An Thôi uống thuốc theo như chỉ dặn của thầy thuốc, còn dặn Hoa Uyên sắc bài thuốc trợ thai kia đưa qua chỗ đế cơ Tây Xương giúp hắn, cô ta phải uống một ngày ba lần.
Đế cơ Tây Xương không biết An Thôi không thể sinh con, càng không biết thuốc mà cô ta phải uống có hiệu quả mạnh cỡ nào, nhưng mà đang ăn nhờ ở đậu, sống nương nhờ người thì không thể không tuân theo người. Ngược lại mấy ngày gần đây, lúc An Thôi sinh hoạt vợ chồng với cô ta tỏ ra kích động hơn trước khiến cô ta không chịu đựng nổi.
Trong lòng cô ta cũng có một khao khát nhỏ nhoi.
Nếu có thể sinh con trai, lúc An Thôi có con ruột thì người thừa kế kia không phải con trai mình thì là ai?
Dựa vào đủ loại ảo tưởng như này, mấy ngày gần đây đế cơ Tây Xương càng dịu dàng tình cảm với An Thôi hơn, An Thôi cũng không keo kiệt cho cô ta chút sủng ái.
Tất cả mọi người đều không biết rằng đây chính là kế hoạch một tay Hoa Uyên bày ra.
Gã hạ một ván cờ rất lớn, một ván cờ mà mọi người có nghĩ đến vỡ đầu cũng không giải ra được, bởi gã hành động rất cẩn thận.
Cũng không có người nào biết, việc đề xuất An Thôi thu lại binh lực, chắp tay “dâng” hai châu cho Khương Bồng Cơ cũng nằm trong kế hoạch của Hoa Uyên, không chỉ để làm tiêu hao lương thực của Khương Bồng Cơ mà còn có một dụng ý sâu xa khác, đó là kéo dài thời gian để gã có thêm thời gian sắp xếp bày bố kế hoạch của mình. Rốt cuộc Hoa Uyên muốn bày ra âm mưu gì? Chỉ đơn giản là “cho” chủ công nhà mình một cặp sừng thôi sao? Không, không, không, gã không phàm tục như thế.
Kế hoạch của Hoa Uyên, ngoại trừ chính gã ra, chỉ có hai người nhìn thấy được toàn cục.
Một người là thầy thuốc già bị Hoa Uyên nắm được tử huyệt.
Thầy thuốc già biết Hoa Uyên muốn cắm một cặp sừng cho An Thôi.
Người còn lại chính là hoàng tử Tây Xương - nam sủng rất được Hoa Uyên cưng chiều trong mắt người ngoài.
Hoàng tử Tây Xương không những biết Hoa Uyên muốn cắm sừng An Thôi mà hắn còn biết cách để cắm cặp sừng đó lên.
Nói đến chuyện này, vị hoàng tử Tây Xương kia vẫn còn chút kiêu ngạo, cũng vì kiêu ngạo nên đánh giá sai tình hình loạn thế bên ngoài Tây Xương. Hắn đụng phải vách tường chỗ Khương Bồng Cơ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chạy qua chỗ An Thôi thử vận may, kết quả thua cả bản thân lẫn em gái song sinh cho ván cược này.
Khi hắn biết mình bị An Thôi bắt đi làm nam sủng cho tâm phúc Hoa Uyên dưới trướng, suýt nữa lửa giận công tâm mà ngất xỉu.
Bây giờ thịnh hành nam phong*, con cháu nhà giàu đều nuôi mấy đứa trẻ xinh đẹp làm trò giải trí tiêu khiển là chuyện hết sức bình thường, không ít thư đồng của con trai nhà giàu cũng giữ chức trách như nha hoàn thông phòng. Vừa đi cùng thiếu gia đi học, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia, vừa phải làm công cụ ấm giường cho đối phương. Dĩ nhiên không phải thư đồng nào cũng như vậy, chẳng qua là hiện tượng này rất hay xảy ra trong giới sĩ tộc và những nhà quyền quý.
* Nam phong: Đàn ông yêu đàn ông.
Nói nhảm một đoạn như vậy là vì muốn nói rằng, ở thời đại này nam phong rất thịnh hành.
Trừ việc không có người đàn ông nào sẽ cưới hỏi đàng hoàng một người đàn ông khác ra, hầu như đều sống như vợ chồng bình thường, có không ít chính thất và thiếp thất phải đối mặt với đôi “cẩu nam nam” như này, tác dụng của các cô chỉ là nối dõi tông đường, theo những lời mỉa mai của cá muối xem livestream thì đây chính là “chân ái” trong truyền thuyết.
Hoàng tử Tây Xương tuyệt vọng nghĩ rằng mình cũng phải giống như phái nữ, học cách hèn mọn tranh chút sủng ái của đàn ông.
Kết quả...
Hoa Uyên lại không hề đụng vào hắn, ngược lại thường xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt thưởng thức nhưng lại hơi chán ghét.
Sống chung lâu ngày, hoàng tử Tây Xương quên đi nỗi sỉ nhục làm nam sủng, còn hơi tức giận, chẳng lẽ hắn không có chút hấp dẫn nào ư?
Hoa Uyên cay nghiệt nói: “Tư chất phàm tục, chỉ thế mà thôi. Sủng hạnh ngươi ư? Ta sợ bẩn.”
Hoàng tử Tây Xương nghe xong, suýt nữa giận đến ngã ngửa ra.
Trước khi hoàng thất suy sụp, hắn cũng từng nổi danh khắp kinh thành, sao có thể coi là tư chất phàm tục được?
Hoa Uyên thì tốt hơn chỗ nào, lại còn ngại hắn bẩn?
Hoa Uyên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hoàng tử Tây Xương.
Gã cười lạnh: “Âm dương hòa hợp mới là đạo lý làm người, đường thủy tốt không đi lại chọn đường bộ ngũ cốc di chuyển, bẩn hay không bẩn?”
Hoa Uyên kiên định nghĩ bản thân là “Liễu Hi”, dù nội tâm gã còn rất nam tính, nhưng gã vẫn thích người khác giới. Không có cách nào, ai bảo cơ thể gã là đàn ông chứ. “Cô ta” chỉ có thể chấp nhận, xu hướng tính dục cũng theo đó mà sửa lại.
Hoa Uyên không thể chấp nhận con đường bẩn thỉu dùng để loại bỏ uế vật kia được. Vietwriter.vn
Hoàng tử Tây Xương không sợ bệnh trĩ nhưng Hoa Uyên sợ bị nhiễm bệnh đó.
Biết được ý tưởng của Hoa Uyên, hoàng tử Tây Xương tức ngã ngửa ra.
Hắn đường đường là hoàng tử, làm sao có thể yêu thích làm nam sủng chứ?
Tên dân đen Hoa Uyên thật sự biết cách tự dát vàng lên mặt mình.
Rất nhanh, hoàng tử Tây Xương liền biết nếu “lá mặt lá trái” với loại người này, chẳng thà làm nam sủng phục vụ người khác.
Có một hôm, Hoa Uyên nói với hoàng tử Tây Xương một yêu cầu khiến hắn không rét mà run.
Hoàng tử Tây Xương trố mắt một lúc lâu vẫn chưa phản ứng kịp.
“Ngươi... Ngươi nói cái gì?” Hoàng tử Tây Xương bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tràn đầy vẻ chán ghét và ghê tởm, nhìn Hoa Uyên bằng ánh mắt không giống đang nhìn con người mà như nhìn thấy quỷ vậy: “Cô và hoàng muội là huynh muội ruột thịt, thế mà ngươi lại yêu cầu cô và muội ấy... Muội ấy là thiếp thất của chủ công ngươi, ngươi lại giật dây một người đàn ông khác phát sinh quan hệ bất chính với muội ấy. Xem ra ngươi rất oán hận chủ công của ngươi.”
* Cô: Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Không có nghe nhầm chứ, cái tên mất trí Hoa Uyên lại bảo hắn làm chuyện bất chính với em gái ruột.
Không những vậy, hắn còn phải làm cho đối phương mang thai.
“Ngươi điên rồi!”
Thế nhưng Hoa Uyên lại dùng một loại ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người nhìn hắn.
“Ngươi cười cái gì?”
“Nghe những lời ngươi nói cảm thấy rất thú vị.” Hoa Uyên khinh miệt nói: “Cái gọi là hoàng thất mà cũng chú trọng tam cương ngũ thường*, luân lý làm người?”
* Tam cương ngũ thường: là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo.
Người ở thời đại này rất coi trọng huyết thống, sĩ tộc cũng như vậy, hoàng thất bị đám sĩ tộc coi là nhà giàu mới nổi kia lại càng câu nệ chuyện này hơn sĩ tộc. Để đảm bảo huyết thống thuần khiết, họ hàng kết hôn với nhau là chuyện rất thường gặp, con cháu hoàng thất lén lút làm bậy chẳng phải chuyện lạ gì.
Hoàng thất Tây Xương không coi trọng xuất thân, vị hoàng tử trước mặt này kháng cự anh em loạn luân trái lại khiến Hoa Uyên mở rộng tầm mắt.
Nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của Hoa Uyên, hoàng tử Tây Xương vừa tức vừa phẫn nộ.
Hoa Uyên cười nói: “Nếu ta là ngươi, đại khái sẽ không lựa chọn ngu xuẩn như ngươi đâu.”
“Ngươi nói ta ngu xuẩn?”
So với Hoa Uyên không biết bày mưu tính kế An Thôi từ lúc nào kia, hoàng tử Tây Xương tự thẹn không bằng, nhưng cũng không đến mức gọi là ngu xuẩn được.
“Chẳng lẽ không ngu ư? Đây là cơ hội có sẵn duy nhất để ngươi thoát khỏi tình cảnh mặc người bày bố. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ nắm chắc cơ hội này, trước tiên thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn rồi mới thực hiện những mưu đồ khác. Nếu như đứa bé trong bụng đế cơ là con ngươi, trừ ngươi, đế cơ và ta ra thì không một ai biết, mọi người chỉ biết đứa bé đó là con của Đa Hỉ Công. Trong tình cảnh đó, tảng đá cản đường ngươi chỉ còn lại đứa con nuôi của Đa Hỉ Công mà thôi. Chỉ cần đứa con nuôi chết, vị trí thiếu chủ tương lai chắc chắn sẽ thuộc về đứa trẻ có dòng máu Tây Xương thuần khiết kia.”
Hoa Uyên khiến hoàng tử Tây Xương vừa động lòng lại vừa lo sợ, người trước mặt này rốt cuộc có tâm địa như thế nào?
“Con yếu nhưng mẹ mạnh mẽ, nếu Đa Hỉ Công gặp chuyện không may, người cuối cùng ngư ông đắc lợi còn không phải là ngươi hay sao?”
Hoàng tử Tây Xương run rẩy nói: “Ngư ông đắc lợi rõ ràng là ngươi mới đúng.”
Hoa Uyên nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên là ta, ai bảo người bày ra ván cờ này là ta chứ. Cơ mà nếu ngươi có thể giết chết ta, người chiến thắng cuối cùng chẳng phải là ngươi sao? Chàng trai trẻ à, lăn lộn trong thời loạn thế không dễ dàng như ngươi tưởng tượng đâu, khắp nơi đều là ngươi lừa ta gạt, chỉ có người biết tính toán mới có thể trụ vững đến cuối cùng. Khuất nhục và nghịch cảnh nhất thời thì tính là gì? Từ trước đến giờ, bút viết sách sử luôn nằm trong tay người chiến thắng.”