



Thần Nông người ta nếm bách thảo là để tạo phúc cho chúng sinh, Liễu Hi nếm hương liệu để làm gì?



Chẳng lẽ để tạo phúc cho những người ham ăn?



Tiền Tố cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra chân tướng ghê gớm.



Lan Đình Công Liễu Hi giết người như ngóe trong truyền thuyết… chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ham ăn?



Tiền Tố bị suy nghĩ của mình chọc cười.



Mùa đông này, ớt không chỉ làm mưa làm gió trong quân doanh, hấp dẫn vô số kẻ nghiện mà nó còn lưu truyền rộng rãi đến dân chúng tầm thường.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Nếu vào thời điểm bình thường, dân chúng rất khó nhanh chóng tiếp nhận sự vật mới nhưng giờ đang là thời chiến tranh loạn lạc, ớt đã được phổ biến một cách thuận lợi.



Ngoài ớt ra, Khương Bồng Cơ còn cắn răng phát một đợt quần áo chống lạnh cho dân chúng.



Những quần áo chống lạnh này ngoài hàng dệt lông dê thường gặp còn có áo bông làm từ cây bông cùng với những loại cây cối khác.



Không phải Khương Bồng Cơ không muốn dùng quần áo làm hoàn toàn từ bông nhưng vì sản lượng cây bông vừa đi vào sản xuất không cao, Sùng Châu làm giấy thì lại dư rất nhiều vật liệu gỗ, để làm đủ quần áo chống lạnh thì đành phải sử dụng cách này, cho dù là thế thì tính năng chống lạnh vẫn tốt hơn so với quần áo trước đây. Những phụ nữ khéo tay bắt đầu gấp gáp chế tạo từ năm ngoái, bận rộn tròn một năm mới may được nhiều như vậy cung cấp cho binh lính tiền tuyến.



Đương nhiên, không phải tất cả quần áo chống lạnh đều giống nhau.



Những thứ cung ứng cho nhóm Khương Bồng Cơ dĩ nhiên là vải bông mềm mại và giữ ấm nhất, độ dày và gia công cũng đảm bảo hơn.



Hàng cung ứng cho binh sĩ thì độ dày của vải bông hơi kém hơn một chút, họ vẫn còn quần áo năm trước nên mặc cùng cũng không lạnh.



Áo bông phát xuống cứu tế dân chúng có độ dày mỏng hơn binh sĩ một chút nhưng vẫn có công hiệu chống lạnh, làm như vậy để dùng đúng hạn ngạch nguyên liệu nhưng có thể cung ứng được nhiều quần áo hơn cho nhiều dân chúng. Nhu cầu lớn như vậy, dĩ nhiên chỉ có thể giảm bớt lượng nguyên liệu cần dùng nhất định.



Ngoài quần áo, mỗi thành trì đều có mười mấy quầy cháo phát cháo nóng.



Cháo không đặc đến mức cắm đũa không ngã nhưng cũng có thể ăn lưng bụng, không đến mức chết đói.



Đây là mức độ chiếu cố lớn nhất Khương Bồng Cơ dành cho dân chúng xung quanh với điều kiện tiên quyết là đảm bảo cung ứng đủ cho binh sĩ.



Cô không đủ điều kiện giúp những dân chúng này ăn uống no đủ sao?



Dĩ nhiên không phải.



Lão thủ trưởng và cô vẫn giữ liên lạc, gần đây không biết đối phương chạy đi đâu, trợ giúp một lượng lương thảo lớn không thành vấn đề.



Lùi một bước mà nói, không có lão thủ trưởng thì vẫn còn thương thành của hệ thống.



Không có hệ thống tác quái, giá gạo trắng của thương thành thấp đến mức cảm động, cung ứng cho toàn quân cũng không sao. Nhưng con đường này là ranh giới cuối cùng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Khương Bồng Cơ sẽ không động vào, trừ phi lại gặp phải thiên tai người thường không thể nào chống cự được như động đất ở kinh thành Đông Khánh năm đó!



Khương Bồng Cơ cũng không muốn để lại hình tượng thánh mẫu không nguyên tắc trong thế nhân.



Nếu như sau này chư hầu nào cũng học theo An Thôi, cố ý tiêu hao lương thảo của cô thì cô có còn lăn lộn được nữa không đây?

Bình Luận (0)
Comment